Bữa sáng của bốn người diễn ra trong im lặng.
Không phải vì không ai biết nói cái gì, mà do đồ ăn Diệp Phàm làm quá ngon.
Tam nữ đôi đũa liên tục hoạt động, chả mấy chốc mấy đĩa đồ ăn trống trơn, mà lúc này Diệp Phàm còn chưa ăn hết một bát.
Hắn ăn thực thong thả, bởi hắn vốn không cần ăn, mà đồ ăn ở Địa Cầu thiếu thốn linh khí, tiên khí nuôi dưỡng, ăn không phải quá ngon.
Hắn ăn, chỉ vì tưởng niệm hương vị đồ ăn ở Địa Cầu.
Dĩ nhiên, trong quá trình nấu ăn, hắn đã rút ra một tia tiên lực dung nhập vào trong các món ăn, khiến không chỉ có mùi hương muốn thơm hơn đồ ăn ngoài hàng nhiều lần, mà khẩu vị cùng chất dinh dưỡng cũng vượt xa.
Thế nhưng... nhìn tam nữ thi tranh nhau gắp, khóe miệng hắn trừu trừu.
Cung Vô Song không nói, Đông Hoàng Phi Phi coi như sống trong Thiên Đạo không gian cách biệt thì cũng thôi, đến Cung Tử Nguyệt còn tranh phần ăn là thế nào?
Hắn đưa ánh mắt vô ngữ nhìn nàng, người sau cảm nhận được ánh mắt của hắn, ném lại một cái nhìn khiêu khích, phảng phất nói: “Ta thích như vậy đấy, ngươi cắn ta nha”
Đạm đạm cười, hắn có chút hâm mộ Cung Hàn Nguyệt, tuy cũng sống hơn 90 vạn năm, lại là Ma Đế, vốn phải thị huyết, phải cao cao tại thượng, coi thường thương sinh...
Nhưng không! Nàng vẫn lập tức dung nhập được vào xã hội Địa Cầu, trở nên cổ linh tinh quái, khoái trêu trọc người, hệt như một thiếu nữ 19 tuổi hàng thật giá thật.
Hâm mộ về phần hâm mộ, hắn sẽ không ép bản thân làm như vậy.
Buông đũa xuống, tam nữ xoa xoa bụng nhỏ.
“Tỷ phu, ngươi làm đồ ăn thật ngon”
“Đúng vậy, đại ca ca, ta ăn đến no căng”
Cung Hàn Nguyệt trước mặt tỷ tỷ mình vẫn gọi hắn là tỷ phu. Còn Đông Hoàng Phi Phi được hắn dặn không tiết lộ cho người khác biết mối quan hệ chủ tớ, liền xưng hắn là đại ca ca.
Cung Vô Song sau khi ăn xong liền duỗi cái eo, đôi mắt dò xét Diệp Phàm, càng thêm tò mò. Nàng từng ăn qua vài nhà hàng cao cấp, thế nhưng đầu bếp nơi đó nấu xa xa ăn không ngon bằng Diệp Phàm làm.
Nàng hồn nhiên không hề để ý tới lúc này vẫn mặc đồ ngủ, váy lụa trắng cực kì đơn bạc, liền áo ngực cũng chưa mặc, một cái duỗi người như vậy, xuyên qua lớp váy mỏng liền có thể nhìn thấy hai cái điểm nhỏ nhợt nhạt, cùng những đường cong man diệu ẩn hiện.
Diệp Phàm mặt vô biểu tình, chút định lực này hắn còn có. Cung Hàn Nguyệt cũng không thấy nói gì.
Thế nhưng Đông Hoàng Phi Phi mặt đẹp liền đỏ, ấp úng nói:
“Vô Song tỷ tỷ, cái kia...”
Cung Vô Song quay lại nhìn nàng, ánh mắt dò hỏi.
Nhìn thấy Đông Hoàng Phi Phi ấp úng cứ muốn nói lại thôi, nàng nghi hoặc dõi theo cái nhìn của thiếu nữ, nháy mắt cũng liền đỏ mặt.
“Ta... ta đi chuẩn bị, hôm nay có buổi họp cổ đông” - Cung Vô Song bỏ lại một câu, vội vã trốn lên lầu.
Diệp Phàm nghe được nàng nói, bất chợt nhíu nhíu mày.
Họp cổ đông?
Lại liên hệ tới sự xuất hiện tối qua của vợ chồng Cung Ngọc, hắn chợt nghĩ tới một việc đời trước đã xảy ra...
Cung Vô Song bị bãi chức!
Nếu là đời trước, hắn sẽ không đoán ra cái gì, mà có đoán ra cùng không làm được gì.
Còn bây giờ... ha hả, hắn ngược lại muốn xem, những cái tộc nhân Cung gia kia cùng đám nanh vuốt của họ có năng lực gì.
Bỗng dưng, hắn cảm nhận được có một bàn tay nhỏ, mềm mại không xương đang nắm lấy tay mình.
Một lát sau...
“Ngươi cùng nàng đi thôi, nhất lao vĩnh dật” - Cung Hàn Nguyệt rút tay về, đưa cho hắn một cái môi thơm.
...
Oanh
Thanh âm xe BMW nặng nề vang lên, Cung Vô Song mang theo Diệp Phàm đi công ty, mà Cung Hàn Nguyệt cùng Đông Hoàng Phi Phi trước ở nhà, đợi họp cổ đông xong Cung Vô Song sẽ dẫn hai nàng đi chơi.
Trên đường, Cung Vô Song lái xe, chốc chốc lại nhìn Diệp Phàm đang nhắm mắt dưỡng thần.
“Tập trung lái xe, tiểu tâm kẻo tai nạn” - giọng nói của hắn chợt vang lên bên tai nàng
“A!” - Cung Vô Song giật mình, vội vã quay mặt về phía trước, không biết để tập trung nhìn đường vẫn là để Diệp Phàm không nhận ra quẫn thái của nàng.
Hai người nhanh chóng dừng chân trước trước cửa Thiên Vũ tập đoàn.
Cung gia tuy không thể so sánh được với gia tộc nơi thủ đô cùng nhất lưu thành thị, thế nhưng Cung Thiên Vũ nơi thương trường dốc sức làm mấy cái thập niên, tài sản tích lũy được vẫn tương đối kinh người
Khác không nói, chỉ riêng Thiên Vũ tập đoàn cao ốc có tới bốn mươi tầng lâu, hào khí liền có thể thấy được lốm đốm.
Thiên Vũ tập đoàn là một trong ba sản nghiệp lớn nhất của Cung Thiên Vũ, hiện tại đảm nhiệm tổng giám đốc công ty là Cung Vô Song. Đối với tôn nữ của mình, hắn yên tâm mười phần mà giao công ty cho nàng, không đơn thuần vì đây là đứa tôn nữ hắn ưu ái nhất, mà do năng lực cá nhân của Cung Vô Song tại Cung gia cũng có thể xếp vào hạng nhất nhì. Dưới sự chỉ huy của nàng, hai năm gần đây, tập đoàn đã khuếch trương ra gấp đôi, cho đến tận mấy hôm vừa rồi mới bị người khác có ác ý mà nhằm vào.
Cung Vô Song sẽ không thể nghĩ tới, khi Cung Thiên Vũ cảm giác hắn đã gần đất xa trời, âm thầm chuyển giao toàn bộ 40% cổ phần của hắn cho nàng, run rủi thế nào bị Tô Hàn biết được.
Một gia tộc trên dưới không biết bao nhiêu người, vậy mà mình nàng lại cầm được trong tay 40% của một phần ba sản nghiệp, tương đương với không sai biệt lắm một phần tám toàn bộ tài sản của Cung gia.
Một giới nữ lưu, lại là một hậu bối mà được sở hữu nhiều tài sản như vậy, làm sao có thể không khiến cho người đỏ mắt.
Vậy nên, Tô Hàn liền nói chuyện này cho vợ mình là Cung Ngọc, trải qua một đợt thương nghị, quyết định phải nhổ được cái gai này càng sớm càng tốt, đồng thời lấy về 40% cổ phần.
Biết được Quý Minh Dương vẫn theo đuổi Cung Vô Song từ lâu, hai người lập tức hảo hảo lên kết hoạch, bắt đầu từ việc kéo cháu gái mình xuống khỏi chiếc ghế tổng giám đốc.
“Cung tổng, vài vị cổ đông đều đã tới phòng họp, đang chờ ngươi ngồi vào vị trí để buổi họp bắt đầu!”
Cung Vô Song cùng Diệp Phàm vừa mới đi vào tổng giám đốc văn phòng, nữ bí thư của nàng là Lan Vi liền vội vã tiến vào, nhỏ giọng báo cáo.
Cung Vô Song khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm.
Nếu không phải hắn nói cho nàng, hắn đã có cách giải quyết tình trạng hiện tại của công ty, nàng mới không cho hắn xuất hiện tại đây. Việc nàng kết hôn tương đối mà nói vẫn là một bí mật, chỉ có một vài người trong vòng quý tộc biết tới.
“Ngươi...” - nàng cắn cắn môi, mở lời.
“Đi thôi, đi mở họp. Ta cùng đi với ngươi!” - Diệp Phàm gật gật đầu nói, trong mắt hắn bắn ra lưỡng đạo cười lạnh, theo bản năng mà xoa đầu Cung Vô Song để trấn an.
“A!”
Cung Vô Song tức thì giật bắn người như một con thỏ con bị chấn kinh, khẽ hô lên một tiếng, người hơi cúi xuống tránh đi bàn tay của Diệp Phàm, thẹn thùng hiện lên trên mặt.
Đối mặt với hành động của Diệp Phàm, Cung Vô Song thực bất đắc dĩ, thế nhưng từ sâu trong nội tâm lại không ghét bỏ, ngược lại có một tia chờ mong, vì thế chừng nào hắn còn không có hành vi quá phận, nàng cũng ỡm ờ cho qua.
Bất đắc dĩ về phần bất đắc dĩ, nghe được lời khẳng định từ Diệp Phàm, Cung Vô Song mạc danh có chút an tâm.
...
Lan Vi đứng một bên thấy Cung Vô Song hết thảy nghe lời Diệp Phàm, trên mặt không giấu được kinh ngạc chi sắc.
Nàng làm việc cho Cung Vô Song hai năm, lại từng là khuê mật thời cao trung, quan hệ thực hảo, cá tính nàng như thế nào Lan Vi biết đến thanh thanh sở sở.
Phải biết, Cung Vô Song từ trước đến giờ chưa bao giờ cho bất cứ nam tử nào một cái liếc mắt, dù có là công tử nhà Quý gia.
Nàng đối mặt với ai, đặc biệt là nam tính, đều là một vẻ sương lạnh, vô cảm; chỉ có khuê mật với nhau mới lộ ra vẻ cười mỉm hiếm thấy.
Nhưng hôm nay, Lan Vi đang được mục kích Cung Vô Song cư xử với một người nam nhân có thể nói là bảo gì nghe nấy, mà tựa hồ nam nhân này trông còn trẻ hơn nàng.
Càng để Lan Vi trợn trừng mắt lên là người nam nhân này thế nhưng thân mật xoa đầu Cung tổng, mà Cung tổng tựa hồ không có chút trách cứ, lại còn hiện lên vẻ thẹn thùng, một bộ tư thái tiểu tức phụ.
Trời ạ, rốt cục, đây là thần thánh phương nào?!
“Tốt, ta lập tức liền đến!”
Cung Vô Song nháy mắt liền khôi phục bộ dạng lạnh băng kia, đối với Lan Vi công đạo một câu, sau đó mới cùng Diệp Phàm đi tới phòng họp.
“Giải pháp của ngươi là gì?” - trên đường, Cung Vô Song hỏi nhỏ.
“Cứ đến nơi rồi ngươi sẽ biết” - Diệp Phàm thần thần bí bí nói, tựa hồ lo lắng giai nhân không tin tưởng, liền nói thêm - “Coi như lấy ngựa chết làm ngựa sống đi, dù sao ngươi hiện tại cũng không có biện pháp”
Cung Vô Song tưởng tượng, quả thật đúng như hắn nói, vì vậy cũng liền lôi kéo Diệp Phàm đi nhanh hơn, ngoài ra không hỏi thêm câu nào.
Trong nội tâm, nàng chỉ mong có một kì tích xuất hiện.
...
Bên trong phòng họp, hơn mười vị cổ đông của Thiên Vũ tập đoàn đã an tọa.
Trong đó, ngồi ở phía trên, tại hai ghế gần sát với ghế chủ tịch, liền là hai vợ chồng Cung Ngọc và Tô Hàn.
Hai người họ cổ phần cộng lại cũng chỉ có 5%, thế nhưng cậy thân là trưởng bối của Cung Vô Song, không coi các cổ đông khác ra gì, chỉ thiếu điều ngồi lên ghế chính vị chủ tịch mà thôi.
Trong phong họp lúc này, một mảnh u ám, tất cả các cổ đông đều đang đau đầu vì tập đoàn Thiên Diệu đột nhiên rút củi đáy nồi, ngưng hợp đồng. Nếu không tìm được giải pháp, chậm nhất một tuần nữa, Thiên Vũ tập đoàn không sập thì cũng đổi chủ.
Để tất cả thêm bi quan, đó là người sáng lập, đồng thời cũng là đại cổ đông Cung Thiên Vũ không cách nào có mặt, hiện giờ vẫn còn đang nằm trên giường bệnh.
“Đều thông báo buổi họp sẽ được diễn ra sớm hơn, vào 8 giờ 30 sáng, vậy sao bây giờ đã 8 giờ 45, tại sao Cung gia nha đầu bây giờ còn chưa thấy đâu? Đây là nàng định đánh đòn phủ đầu, ma rớt nhuệ khí của chúng ta hay sao? - một vị cổ đông nhận được cái nháy mắt ngầm của Cung Ngọc, bất chợt ra vẻ tức giận mà nói.
Việc thông báo đẩy buổi họp lên sớm trước nửa giờ, hiển nhiên là kiệt tác của hai vợ chồng Cung Ngọc, mục đích muốn cho các cổ đông phải đợi lâu, sinh ra bất mãn với Cung Vô Song.
Tô Hàn mắt thấy lượt diễn của mình đã đến, liền ra vẻ bình tĩnh uống trà, âm dương quái khí mà nói:
“Vô Song chất nữ khả năng không cố tình, dù sao nàng tương lai cũng sẽ là chủ tịch tập đoàn, sẽ không làm ra hành động như vậy”
Vị cổ đông kia lập tức liền đập mạnh cái bàn một phát, đầy châm chọc mà nói:
“Ha hả, công ty có thoát khỏi việc bị phá sản hay không còn chưa biết đâu, sau này họ Cung hay họ khác, còn nói không chừng!”
Kẻ nói tên Dương Văn Vũ, là một con chó săn của trung thành được Quý Minh Dương cài vào Thiên Vũ tập đoàn, mục đích để điều tra tình báo. Hiển nhiên, hắn chưa biết Quý gia đêm qua đã bị Diệp Phàm cấp diệt, nếu không cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám phun ra câu vừa rồi.
Màn kịch hôm nay đã được Dương Văn Vũ cùng Cung Ngọc cực cực khổ khổ tổ chức tốt hết rồi, chỉ cần Cung Vô Song một bước vào phòng này, đừng hòng vẫn giữ được lại chức tổng giám đốc mà đi ra.
(Chương xong)