Diệp Phàm định trả lời Cung Vô Song, thế nhưng chỉ vừa há mồm, hắn liền cảm giác được một cỗ uể oải vô lực cùng mụ mị đánh thẳng vào linh hồn, làm cho đầu óc hắn quay cuồng, thiếu chút nữa liền ngất đi.
Đôi mắt hắn trĩu lại, không tự chủ được mà có dấu hiệu khép vào nhau, cơn buồn ngủ ập tới không báo trước, cũng không thể kiểm soát.
Diệp Phàm biết, đây là di chứng của việc quá linh hồn bị thương, hắn cần nhanh chóng điều trị, thế nhưng vạn lần không cần rơi vào giấc ngủ kia, nếu không liền không biết năm tháng nào mới có thể tỉnh lại.
“Có thể, ngươi đã khỏe... Viên đan dược này, ngươi đưa cho Phi Phi, bảo nàng pha loãng dược lực vừa đủ, sau đó ngươi lại uống vào, dung mạo sẽ trở lại như trước”
Diệp Phàm cắn vào lưỡi đến bật máu để không chìm vào giấc ngủ, lấy ra một viên đan dược to bằng quả long nhãn đặt vào lòng bàn tay nàng, vội vã công đạo với nữ nhân một chút, tuy không đầu không đuôi, cũng không có nhiều giải thích, nhưng Diệp Phàm biết Cung Vô Song sẽ nghe theo.
Về phần Đông Hoàng Phi Phi, nàng sẽ hiểu thế nào là “vừa đủ” với Cung Vô Song.
“Hiện tại ta cần phải tự chữa thương, không cho phép ai ngoại trừ Hàn Nguyệt tiến vào phòng... không được làm phiền ta... tốt nhất là không chạm vào người”
Nói xong, hắn xếp bằng, lật tay lấy ra một viên đan dược khác, bỏ vào miệng.
...
Cung Vô Song vẫn nằm trên giường, giơ bàn tay cầm viên đan dược lên nhìn, xoay xoay.
Đan dược tròn tròn, lại đen đen, nhìn qua cùng bùn đất không sai biệt lắm.
Thế nhưng nó lại đang tỏa ra một cỗ dược hương nhè nhẹ dễ chịu.
Cung Vô Song hiện ra một thoáng nghi ngờ trong đầu, có thật một viên đan dược nhỏ xíu này, thậm chí còn pha loãng ra, có thể khiến cho da dẻ của nàng trở lại như trước không?
Không có một nữ nhân nào không muốn mình đẹp đẽ, nhất là nàng vốn là một mỹ nữ, dẫu cho hiện tại cũng vẫn có thể gọi là mỹ phụ.
Bất quá nàng tuổi thật mới còn chưa tới 30 a!
Chỉ là ý nghĩ này vụt qua rồi biến mất, đan dược là Diệp Phàm đưa, hắn sẽ không ở loại chuyện này lừa dối nàng.
Nghĩ đến Diệp Phàm, Cung Vô Song không cấm nhìn đưa mắt sang nhìn nam nhân - lúc này đang khoanh chân ngồi dưới đất, hai mắt nhắm lại, mà theo như hắn nói, đang chữa thương.
Bây giờ nàng mới để ý thấy, bộ quần áo trên người hắn xộc sệch, không thiếu vết bẩn cùng rách.
Trên khóe miệng của hắn vẫn còn đọng một tia máu khô.
Hắn đây là làm sao? Lại đánh nhau với ai chăng?
...Từ từ!
Hắn đi viếng mộ cùng muội muội của nàng, vậy tại sao hắn lại trước tiên trở lại?
Sau khi Đông Hoàng Phi Phi gọi điện cho Cung Hàn Nguyệt xong, còn chưa tới hai tiếng đồng hồ, Diệp Phàm đã quay lại.
Nếu nàng nhớ không nhầm, tàu từ Trường An về tới đây mất không sai biệt lắm phải năm cái giờ, nơi đó lại không có sân bay...
Cung Vô Song cực kỳ thông minh, nàng cơ hồ lập tức liên hệ tới một thân phận khác của Diệp Phàm là tu sĩ.
Hắn vừa rồi đến ngọn lửa còn có thể từ hư không tạo ra, vậy việc muốn nhanh chóng trở về tựa hồ không phải là bất khả thi.
Bất quá biện pháp này khẳng định là có đại giới lớn, cứ nhìn hắn hiện tại là có thể đoán được một hai, nàng nghĩ.
Suy luận như vậy, Cung Vô Song chợt cảm thấy sống mũi cay cay, nếu những gì nàng đoán là chính xác, vậy thì khi Diệp Phàm trở lại, hắn hẳn đang thật suy yếu.
Vậy mà hắn vẫn không màng, trước tiên chữa bệnh cho nàng.
Hắn có thể vì nàng mà hy sinh đến như vậy, thế còn nàng thì sao?
Nhất thời, Cung Vô Song suy nghĩ muôn ngàn...
...
Trên thực tế, Cung Vô Song chỉ đoán đúng một nửa.
Vệt máu trên khóe miệng kia cùng quần áo lôi thôi là hậu quả sau khi Diệp Phàm chiến đấu với Bán bộ Kim Đan khôi lỗi, cái này nàng đã đoán sai.
Diệp Phàm quả thực khi lại đây tình trạng đã khá suy yếu, thế nhưng đó là về mặt tinh thần lực, hầu như không ảnh hưởng đến việc hắn chữa bệnh cho nàng, nếu không hắn cũng không dám mạo hiểm.
Lý do thì đúng như nàng suy đoán, hắn lúc nghe được Cung Hàn Nguyệt thông qua Khống Tâm Ấn truyền đến tin tức nàng bị quái bệnh liền vội vã trở lại.
Chính vì vậy, Diệp Phàm đã quá độ sử dụng tinh thần lực thao túng không gian pháp tắc, cưỡng chế phát động “Súc địa thành thốn”, ngạnh sinh rút ngắn năm giờ thời gian xuống còn hai tiếng đồng hồ.
Trên đường đi, do tinh thần lực không đủ, Diệp Phàm đã cuồng tiêu thụ Dưỡng Hồn Đan, sơ sơ cũng có hơn 20 viên.
Chỉ là có như vậy cũng mới miễn cưỡng cung cấp đủ cho hắn tiêu hao khi đi đường, vấn đề là hắn hấp thụ không phải từng viên từng viên một, mà là nhiều viên một lúc, dược hiệu mãnh liệt vượt quá sức chịu đựng của bản thân, khả năng rất cao sẽ để lại tổn thương tới căn cơ, ở đây là linh hồn.
Cũng là Diệp Phàm có cực sâu tạo nghệ về phương diện này, cơ hồ có thể khẳng định có thể chữa lành thương tích bản thân gây ra mới dám làm như vậy, đổi lại là tu sĩ thông thường có cho hắn mười lá gan cũng sẽ không dám.
Ban nãy, khi Diệp Phàm điều trị cho Cung Vô Song sử dụng tới thần thức để tra xét, lúc đó tinh thần lưc của hắn đã khô cạn, thế nhưng dược hiệu của Dưỡng Hồn Đan vẫn chưa hoàn toàn qua đi, miễn cưỡng đủ cho hắn tiếp tục tiêu hao, mà linh hồn thương thế vẫn bị áp chế chưa bộc phát.
Một phần do nghe tin Cung Vô Song bị quái bệnh, Diệp Phàm tinh thần chưa từng có điểm thả lỏng, cũng không có tâm tư để ý tới tình trạng bản thân.
Lúc sau, chữa trị cho nữ nhân của mình xong rồi, đến ngay tại thời khắc tinh thần buông lỏng ra, thương thế mới bạo phát.
...
Cùng lúc này, bên ngoài cửa phòng bệnh của Cung Vô Song.
“Ngươi đây là phạm pháp” - một cái nam bác sĩ chật vật bò từ mặt đất đứng lên, trên mặt lộ ra thần sắc tức giận, chính nghĩa ngôn từ mà nói.
Đằng sau lưng hắn, một nhóm người khác sợ hãi không ai dám tiến lên, thế nhưng đối với lời nói của hắn lại thập phần hưởng ứng, nhất thời nhao nhao lên.
“Chúng ta là bác sĩ, bệnh nhân nếu đã được đưa đến đây, đương nhiên trách nhiệm chăm sóc cho nàng đã thuộc về chúng ta, ngươi vì cái gì ngăn cản”
“Đúng vậy, ngươi một cái tiểu nữ tử kiến thức thiếu, nếu nàng trong đó có mệnh hệ gì...”
Bốp!
“Ngậm lại cái miệng thối của ngươi” - Đông Hoàng Phi Phi quỷ mị xuất hiện trước mặt tên bác sĩ vừa nói lời cuối cùng, cho hắn một cái tát.
Nắm dấu ngón tay đỏ ửng nổi lên rõ ràng một bên má của hắn, nóng rát.
“Ngươi, người đâu, gọi bảo vệ lên bắt tiện nhân này lại!”
Tên bác sĩ vừa bị ăn tát tru tréo kêu lên.
Bốp!
Bên má kia của hắn lập tức có thêm năm dấu ngón tay nữa, thập phần cân xứng.
Đương nhiên đây là Đông Hoàng Phi Phi đã thu liễm hết sức, nếu không một cái búng tay của nàng cũng đủ để hắn hôi phi yên diệt.
Từ trong nhóm người, lập tức có một tên quay đầu lại, chạy về phía đại sảnh, hiển nhiên là để gọi người.
Đông Hoàng Phi Phi thu tất cả vào trong mắt, thế nhưng nàng không để bụng, chỉ cần bọn họ không tiến vào trong phòng bệnh, nàng mới lười quản mấy con kiến này.
“Các ngươi một đám, ngậm hết miệng lại, nếu không đừng trách ta ra tay”
Nàng nhàn nhạt đưa mắt nhìn một đám người trước mặt, thoáng phóng ra một tia khí thế.
Uy áp của nàng vừa phóng xuất, mọi người xung quanh dường như cảm thấy có một tòa núi lớn đang đè nặng lên ngực của bọn họ.
Hít thở không thông.
Bầu không khí nhất thời trở nên cực kỳ quỷ dị, một đám người chật vật run rẩy đứng đấy, một cái tiểu thiếu nữ một tay vẫn còn cẩn thận cầm cốc nước, đan chéo chan ngồi trên chiếc ghế dài cạnh phòng bệnh.
“Chuyện gì xảy ra ở đây”
Bỗng nhiên, một thanh âm nam nhân từ phía xa vang lên.
Mọi người quay lại, chỉ thấy một cái nam tử, độ tuổi tầm hơn ba mươi một chút, một thân tây trang đang tiến lại gần.
“Lục trưởng khoa!”
“Lục trưởng khoa, là cái dạng này”
Đoàn người nhìn thấy nam tử, hai mắt sáng lên, như thể nhìn thấy được đột phá khẩu, vội vàng mồm năm miệng mười kẻ lại đầu đuôi sự việc, đương nhiên không ai đủ mất mặt nói ra mình vừa bị khí thế của Đông Hoàng Phi Phi trấn trụ, chỉ nói nàng cực kỳ hung dữ mà thôi.
“Ra vậy, ta đã hiểu”
Lục Lâm - tên đầy đủ của nam tử này - nghe mọi người tranh nhau kể chuyện, hiểu được vấn đề không sai biệt lắm.
Hắn cũng có chút tức giận trong bụng, thế nhưng nhiều hơn là nghi hoặc.
Bình thường bệnh nhân không phải đến bệnh viện để khám bệnh sao? Nếu không muốn bác sĩ vào khám, vậy tại sao không đưa về nhà đi?
Là người khác thì hắn cũng phất tay mặc kệ, gọi người đuổi thẳng ra khỏi bệnh viên là được, đây căn bản là nháo sự chứ không phải là đi khám bệnh!
Thế nhưng bệnh nhân lần này lại hư hư thực thực là tổng tài Thiên Vũ tập đoàn Cung Vô Song, hắn phải hỏi cho ra chuyện cho ra nhẽ, không khéo tìm được cơ hội để nàng thiếu hắn một ân tình.
Để Hàn Giang đệ nhất mỹ nữ thiếu hạ ân tình, đây là chuyện tốt, khả ngộ bất khả cầu a!
Hắn liền chải vuốt lại đầu tóc, chỉnh lại tây trang cho ngăn ngắn, sau đó tiến tới trước mặt Đông Hoàng Phi Phi, hỏi:
“Tiểu muội muội, ngươi bệnh bên trong có phải là tổng tài Thiên Vũ tập đoàn Cung Vô Song?”
Đông Hoàng Phi Phi nhíu mày nhìn Lục Lâm.
Người này, ba chục tuổi, đến cái số lẻ của nàng còn không bằng, vậy mà dám mở miệng ra kêu nàng tiểu muội muội.
Nếu không phải Diệp Phàm lúc đem nàng ra khỏi Thiên Đạo không gian đã công đạo qua không được vì những chuyện hiểu lầm nho nhỏ này mà động thủ, nàng đã phiến cho nam nhân này một bàn tay.
“Không được gọi ta là tiểu muội muội!...Nằm trong phòng đúng là Vô Song tỷ tỷ.”
Nàng trả lời, trong giọng nói đem theo một tia bất mãn.
Lục Lâm đối với Đông Hoàng Phi Phi bất mãn vẫn chưa để trong lòng, trực tiếp xem nhẹ. Tuy vậy, hắn vẫn thuận theo nàng thay đổi xưng hô.
“Nga! Vậy... cô nương, ngươi vì cái gì không cho chúng ta vào trong?”
“Diệp Phàm ca ca nói không ai được phép đi vào. Hắn đang tại bên trong trị bệnh cho Vô Song tỷ tỷ” - Đông Hoàng Phi Phi “ngốc manh” trả lời.
“Diệp Phàm ca ca? Trị bệnh?” - Lục Nam ngẩn người ra - “Diệp Phàm ca ca là ai?”
“Hắn là Vô Song tỷ tỷ nam nhân” - Đông Hoàng Phi Phi hứng thú thiêu thiếu mà đáp lại hắn.
“Hắn là bác sĩ?”
Lục Nam sửng sốt, Cung Vô Song đã là hoa có chủ? Sao hắn chưa từng nghe nói?
Bất quá, nếu vậy hắn cần bận tâm đến chi tiết của người nam nhân Diệp Phàm này.
Đông Hoàng Phi Phi không thực ngốc, nàng chỉ đang giả ngây thơ mà trả lời Lục Nam thôi.
Nàng tuổi thọ đã phải lấy đơn vị vạn năm để tính, hiển nhiên chút tiểu tâm tư mà Lục Nam mang theo lúc hỏi chuyện bị nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Chỉ là, đối với nàng thì hắn muốn tồn tâm tư thế nào cũng được, miễn là có thể để Diệp Phàm an tĩnh mà chữa bệnh cho Cung Vô Song.
Đông Hoàng Phi Phi tự nhiên nhớ lại câu nói hồi hôm của Diệp Phàm, nàng liền dùng nó tiêu khiển nam nhân trước mặt mình một chút, coi như giết thời gian hảo.
“Diệp Phàm ca ca? Hắn là cái tiểu bạch kiểm!”
(Chương xong)
Tái bút: Vốn hôm nay thật nhiều việc, không định viết chương mới, thế nhưng thấy có bạn tặng nguyệt phiếu, thôi coi như ra chương vì chúc mừng Tử Yên có cái nguyệt phiếu đầu tiên. Chương do viết trong trạng thái mệt mỏi, có thể có chút sai xót, Tử Yên sẽ nhanh chóng sửa sai sau khi ngủ dậy.