Lưu Nhã tựa như chó nhà có tang bị đuổi ra ngoài
Cuối cùng, Diệp Phàm niệm tình nàng là cái người thường, tuy mồm mép ác độc nhưng nội tâm chưa đến mức bị vặn vẹo, vẫn còn có thể cứu chữa; vì thế cũng không làm quá tuyệt, Lưu Nhã sẽ không cứ mở miệng phát ra thanh âm là sẽ nôn ra thứ đồ vật kia nữa, trừ phi nàng có ý định mắng chửi người.
Tuy là vậy, trừng phạt này cũng đủ khiến nàng đau khổ một thời gian thật lâu, thế nhưng đó là chuyện nói sau.
Dương Tuấn Hi làm người cũng không đến nỗi nào; nhớ tới nữ nhân này cũng từng có một đoạn thời gian cá nước thân mật với hắn, lúc nàng cút đi hắn bí mật đưa cho nàng một trương thẻ ngân hàng.
Điều này dĩ nhiên trốn không qua nổi thần thức của Diệp Phàm, bất quá hắn đối với việc này không để tâm.
Dương Tuấn Hi lại cho người quét tước nhanh chóng chút đồ vật bẩn thỉu trên sàn, nội tâm nghi hoặc không thôi, bất quá không dám mở miệng hỏi.
Hắn đương nhiên không biết được chủ nhân của nó là cái nữ nhân ban nãy còn bám lấy tay áo hắn cầu tình, nếu không... có tắm vài lần cũng chưa chắc đã hết cảm thấy một trận ghê tởm.
Hắn lại định tự mình dẫn đường mời Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt lên phía trên tầng uống chút trà, bất quá bị người sau từ chối:
“Không cần phiền toái, ta tới đây chỉ để mua biệt thự”
Diệp Phàm ý tại ngôn ngoại, mà Dương Tuấn Hi lăn lộn trên xã hội cũng có chút năm, hiểu được Diệp Phàm muốn biểu đạt cái gì, xấu hổ cười cười.
Bất quá, nội tâm hắn nhẹ nhõm thở phào, còn may cái tiểu tổ tông này không có vẻ muốn trách tội hắn, xem ra là thoát được một kiếp.
Dương Hi Tuấn trên mặt nở ra nụ cười nhẹ nhõm, hơi hơi khom lưng:
“Diệp công tử, xin hỏi ngài muốn là biệt thự nào? Ta giúp ngài xem xem”
Lâm Khê chỉ tay vào mô hình biệt thự Hải Dương số một, nói:
“Chính là bộ này”
Dương Tuấn Hi nhìn theo cánh tay Lâm Khê, thấy được bộ biệt thự Diệp Phàm muốn là bộ bất động sản tốt nhất, cũng quý nhất ở đây, nội tâm hơi giằng co một chút.
Hắn vừa dự tính sẽ tặng không bộ phòng ở cho Diệp Phàm, vậy nhưng chắp tay đưa người 4 tỷ, hắn có một chút nam kham không đành lòng.
Bất quá, nội tâm giằng co không tới nửa phút đồng hồ, Dương Tuấn Hi liền hạ ngoan tâm, hắn là thương nhân, đạo lý dám đầu tư thì mới có hồi báo là hắn biết đến.
“Lâm Khê, ngươi lấy ra hợp đồng chuyển giao chủ quyền, trực tiếp ký vào, bộ biệt thự này coi như ta tặng cho Diệp công tử để bồi tội”
Trực tiếp tặng một bộ biệt thự, lại còn là bộ quý nhất!
Lâm Khê còn tưởng mình mình nghe lầm, lại nghe Dương Tuấn Hi nói:
“Không, không đúng, để ta tự thân đi lấy, ngươi liền ở đây tiếp Diệp công tử.
Hắn lăn lộn lâu, nhãn lực cũng có một chút, nhận ngay ra Lâm Khê cùng Diệp Phàm là người quen, nói không chừng còn dây dưa thêm chút yếu tố tình cảm.
Nếu quả thật như vậy, hắn từ nay về sau chỉ có nâng Lâm Khê lên làm cái tiểu tổ tông ở đây mà hầu hạ, làm sao lại dám sai nàng làm việc.
Diệp Phàm hàng thật giá thật lão quái vật, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tâm ưu Dương Tuấn Hi, khẽ lắc đầu:
“Tặng biệt thự liền thôi, ta mua nổi”
Dương Tuấn Hi vội vã gạt đi:
“Diệp công tử, ta biết ngươi mua nổi, bất quá ta không tặng ngươi biệt thự để bồi tội, lòng ta bất an a!”
Nói đùa gì thế, Diệp Phàm là tồn tại đến Quý gia cũng phải e dè, sống sống thoát thoát là một cây đại thụ, có ngu mới không tìm cách leo lên a!
Hắn đã quyết tâm mất đi một bộ biệt thự 4 tỷ cũng muốn ôm lấy chân Diệp Phàm, há lại vì đối phương một câu từ chối mà từ bỏ.
Nói xong, Dương Tuấn Hi liền đi lấy hợp đồng, căn bản không cho Diệp Phàm có cơ hội lại từ chối.
Diệp Phàm đạm cười, hắn phía trước là Tiên Đế, không thiếu nhất chính là kẻ nịnh bợ, chút trình độ của Dương Tuấn Hi hắn còn không đặt vào trong mắt.
Chỉ là, đối với việc nhận không bộ biệt thự, Diệp Phàm cũng không định lại nói thêm cái gì.
Đối phương đã nói đây là vật bồi tội, lại không phải thiếu nhân tình; bỗng dưng có ngươi đưa đồ, ngu ngốc mới không nhận.
...
Lâm Khê đến lúc này mới khắc sâu minh bạch, Diệp Phàm thân phận hiện tại đến tột cùng có bao nhiêu khủng bố, ngay đến cả lão bản của nàng cũng phải cất hết công bỏ hết sức để nịnh bợ hắn.
Càng là như thế, nàng càng là tự ti, càng thêm buồn tủi.
Diệp Phàm bây giờ đối với nàng là cao không thể với tới.
Mà nàng, chỉ là con vịt xấu xí mà thôi, hắn làm sao lại có thể để ý đến nàng đâu; muốn làm bằng hữu, căn bản là người si nói mộng.
Đừng nói tới, hắn đã có lão bà, cả đời này, hẳn nàng không bao giờ có cơ hội...
Lâm Khê biết mình sợ rằng vẫn còn yêu thích Diệp Phàm, nàng không muốn càng thêm lún sâu vào một mối tình không bao giờ có kết quả, không muốn tiếp tục đày đọa bản thân.
Để chặt đứt hoàn toàn niệm tưởng của mình với hắn, Lâm Khê quyết tâm lại không cùng Diệp Phàm có bất kỳ dây dưa:
“Cảm ơn ngươi, Diệp Phàm”
Lâm Khê nói chuyện, giọng điệu đều đều, không lộ chút cảm xúc, không giống với cách nói chuyện của nàng thường ngày.
Diệp Phàm còn chưa kịp thắc mắc bảo lạ, nàng đã nói tiếp:
“Nếu không có việc gì, ngươi liền đợi Dương giám đốc, ta có việc phải đi trước”
Dứt lời, không đợi Diệp Phàm nói cái gì, nàng liền nhanh chân chạy ra khỏi đại môn.
Diệp Phàm duỗi tay ra định cản lại nàng, thể nhưng tay vươn được nửa chừng, lại lặng lẽ rụt về, miệng không nói ra lời.
Cung Hàn Nguyệt đợi Lâm Khê đi khuất, mới ngạc nhiên hỏi:
“Ngươi bỏ được nàng đi thật sao? Ngươi cũng đã thấy, nàng đối với ngươi là động tình, thậm chí còn dụng tình khá sâu”
Cứ việc nàng không rõ ràng mối quan hệ của hai người, cũng chỉ biết Lâm Khê cùng Diệp Phàm là đồng học cũ, nàng vẫn có thể thông qua ánh mắt của Lâm Khê nhìn ra được một hai.
Trực giác nữ nhân, nhạy bén cực kỳ.
Diệp Phàm cười khổ:
“Bỏ, đối với nàng chưa chắc đã không tốt”
Tâm tư của Lâm Khê, chỉ thông qua một thoáng thanh âm của nàng, hắn liền rõ ràng.
Chính là như vậy cũng vừa hợp với ý của hắn.
Đi cùng hắn, nàng chưa chắc có khả năng hạnh phúc.
Thế nên là, cứ để nàng đi thôi.
Đau ngắn còn hơn đau dài
Thở dài một cái, Diệp Phàm nhìn về phía cửa lớn bị mở ra còn chưa được khép lại, thất thần.
...
Dương Tuấn Hi xử lý một nhoáng liền xong xuôi thủ tục, Diệp Phàm chỉ cần đặt bút ký cái tên tượng trưng liền hoàn thành.
“Lâm Khê nàng nói nàng có chút việc, liền xin nghỉ sớm, hẳn là không vấn đề gì đi?” - Diệp Phàm thấy hắn đi ra, nhàn nhạt hỏi.
“Không có, không có vấn đề gì, sau này nàng muốn tới làm lúc nào đều có thể” - người sau đầu lắc như trống bỏi, cái trán cũng là toát ra mồ hôi.
Hắn không dám nói không, ai biết được cái tiểu tổ tông này sẽ phản ứng như thế nào?
“Hiện tại ngài liền đi tới biệt thự luôn sao?” Dương Hi Tuấn vội vã dời đi trọng tâm câu chuyện, đem toàn bộ tư liệu đưa cho Diệp Phàm xong, cung kính hỏi.
“Ân!” Diệp Phàm chậm rãi đứng lên bước về phía đại môn, Cung Hàn Nguyệt ngoan ngoãn theo sau.
“Ngài đợi một lát, ta tự mình dẫn ngài qua!” Dương Hi Tuấn vội nói.
Diệp Phàm chân chậm lại một nhịp, khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục đi ra bên ngoài.
Dạ Yêu từ lúc nào đã ngồi tại ghế lái trong Fiesta đợi hai người, thấy Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt xuất hiện, không cấm hừ nhẹ một tiếng, đô đô miệng, ngạo kiều quay ngoắt mặt đi, bộ dáng như muốn nói “ta sinh khí, các ngươi có hống ta cũng không có tác dụng“.
Cung Hàn Nguyệt cười cười, ngồi vào vị trí lái xe, phát động cơ.
Diệp Phàm chui vào ghế sau, nói chuyện:
“Dạ Yêu, ngươi ném tên kia đi nơi nào rồi?”
Dạ Yêu muốn phát điên, hai người này, rõ ràng thấy nàng đang sinh khí, lại không ai nói một câu nào an ủi nàng, rõ ràng đây là trần trụi khi dễ nàng đây mà.
“Không nói” - tiểu yêu nữ ngạo kiều trả lời.
“Ta nói nàng ném hắn ra chuồng heo, tiện thể kích thích tâm trí hắn một chút...”
Cung Hàn Nguyệt nở nụ cười ác ma nói chuyện, bắt đầu lái xe, bởi phía trước xe của Dương Tuấn Hi đã bắt đầu lăn bánh.
Diệp Phàm tuy ghê tởm nhưng vẫn không tự chủ được tưởng tượng ra một màn tổ hợp người heo khám phá nhân sinh, không rét mà run...
...
Đại khái qua hai mươi phút thời gian, rốt cục đến nơi
Dương Hi Tuấn nhìn Diệp Phàm nhẹ giọng nói:
“Bắt đầu từ nơi này cũng đã thuộc về địa bàn của biệt thự, Diệp công tử thấy sao?”
“Chắp vá đi”
Diệp Phàm cho ý kiến, hắn trên Tiên Giới trú qua có nơi này không hùng vĩ, tráng lệ hơn nơi này cả ngàn, vạn lần, biệt thự Hải Dương số một tại những nơi đó bất quá miễn cường làm được cái nhà tắm mà thôi.
Tuy vậy, không thể không công nhận, đặt tại Địa Cầu, hơn nữa là trị trấn Hàn Giang, nơi này quả thực không phải hữu danh vô thực.
Biệt thự Tử Yên số ba của Cung Vô Song diện tích cũng chỉ có hơn 700 mét vuông, mà biệt thự Hải Dương số một rộng đến gấn 3000 mét vuông, gấp những bốn lần.
Biệt thự lại được đặt tại nơi tương đương thanh tĩnh, vài cây số xung quanh đều không có người khác, thực phù hợp làm nơi tu luyện.
Một đường chầm chậm thăm quan, không thể không nói nơi này quy hoạch khá tốt, phía trước có một con xuối nhỏ vắt ngang, mặt sau chính là núi, vị trí đặt nhà, hướng cửa đều thỏa đáng.
Hơn nữa ở chung quanh nhà được trồng thật nhiều loài hoa cỏ, quả thực giống như một bức tranh thu nhỏ của cảnh thế ngoại đào nguyên.
Diệp Phàm gật đầu hài lòng, địa thế ở đây hoàn mỹ phù hợp với Chu Tước cùng Huyền Vũ trong Tứ Tượng Hấp Linh Trận, cũng miễn cưỡng tạo thành thế Thanh Long, Bạch Hổ, bớt đi hắn một phen công sức khi bố trận.
“Diệp Phàm, ta chọn phòng lớn nhất”
Dạ Yêu từ trong biệt thự lao ra, nũng nịu ôm lấy tay Diệp Phàm, cặp tiểu bạch thỏ đè ép lên cánh tay của hắn, ma xát ma xát.
Diệp Phàm ngay cả khi còn là Tiên Đế, đối với nữ sắc hắn cũng không mãnh liệt mài dũa đạo tâm để áp chế, bởi lẽ hắn chí tại tiêu dao, sẽ không gò bó mình như một số tu sĩ khác chọn vô tình chi lộ; đừng nói đến hiện tại đạo tâm hắn rách nát, mà Dạ Yêu cái tiểu yêu tinh này thực sự rất mê người.
Nàng cùng Cung Hàn Nguyệt - một cái tiểu ma nữ, một cái tiểu yêu tinh, không hổ là khuê mật.
Hai người đều không cần dùng đến mị công, chỉ cần trêu chọc hắn một thoáng thôi, hắn liền cảm nhận được tà hỏa trong người.
Đương nhiên, lấy khả năng của hắn, có thể dễ dàng kìm chế; bất quá, Cung Hàn Nguyệt hắn còn có thể tiếp thêm một bước cùng nàng, mà Dạ Yêu thì hắn lại phải nghẹn một bụng
Làm sao có nam nhân nào muốn tự ngược mình, để cho một cái nữ nhân hết lần này đến lần khác câu cho mình dục hỏa đầy người, để rồi không giải tỏa được?
Diệp Phàm cười khổ, vội vã đẩy nàng ra:
“Hảo, ngươi muốn phòng nào tùy ngươi!”
Dạ Yêu cười hì hì, trong mắt hiện ra vẻ ranh mãnh, biểu tình gian kế được thực hiện.
(Chương xong)