Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 123: Chương 123: Phi ngư, an tri ngư chi lạc?




Sáng hôm sau.

Diệp Phàm từ trong tu luyện tỉnh dậy, không cấm lắc đầu.

Xem ra muốn tránh cũng không tránh được, vài ngày tới trước sau cũng vẫn phải vào lại Âm Dương Phủ một chuyến.

Không sử dụng Âm Dương Phủ phụ trợ, không có tiên - ma khí, sử dụng thiên địa chi khí bạc nhược tại Địa Cầu để tu luyện, chỉ là cảnh giới đầu tiên Thông Mạch Cảnh thôi, cũng là gánh nặng đường xa a!

Thông mạch, dù sử dụng công pháp phẩm cấp cao thấp ra sao, đều tuần theo cùng một nguyên lý: hấp thụ thiên địa chi khí vào trong cơ thể, chịu đựng năng lượng bạo loạn đồng thời dẫn chúng di chuyển tới vị trí sẽ là nhập khẩu của kinh mạch, sau đó lợi dụng chính phần năng lượng bạo loạn đang không ngừng tàn phá cơ thể đó để khai mở kinh mạch.

Đương nhiên, quá trình này không hề nhẹ nhàng, bất quá tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, sao có thể êm ấm liền thành công.

Dựa vào nguyên lý đó, Thông Mạch Cảnh tu sĩ cần lưu ý hai điều.

Thứ nhất là tiếp điểm nhập khẩu kinh mạch.

Công pháp tùy thuộc phẩm cấp khác nhau, tập hợp các số lượng cùng vị trí nhập khẩu cũng sẽ bất đồng.

Như Cửu Chuyển Âm Dương Quyết hiện tại Diệp Phàm đang tu luyện, có tổng cộng 108 cái tiếp điểm như vậy.

Thứ hai, đó là chất lượng của thiên địa chi khí.

Thiên địa chi khí chất lượng càng cao, mức độ cuồng bạo cũng càng đáng sợ, sức tàn phá càng lớn, tỉ như linh khí về mọi mặt đều thua sa tiên khí.

Bất quá, dùng tiên khí thông mạch, độ rộng, độ dày,... của kinh mạch đều siêu viễn dùng linh khí thông mạch.

Chính là tu tiên giả cần thiết tự lượng sức mà đi, không nói đến điều kiện không cho phép, đôi khí tựa như Cung Vô Song hiện tại, dù Diệp Phàm có tiên khí cũng không dám sử dụng tiên khí cho nàng thông mạch, bởi cơ thể nàng sẽ không chịu nổi chúng tàn phá.

Dĩ nhiên, sơn nhân tất có diệu kế, thông mạch cũng có thể từ một tu sĩ cảnh giới cao thâm giúp tu sĩ nhập môn hoàn thành, cái này cũng là lý do vì sao tại tu tiên thế giới, tu sĩ có tông môn nội tình sẽ hùng hậu hơn tán tu...

...

Diệp Phàm hiện tại đã là Thông Mạch Cảnh tứ chuyển đỉnh, để phá vào ngũ chuyển, có sử dụng tiên ma khí từ Âm Dương Phủ, không có nửa năm đều không thể đột phá.

Đặt tại Địa Cầu, nơi linh khí mỏng manh thiếu thốn tựa có tựa không thế này, không có mấy cái mười năm, muốn đột phá đều đừng nghĩ.

Thu công đứng dậy, Diệp Phàm nheo nheo mắt nhìn phía chân trời còn u tối, mới ló ra một hai quầng sáng nhợt nhạt, cũng không đánh thức Cung Hàn Nguyệt đang ngon lành ngủ trong phòng, đôi tay cõng sau lưng, chậm rãi dời đi căn hộ nhỏ.

Hắn không mục đích lang thang dọc phố xá vắng tanh của buổi sớm mai, dụng tâm hưởng thụ phần an tĩnh hiếm có này.

Địa Cầu bất đồng với Tu Chân Giới, càng bất đồng với Tiên Giới, tại đây Diệp Phàm không phải lo đánh lo giết từ ngày này qua ngày khác.

Mặc dù còn rất nhiều đều bận lòng, thế nhưng hắn gạt chúng qua một bên, bởi hắn thích cái cảm giác tĩnh lặng của một buổi sớm như thế này.

Hắn lặng lẽ nhìn những người bán hàng dong đã bắt đầu đẩy xe trên đường, bắt đầu một ngày bận rộn; hay những người lao công quét đường từ sáng sớm đã cặm cụi quét lá thu rơi...

Mặc cho trên mặt họ hằn rõ dấu vết của nắng cùng sương, thế nhưng tinh thần của họ vẫn tràn đầy; từ đôi mắt của họ, Diệp Phàm không thấy được u ám cùng mệt mỏi, thất vọng cùng tuyệt vọng.

Trái ngược lại, phần lớn trong đôi mắt họ, đó là một sự phấn khởi cùng chờ mong...

Một số ít thì là bình lặng, nhẹ nhõm, thanh thản,... thậm chí còn có chút hưởng thụ.

Chờ mong điều gì? Hưởng thụ điều gì?

Bọn họ có thấy tiêu dao không?

Hắn lắc đầu, hắn cũng không rõ.

Phi ngư, an tri ngư chi lạc? (Không phải cá, làm sao biết được niềm vui của cá?)

Hắn đang từng giống như bọn họ, là một phần của cộng đồng, thế nhưng thời gian hắn sống một cuộc sống lam lũ như vậy cũng không lâu; tuổi tác lúc đó của hắn lại quá trẻ, tâm tính thiếu bao la, ánh mắt cũng thiển cận...

Hắn từng đặt tên nơi ở của mình trên Tiên Giới là Tiêu Dao Phủ; hắn hướng tới là hai chữ “tiêu dao“.

Vậy nhưng thế nào là tiêu dao?

Hắn có chút mê mang...

Diệp Phàm rời mắt, tiếp tục bước đi, hắn cũng không rõ mình đi đâu, thế nhưng tốc độ của hắn, cho dù chỉ là đi bộ, cũng rất nhanh; vì vậy, chốc lát, hắn đã thấy bản thân rời xa nội thành...

...

Đi ngang qua một cánh đồng, Diệp Phàm liếc nhìn từng hàng từng hàng lúa chín trong cái ánh sáng le lói của mặt trời còn chưa nhô lên khỏi đường chân trời, không hiểu sao hắn thấy cái sắc vàng nhợt nhạt đan xen với xám xịt ấy lại có một vẻ đẹp lạ lùng...

Diệp Phàm bị ý nghĩ của mình làm bật cười, tâm tình của hắn đột nhiên vui vẻ đến lạ, cảm giác rất sáng khoái, dù hắn cũng không biết vì sao...

...

“Một mai, một cuốc, một cần câu...

Thơ thẩn dầu ai vui thú nào...”

Đi không lâu, hắn lại bị thanh âm của mấy đứa bé con gây chú ý.

Nhìn dáng vẻ, Diệp Phàm áng chừng chúng còn học tiểu học, trông qua hơi gầy gò ốm yếu, hẳn là gia cảnh cũng không khá giả đi đâu.

Chúng lẽo đẽo đi trên đường, trong miệng đọc vang một bài thơ, có đứa đọc thành thạo, có đứa còn trúc trắc, chắc hẳn đây là bài tập học thuộc trên lớp...

“Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ...

Người khôn, người đến chốn lao xao...

Thu ăn măng trúc, đông ăn giá...

Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao...

Rượu đến cội cây, ta sẽ uống...

Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao...”

Theo bước chân hắn đi tiếp, thanh âm lũ trẻ con cũng càng ngày càng xa; Diệp Phàm nghe được nội dung bài thơ, nhướn mày, có chút suy tư.

Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ? Người khôn, người đến chốn lao xao?

Thật sự, tìm nơi vắng vẻ là dại sao? Chạy tới nơi quan trường tấp nập là khôn sao?

Phi ngư, an tri ngư chi lạc?

Bất quá, hắn dừng tại đấy, chưa tiếp tục thâm nhập sâu hơn mà nghĩ ngợi.

Rốt cục, hắn chỉ là đi lang thang mà thôi, không phải đang cố tình tìm hiểu cái gì, vì vậy, hắn không muốn lại đắm chìm trong liên tưởng...

...

Lại qua một đoạn đường.

Diệp Phàm lúc này đi ngang qua một bãi tha ma.

Bên trong bãi tha ma, vô tận âm khí, còn có lác đác một vài tia tử khí lượn lờ, nếu là người thường đi vào đây, khẳng định liên tục rùng mình không thôi, có khi còn bị âm khí nhập thể, chết bất đắc kỳ tử.

Thế nhưng, đối với Diệp Phàm không có chút ảnh hưởng đáng nói.

Thậm chí, Cửu Chuyển Âm Dương Quyết còn không tự chủ được vận chuyển, bốn phía hấp thụ.

Diệp Phàm không chủ động tu luyện, bất quá cũng không ngăn cản, hắn cứ như vậy vừa thong thả bước vừa ngắm nghía xung quanh.

...

“Đại ca, ngươi có thấy nơi này lạnh bất thường không?”

Đột ngột, Diệp Phàm nghe được thanh âm của một cái nam tử vang lên.

Thuần túy là tò mò quấy phá, Diệp Phàm hướng về phía thanh âm đi tới.

Dù sao cũng là lang thang, đi đâu cũng thế.

“Mẹ kiếp, thu rồi, sáng sớm tinh mơ, lại là nghĩa địa hoang vu, không lạnh mới là lạ, con mẹ nó ngươi nhanh nhanh phụ ta một tay, mau mau hai ta còn về!”

Một giọng nói khác, cũng là giọng nam, cáu bẳn vang lên.

Diệp Phàm cũng không muốn làm phiền đối phương, hắn tiến tới gần vừa đủ để nhìn thấy chủ nhân của hai giọng nói này, lại không làm kinh động hai người.

Hai cái nam tử, một cái vóc người nhỏ thó, mặt mày lấm la lấm lét, hai cái răng cửa hô ra như chuột; một cái đại hán cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt chằng chịt ngang dọc là sẹo, thoáng trông liền biết là loại người sống trên đầu gươm mũi giáo hàng ngày.

Lúc này, hai người đang khệ nệ khiêng một cái bao tải.

Nhìn một màn này, Diệp Phàm đoán chừng, hai người này hoặc là trộm mộ, hoặc là dân làm thuê đánh mướn, bên trong bao tải chỉ sợ là chứa người, chỉ là không biết sống hay chết.

Bọn họ đặt bao tải xuống, cái đại hán cởi bỏ dây buộc, kéo xuống bao tải, để lộ ra một cái nữ tử tay bị trói gập ra sau, hai chân cũng bị bó chặt, trên miệng dán băng dính.

Nử tử đại khái một mét sáu năm - một mét bảy, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, một đôi lông mày lá liễu, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt điềm đạm đáng yêu, khiến người ta cảm giác không nỡ thương tổn nàng.

Một đầu tóc đen buộc đuôi ngựa, tràn ngập sức sống thanh xuân, bên dưới là áo sơ mi trắng cùng váy ngắn màu đen, có vẻ như vẫn còn là học sinh.

“Đại ca, là cái tiểu mỹ nữ a!”

Nam tử mặt chuột ánh mắt sáng rực, không nhịn được liếm môi mà nói.

“Ta không mù!”

Đại hán quát lên, trong mắt tràn ngập dâm tà, duỗi tay kéo xuống băng dính trên miệng nữ tử, đe dọa:

“Cho ta thành thật một chút, không cần lộn xộn, nếu không đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc... Nơi này hoang vu không người, ngươi chạy không thoát!”

Nử tử ánh mắt hoảng loạn, thân thể mềm mại run rẩy, nhược nhược hỏi:

“Các ngươi... Các ngươi là ai?”

“Chúng ta là ai, ngươi không cần biết! Lãnh Cơ tiểu thư, có ngươi bỏ tiền ra mua mạng của ngươi, làm chúng ta tại nơi này chặt đầu ngươi đem về, chỉ là ta cũng không nỡ như vậy giết chết một cái mỹ nữ, ngươi nói làm sao bây giờ?”

Nam tử mặt chuột cười khả ố, ý tưởng không cần nói cũng biết, trong đầu hắn hiện tại không chừng còn đang tưởng tượng ra một màn dục tiên dục tử đâu.

Nữ tử tâm tư thông tuệ, lại thêm biểu tình trên mặt hai nam nhân quá rõ ràng, nàng trong lòng một mảnh bi ai, trên mắt lệ quang đảo quanh, cố gắng kiên cường nói:

“Cầu xin các ngươi... Cầu xin các ngươi không cần làm như vậy, chỉ cần thả ta đi, ta sẽ cho ngươi tiền, rất nhiều tiền. Đối phương hắn ra bao nhiêu, ta có thể ra gấp đôi, không, gấp ba!”

“Lãnh Cơ tiểu thư, ngươi nói làm ta có chút tâm động đâu...” - Đại hán nam tử kéo dài giọng, ra chiều ngẫm nghĩ.

Nhìn đến trong mắt nữ hài có một tia hy vọng, hắn mới cười tà, vươn tay ra nắm lấy cằm nàng:

“Thế nhưng là, ta ngần này tuổi rồi, vẫn độc thân cẩu một cái, chưa bao giờ được biết mùi vị nữ nhân là như thế nào, ngươi vẫn là rủ lòng tốt giúp ta đi thôi!”

Nam tử mặt chuột đã không đợi nổi, bắt đầu cởi ra thắt lưng, buồn một nỗi hắn lập tức lại bị đại hán vỗ mạnh trên đầu:

“Ta trước, chờ ta xong, mới tới lượt ngươi!”

Nam tử mặt chuột tuy không cam tâm, nề hà hắn không đánh lại đối phương, đánh phải ỉu xìu đáp:

“Đã rõ, đại ca!”

Nữ hài nhìn đến hai cái cầm thú một bên ta một tiếng ngươi một tiếng cứ như vậy định ra số mệnh của nàng, bất lực đến phát khóc, đưa mắt nhìn quanh, mong mỏi thấy được một phép màu nhiệm...

Thế rồi, ánh mắt của nàng nhìn thấy Diệp Phàm lặng lẽ đứng phía xa, hai mắt đạm nhiên, không chút cảm tình nhìn một màn này.

Nàng bản năng định hô lên cầu cứu, chỉ là lời nói tới bên miệng liền trôi ngược lại.

Nàng nhìn Diệp Phàm một thân gầy gò mảnh khảnh thế kia, khẳng định không đánh lại hai cái nam tử, vì vậy nàng không muốn liên lụy tới hắn, mà chỉ biết nhìn hắn đầy cầu khẩn, hy vọng hắn sẽ đủ can đảm mà báo cảnh sát.

“Ân!? Ngươi đang nhìn cái gì!?”

Đại hán nam tử đã cởi xuống còn duy độc cái quần lót, đang lăm le nhào tới, lập tức nhận thấy ánh mắt của nữ tử có điểm không đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.