Nhận thức thì thế nào?
Ta có bạn gái!
Ngươi đi đi!
Diệp Phàm tự tự tru tâm, khiến Lãnh Cơ Vi Y biểu tình cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, thoáng chốc khóe mắt đã lập lòe lệ quang.
Nàng cắn chặt môi để không khóc, ánh mắt dừng trên người Cung Hàn Nguyệt.
Từ ngày còn nhỏ, Lãnh Cơ Vi Y đã không biết bao nhiêu lần trở thành tâm điểm của đám đông, là tập trung của sự chú ý, dù là ở gia thế, dung mạo vẫn là tài năng, nàng đều luôn dễ dàng nghiền áp đồng bạn xung quanh.
Vốn quen được nam nhân theo đuổi, nàng làm sao cũng không nghĩ đến, Diệp Phàm lại có thể như vậy lạnh lùng mà cự tuyệt nàng, lý do lại thập phần làm nàng không cam tâm, đó là hắn đã có bạn gái.
Chính là, vừa nhìn rõ mặt Cung Hàn Nguyệt, một tia kiêu ngạo trong nội tâm của nàng lập tức bị dập tắt.
Dung mạo phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành...
Dáng người hoàn mỹ, những đường cong lả lướt gãi đúng chỗ ngứa, nhiều thêm một chút liền thừa, mà bớt đi một tia liền thiếu...
Khí chất ôn nhu rồi lại lãnh diễm, gần gũi mà lại cao quý...
Lãnh Cơ Vi Y tuy tự nhận mình cũng là một cái mỹ nữ, thế nhưng nàng rõ ràng, so sánh với đối phương, bản thân liền trở nên ảm đảm thất sắc.
Nàng chỉ là lửa đốt đêm đông, mà đối phương là thái dương rực rỡ, tuy cùng tỏa ra hào quang, nhưng chi gian có rất lớn khác biệt.
Chả trách...
Lãnh Cơ Vi Y chằm chằm nhìn Cung Hàn Nguyệt, nội tâm giãy giụa đấu tranh, không biết vẫn nên vô nghĩa phản cố mà đâm đầu đi tới, vẫn là quay đầu dời đi...
Bảo nàng quay đầu dời đi, Lãnh Cơ Vi Y không làm được, nàng trong đầu hiện tại toàn là hình bóng của Diệp Phàm, nàng không có tự tin trong tương lai mình sẽ còn đối với một nam nhân nào khác động tâm.
Rốt cục, nàng cũng không thể tự tìm chết, lần nữa đặt bản thân mình vào một tình huống nguy hiểm tương tự để tìm lại cảm giác.
Đâm đầu đi tới, nàng lại không có tự tin tranh giành quá được Cung Hàn Nguyệt, chưa kể tính cách cũng không cho phép nàng làm thế.
Nếu như vậy...
“Ta biết, bạn gái ngươi nàng thực ưu tú, thực hoàn mỹ, ta xa xa không bằng; cho nên, ta cũng không cầu mong ngươi vì ta mà làm tổn thương nàng... Chỉ là, nàng để ý nếu ngươi có thêm người bạn gái thứ hai sao?”
Lãnh Cơ Vi Y nở ra một nụ cười nghịch ngợm, ngữ ra kinh người.
A!!! Định mệnh!
Giờ khắc này, trong lớp học mọi người bộ não gần như hỏng mất.
Nữ thần, dù là hắn cùng ngươi từng có những giây phút hoang đường, thế nhưng hiện tại là xã hội hiện đại, tư tưởng mọi người không còn phong kiến, ngươi cũng không cần thiết vì một giây phút lỡ làng liền phải cả đời lỡ bước, ủy khuất làm tình nhân của tên hỗn đản kia a!
Không cần nói đâu xa, ngay trong lớp học này cũng không thiếu nam sinh nguyện ý đem ngươi trở thành bạn gái duy nhất của cả đời hắn a!
...
Từ Lâm đứng sau lưng Lãnh Cơ Vi Y trên mặt càng là một mảnh xanh trắng, phảng phất bị một bàn tay vô hình điên cuồng vả mặt.
Hắn khó khắn lắm mới nén lại được lửa giận công tâm, không bị đương trường thổ huyết.
Ha hả!
Còn tưởng mùa xuân đã về với bản thân đâu, hưng phấn, do dự, lo được lo mất nửa ngày, hóa ra chính mình tự mình đa tình.
Người ta thà làm một cái tình nhân của Diệp Phàm, cũng không muốn liếc nhìn hắn nhiều hơn nửa cái.
Từ Lâm trong lòng một vạn cái không cam tâm, rốt cục trên người tên kia có bùa mê thuốc lú gì mà bước vào đại học được hai ngày, liền đã có nữ sinh cấp bậc nữ thần lao đầu vào hắn ôm ấp, biết được hắn có bạn gái rồi, vẫn còn khăng khăng một lòng một dạ, dù chỉ trở thành một cái kẻ thứ ba?
...
Hạ Thanh Linh nhíu mày nhìn lớp học lúc này không khác gì cái chợ vỡ, lại nhìn về phía Diệp Phàm ba người nơi cuối lớp, trong lòng thầm than.
Ngày nay tuổi trẻ đúng thật mở ra, vì theo đuổi một cái nam nhân, sẵn sàng làm “bạn gái thứ hai” đã đành, lại còn có thể đủ can đảm mặt không biến sắc tại nơi thanh thiên bạch nhật, giữa chốn đông người nói ra những lời này...
...
Phẫn nộ cũng thế, tò mò cũng thế, không cam tâm cũng thế, đám đông đều không hẹn mà cùng dỏng tai lên ngóng chờ lời hồi đáp từ Cung Hàn Nguyệt, ngay cả Hạ Thanh Linh cũng không ngoại lệ.
“Lão sư, để tránh làm ảnh hưởng tới đồng học, ba chúng ta sẽ đi ra ngoài nói chuyện!”
Cung Hàn Nguyệt trước ánh mắt mong mỏi của mọi người, điềm nhiên mở lời, sau đó cũng không đợi Hạ Thanh Linh có cơ hội hồi đáp, là đồng ý vẫn là phản đối, một tay kéo Diệp Phàm, tay còn lại kéo Lãnh Cơ Vi Y đi ra khỏi lớp học.
Đợi khi Hạ Thanh Linh kịp phản ứng lại, làm gì còn nhìn thấy bóng dáng ba người ở nơi nào...
...
Nam Phong đại học, sân thượng.
Trong tình huống bình thường, học sinh không có cách nào đi lên đây, bởi vì lối vào bị bảo vệ trường đóng kín, chốt then khóa cẩn thận.
Ấy vậy mà, hiện tại lại thình lình không báo trước xuất hiện ba bóng người, một nam hai nữ.
Bọn họ ba cái chính là Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt, Lãnh Cơ Vi Y.
Lúc này, Lãnh Cơ Vi Y mắt đẹp tràn đầy chấn động, còn có một tia sợ hãi nhìn Cung Hàn Nguyệt.
“Thế nào, sợ?”
Cung Hàn Nguyệt cười nhạt một tiếng hỏi.
Lãnh Cơ Vi Y không nói chuyện, thò đầu ngó qua lan can nhìn xuống phía dưới, lại quay lại nhìn người trước, lặp đi lặp lại mấy lần, mới lắp bắp hỏi:
“Ngươi... ngươi như thế nào làm được?”
Nàng hỏi Cung Hàn Nguyệt, nghĩ lại mà sợ.
Vừa rồi quả thực là phi nhân loại a!
Ba người rõ ràng đang ở dưới tầng một, đối phương cứ như vậy tóm nàng cùng Diệp Phàm, nhảy nhót vài cái, chớp mắt chi gian liền xuất hiện trên này.
Cung Hàn Nguyệt cười khanh khách, chỉ chỉ Diệp Phàm:
“Không những ta làm được, Diệp Phàm cũng có thể không chút khó khăn làm được... Mới có như vậy đã khiến ngươi hoài nghi nhân sinh, không nói ta ngại hay không, ngươi thấy bản thân mình còn xứng đáng làm bạn gái Diệp Phàm hay sao?”
Lãnh Cơ Vi Y mắt đẹp nhìn Diệp Phàm, thấy ngươi sau không tỏ thái độ, cũng không nhìn nàng, hốc mắt liền phiếm hồng, cắn môi nói nhỏ, thế nhưng âm thanh dị thường kiên định:
“Thế nhưng ta... ta thực sự thích hắn a!... Hơn nữa, ta có thể học sao... Chỉ cần được ở lại bên cạnh hắn, ta cam tâm tình nguyện làm bất luận sự tình gì... Ta biết ta không có quyền lợi đòi hỏi, nhưng cầu xin ngươi có thể cho ta một cơ hội có được không? Ta biết ta so với ngươi còn kém quá nhiều, thế nhưng ta sẽ cố gắng a, chỉ cần ta có cơ hội...”
Lãnh Cơ Vi Y có lẽ trước ngày hôm nay sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng, một cái thiên chi kiều nữ, từ nhỏ nơi chốn được truy phủng như nàng, lại có một ngày khuất thân cầu khẩn để được ở cạnh một người nam nhân khác, vẫn là còn một nữ tử khác chia sẻ hắn.
Thế nhưng bây giờ, trong nội tâm nàng cũng không có bất kỳ một tia cáu giận cùng không cam tâm nào, tất cả chỉ có thành khẩn cùng thấp thỏm mong chờ.
Diệp Phàm thấy được thái độ của nàng kiên quyết như vậy, chau mày.
Hắn không biết kẻ thần bí nhúng tay vào tuyến nhân quả của hắn có ý đồ tốt hay xấu, thế nhưng rõ ràng người này theo dõi hắn không phải ngày một ngày hai, đối với tính cách trọng tình cảm của hắn hiểu biết rất rõ.
Diệp Phàm nghĩ như vậy, trong lòng thoáng trầm xuống, nếu kẻ này vẫn luôn theo dõi hắn, khả năng đối phương cũng biết đến việc hắn mở ra thời không chi lộ quay về, thậm chí biết đến sự tồn tại của Âm Dương Phủ.
Bất quá lập tức hắn lại nghĩ, phía trước đạt tới Ngưng Mệnh Cảnh đỉnh, hắn còn không có khả năng nhúng tay vào thay đổi tuyến nhân quả, nhiều nhất là nhìn ra được chút manh mối về sự tồn tại của các đầu tuyến, làm ra một chút tiên đoán; kẻ thần bí lại đủ khả năng thay đổi tuyến nhân quả, vậy đối phương tu vi quả thực siêu viễn nhận tri của hắn, nếu quả thực là quan hệ đối địch, đối phương cũng không cần bày mưu tình kế, trực tiếp một đòn diệt sát, hoặc sai phái người đuổi giết hắn là được.
Diệp Phàm tới hiện giờ còn hảo hảo sống sót, chỉ có thể chứng mình một điều, hoặc là đối phương không phải địch nhân, hoặc là kẻ này không có khả năng theo dõi toàn bộ về hắn, không biết tới các bí mật của hắn, đơn thuần cho hắn là một con kiến nằm trong tay mình, tùy ý nhậm mình bày bố.
Dù đã phân tích được hết sức hợp lý, Diệp Phàm vẫn không dám hoàn toàn an tâm, trong lòng có dự định đi hỏi chuyện Bạch Linh Lung.
Mặc cho vạn cái không muốn, Diệp Phàm không thể vì chút tâm tình quấy phá mà đẩy bản thân cùng thân nhân vào trong vòng nguy hiểm được, nhất là khi hắn tu vi vạn phần không còn một.
Hồi thần lại, hắn lắc lắc đầu, lạnh nhạt đối với Lãnh Cơ Vi Y nói:
“Xem ra, sáng sớm hôm nay, ta đã sai lầm khi cứu ngươi.”
Thanh âm lãnh đạm không cảm xúc của hắn tựa như giọt nước tràn ly, cuối cùng Lãnh Cơ Vi Y cũng không khống chế được nước mắt của mình, khóc lê hoa đái vũ:
“Chính là, ngươi đã cứu ta a! Khi ta cận kề cái chết, khi cả thế giới của ta tràn ngập một màu đen tăm tối u ám, duy nhất ngươi là người xuất hiện để kéo ta trở lại với ánh sáng, ban cho ta tân sinh. Nếu không có ngươi, ta từ khi đó cũng đã bị người giết chết. Chính ngươi, chính ngươi là người đã ban cho ta cơ hội được tiếp tục sống sót. Từ giây phút ấy, cả linh hồn lẫn thể xác của ta cũng đã thuộc về ngươi, và cả đời này cũng chỉ thuộc về ngươi một người mà thôi! Ngươi tiếp thu ta cũng thế, không tiếp thu ta cũng thế, ta đều là người của ngươi. Có thể ngươi không thích ta, thế nhưng ngươi cũng không thể cướp đi quyền lợi thích ngươi của ta!”
Đối mặt với nhưng lời thổ lộ của Lãnh Cơ Vi Y, Diệp Phàm không nhịn được có chút động rung.
Cho đi nhưng không cầu nhận lại, chỉ hy vọng được hiện diện trước người mình yêu, dù cho có lẽ cả đời cũng không được đáp lại, cũng không oán không hối.
Một thứ tình yêu thánh khiết cùng đơn thuần như thế này, một thứ tình yêu mà gần như là tuyết chủng trong cái thế giới này, hắn bỏ được để từ chối sao?
Diệp Phàm có một tia do dự, thế nhưng lập tức liền tiêu tan, hắn không xứng có được thứ tình cảm như vậy từ Lãnh Cơ Vi Y, bởi hắn thực ích kỷ, hắn không dám giống như nàng không oán không hối, hắn còn chúng nữ, hắn không dám tiếp thu nàng, bởi nàng có thể là cái tai họa ngầm, tại một thời điểm nào đó trong tương lai sẽ bùng nổ.
Bởi thế, hắn chỉ có thể cắn răng nói:
“Nếu như vậy, ta chỉ có cách hủy diệt ký ức của ngươi, làm ngươi đã quên đi hết thảy, đôi ta chi gian coi như chưa từng có giao thoa!”
(Chương xong)