Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Chương 97: Chương 97: Vả mặt




Mắt thấy Trần Huyền Phong kiêu ngạo bước trên con đường được đám đông tách ra, hướng nơi này đi tới, Hà Mộng Lâm cùng Hàn Tĩnh quên cả việc phản kích lại lời chửi của Diệp Phàm vừa rồi, vội vã định kéo lấy tay Cung Vô Song, tách hai người ra, không để cho Trần Huyền Phong nhìn thấy một cảnh này.

“Cung Vô Song, chúng ta là thiệt tình muốn tốt cho ngươi nha, chúng ta nói đều là sự thật, nơi quy túc tốt nhất của ngươi là với Trần Huyền Phong, không phải với cái quỷ nghèo này!”

Chỉ là hai nàng còn chưa chạm được vào Cung Vô Song, thanh âm rét lạnh của Diệp Phàm sâu kín vang lên:

“Các ngươi hai cái, ai chạm vào nàng, ai chết!”

Nếu không phải hắn muốn dẫn xà xuất động, lại là chốn đông người, Diệp Phàm đã một tát vả chết hai cái này tiện nữ nhân.

Hà Mộng Lâm cùng Hàn Tĩnh không hẹn mà cùng rụt tay về, lông tơ dựng đứng, chính các nàng cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác đó.

Thanh âm vừa rồi của Diệp Phàm quá dọa người, làm hai nàng không rét mà run, cả người như bị rơi vào hầm băng.

Hồi phục lại, Hà Mộng Lâm gương mặt trở nên vặn vẹo, nàng không tưởng được bản thân liền bị một cái quỷ nghèo dọa sợ.

“Chết?” - Hà Mộng Lâm trên mặt trộn lẫn hai loại biểu tình khinh miệt cùng âm độc - “Chỉ sợ người chết là ngươi đi! Quỷ nghèo, ta hy vọng ngươi có tự mình hiểu lấy, minh bạch chính mình là cái tồn tại tại đáy xã hội. Nếu ngươi hiện tại khôn ra, liền buông tay, để Cung Vô Song làm nữ nhân của Trần Huyền Phong thiếu gia, may ra ngươi còn một con đường sống!”

Hàn Tĩnh cũng phụ họa:

“Đúng vậy, Cung Vô Song là một cái mỹ nữ, mà xưa nay mỹ nữ chỉ có người có quyền, có tiền mới xứng đáng được hưởng; chỉ có Trần Huyền Phong thiếu gia mới xứng đôi với nàng, ngươi không xứng với, đừng không biết tốt xấu, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga”

Hai người ngươi một lời ta một câu, không kiêng nể gì uy hiếp trào phúng Diệp Phàm.

Cung Vô Song lúc này trên mặt đã lạnh băng, trong mắt xẹt qua một mạt khó chịu

Nàng vừa tính buông tay Diệp Phàm ra để cho hai cái tiện nhân này mỗi người một cái tát, liền bị hắn giữ lại.

Hắn khẽ lắc đầu, hắn còn chờ chính chủ đến đâu, còn trong mắt hắn hai cái tiện nhân này đã là hai cỗ thi thể.

Đừng nghĩ, đối phương là nữ nhân, Diệp Phàm liền nương tay; trong mắt hắn, địch nhân chưa bao giờ phân nam nữ.

Im lặng của Diệp Phàm rơi vào trong mắt đối phương lại thành biểu hiện của yếu đuối cùng cam chịu.

Ngay cả Trần Vân Đình cùng Lưu Minh Nguyệt cũng không hiểu được vì cái gì Diệp Phàm không phản ứng lại hai cái tiện nữ nhân kia.

“Vô Song”

Trần Huyền Phong rốt cục cũng đi tới trước mấy người, trên mặt mang theo vẻ tươi cười ôn hòa.

Cung Vô Song nếu phía trước chỉ là nghi ngờ đêm nay sẽ không an tĩnh thì từ lúc có người hô lớn tên Trần Huyền Phong cũng đã biết, đây là chủ nhân chân chính của bữa Hồng Môn Yến này.

Hai cái tiện nhân làm nàng cực kỳ kinh tởm trước mặt đây không cần nghĩ cũng biết là do hắn sai phái đến.

“Xin lỗi, ta cũng ngươi không thân lại chả quen” - Cung Vô Song đối với “thiện ý” của đối phương trực tiếp làm lơ, lạnh lùng nói.

Vẻ tươi cười trên mặt của Trần Huyền Phong lập tức cứng đờ, thế rồi hắn quay về phía Diệp Phàm, ánh mắt chất đầy hiểm ác, phảng phất như một con rắn độc nhìn chằm chằm người nam nhân này.

Lúc mới tới tụ hội, hắn trong đầu còn bận chải chuốt màn tỏ tình với Cung Vô Song trong đêm nay, chợt nhìn tới một cảnh tượng khiến hắn nãy giờ đều ở trên bờ bùng nổ.

Nữ tử mà hắn không thiếu theo đuổi cùng tỏ tình dù vẫn luôn bị từ chối, lúc này đang thân mật chủ động khoác tay một nam nhân.

Bất quá, Trần Huyền Phong còn chưa tới mức mất lý trí, hắn một bên cho người lập tức đi điều tra về nam nhân này, một bên sai phái Hà Mộng Lâm cùng Hàn Tĩnh đi thăm dò.

Cuối cùng, hắn đến được kết quả, đối phương chỉ là cái thường nhân; điều này làm cho hắn ngàn lần, vạn lần lại càng không thể chấp nhận.

“Vô Song, hắn là ai?” - Trần Huyền Phong kìm nén trong lòng bạo nộ, nói chuyện.

“Hắn là ai, quản ngươi chuyện gì? Hai ta lại không quen!” - Cung Vô Song vẫn là lạnh lùng như vậy đáp lại.

“Ha hả...” - Trần Huyền Phong cười gượng, sắc mặt càng thêm âm trầm - “ Vô Song, ngươi vẫn là như vậy hài hước!”

“Còn thỉnh gọi ta đầy đủ là Cung Vô Song” - Cung Vô Song mặt vô biểu tình, nhẹ lắc cánh tay Diệp Phàm - “Diệp Phàm, chúng ta dời đi thôi, ta mệt mỏi”

“Cung Vô Song, ngươi đừng không biết tốt xấu, Trần thiếu cùng ngươi nói chuyện, vậy ngươi là tam sinh hữu hạnh, ngươi còn trang cái gì mệt mỏi!”

“Chính là, ngươi có biết Trần thiếu gia cảnh không phải bạn trai ngươi có thể mơ tới? Nhìn chiếc đồng hồ Trần thiếu đeo kia, Louis Vuitton, hơn bốn trăm vạn, bạn trai của ngươi có dành dụm cả đời cũng không mua nổi”

Diệp Phàm cùng Trần Huyền Phong hai phía đều chưa kịp tỏ ý kiến, một bên hai cái “máy hát” lại bắt đầu mở miệng.

Diệp Phàm trên mặt thủy chung vẫn treo một tia ý cười hài hước, nhìn hai cái tiện nhân kia nhàn nhạt hỏi:

“Nói xong sao?”

“Nói...”

Chát!

Chát!

Vả mặt!

Hai tiếng chát chúa vang lên, theo sau là hai bóng người lảo đảo ngã trên mặt đất.

Hai người đó không ai khác đúng là Hà Mộng Lâm cùng Hàn Tĩnh.

Cứ việc Diệp Phàm đã thu hồi đa phần lực đạo, không tới mức đương trường giết chết hai người, bất quá mỗi tát hắn đều dùng đủ sức vả cho hai nàng toét máu miệng, răng cũng rụng ra vài cái.

Nhìn lại, Hà Mộng Lâm cùng Hàn Tĩnh lúc này mặt đã sưng vều lên, đỏ đỏ tím tím.

Đừng nói tới, trong hai cái tát vừa rồi, hắn đều vận dụng một tia tiên lực thẩm thấu vào trong cơ thể hai người, sau hôm nay liền sẽ bùng phát mà phá hủy dây thanh quản của đối phương.

Đối với hai cái tiện nhân điêu ngoa không tha người, hình phạt này đôi khi còn thống khổ hơn là chết đi.

“Thật bẩn” - Diệp Phàm ghét bỏ nói, vớ lấy một chiếc khăn ướt lau máu tươi dính trên tay.

Cung Vô Song nhíu mày, buông cánh tay của Diệp Phàm ra, bất quá nửa chừng nghĩ nghĩ thế nào, cuối cùng lại ôm lấy.

Diệp Phàm bị hành động của nàng làm cho bối rối, nhìn đến khăn tay dính máu mới tỉnh ngộ, đôi mắt nhìn Cung Vô Song càng thêm ôn nhu.

...

“A!!! Tiện loại rác rưởi, lão nương muốn giết ngươi!”

Một giây choáng váng qua đi, một thanh âm tràn đầy oán độc cùng tức giận xuyên thấu khắp đại sảnh mà vang lên.

Đại sảnh vốn dĩ không vì sự xuất hiện của Trần Huyền Phong mà bớt đi ồn ã, giờ đây tĩnh lặng như chết.

Vạn ánh mắt lúc này không hẹn mà cùng chú mục đến hai cái nữ nhân đang lồm cồm bò trên mặt đất, mặt mũi sưng lên tựa cái đầu heo

Nhất thời, không ai dám hé răng nói một lời.

Trần Huyền Phong nhìn Diệp Phàm, âm thanh lạnh lùng nói:

“Tiểu tử, ngươi thực cuồng sao?

Diệp Phàm không nhịn được mà bật cười, đáp trả:

“Quá khen! Ta cuồng không bằng ngươi mặt dày cùng vô liêm sỉ”

Nghe Diệp Phàm đáp lại, Trần Huyền Phong gương mặt vặn vẹo, hai tay đã nắm chặt, nội tâm thầm nghĩ, nếu không phải hắn còn muốn trước mặt Cung Vô Song tỏ ra chút thân sĩ, khẳng định lập tức làm chết cái tiểu tử này.

“Tiểu tử, ngươi biết ta là ai sao?” Trần Huyền Phong trầm thấp nói.

“Ta quản ngươi là ai.” - Diệp Phàm khinh miệt cười cười.

Hắn là Tiên Đế, Thiên Đạo Địa Cầu hắn còn đem về nhà làm cái thị nữ, trên Địa Cầu này ai đến trước mặt hắn cũng chỉ có nước quỳ.

“Thực hảo” - Trần Huyền Phong khóe miệng lộ ra một tia cười dữ tợn.

“Không, không hảo!” - Diệp Phàm lắc lắc đầu, đầy nghiền ngẫm.

“Ân?” - Trần Huyền Phong nghi hoặc theo phản xạ, chưa kịp phản ứng lại đây.

“Ngươi thanh âm, làm ta cảm thấy không khỏe, vì vậy, ngươi vẫn là câm miệng đi”

Nói chuyện, Diệp Phàm bàn tay lại vung lên, bất quá lần này hắn rút kinh nghiệm, dùng tiên lực hình thành một bàn tay vô hình, nhằm giữa miệng Trần Huyền Phong mà va chạm.

“A!!!”

Trần Huyền Phong thảm thiết kêu một tiếng, miệng bị đập nát, nằm trên mặt đất lăn lộn kêu rên, máu tươi vung vẩy.

“Không sảng bằng trực tiếp dùng tay vả mặt” - hắn nho nhỏ lầm bầm, một bên Cung Vô Song nghe được mắt trợn trắng.

Nhìn đến Trần Huyền Phong thương thảm như vậy, mấy cái chó săn vội vã co đầu rụt cổ trong đám đông, gào to:

“Nơi nào tới cẩu đồ vật, cũng hành hung Trần thiếu!”

“Ngàn vạn không thể buông tha hắn, mau báo bảo an!”

“Trần thiếu a, ngươi hảo thảm a, chúng ta nhất định sẽ vì ngươi báo thù”

“Câm miệng, ta còn chưa chết!” - Trần Huyền Phong lồm cồm bò dậy, bưng cái miệng đầy máu là máu, nén đau đớn hung tợn quát.

Hắn nhìn về phía Cung Vô Song cùng Diệp Phàm, ánh mắt dường như muốn ăn tươi nuốt sống hai người:

“Tiểu tử, ngươi có giỏi cũng đừng dời đi; Lão tử thề, hôm nay lão tử muốn ngươi quỳ gối dưới chân ta, nhìn ta đùa bỡn chết nữ nhân ngươi! Còn Cung Vô Song, ngươi cái tiện nhân, lão tử không hung hăng làm chết ngươi, lão tử liền không họ Trần”

Diệp Phàm cười lạnh,

“Xem ra một cái tát vừa rồi chưa đủ để ngươi nhớ lâu. Ngươi nói, chả lẽ ta phải giết ngươi, ngươi mới câm miệng sao?”

Trần Huyền Phong lập tức câm bặt miệng dời đi, để lại cho Diệp Phàm một cái ánh mắt oán độc cùng phẫn hận, hiển nhiên sẽ không cứ như thế ăn thiệt thòi.

Diệp Phàm cũng là biết thế, nên mới tạm thời chưa lấy đi tình mạng của Trần Huyền Phong, chờ đợi hắn gọi người tới đông đủ, lại sát một thể.

Đối với thể loại nhị thế tổ dựa vào ông cha ăn chơi trác táng như thế này, Diệp Phàm vẫn luôn có một cái thích thú nho nhỏ từ kiếp trước, đó là khi bản thân có năng lực, liền giữ đối phương sống tới cuối cùng, thoi thóp mà nhìn chỗ dựa, tôn nghiêm, cao ngạo của mình bị hắn từng bước, tưng bước đạp đổ.

Cung Vô Song một bên kéo tay Diệp Phàm:

“Ngươi liền như vậy thả hắn đi rồi?”

Theo như nàng trước đây chứng kiến, Diệp Phàm đối phó với Quý Minh Dương cùng Tô Thanh Long đâu có như thế này dễ nói chuyện?

“Hắn khẳng định sẽ không thiện bãi cam hưu nha. Ta người này thực lười, đợi hắn gọi trợ giúp đến, lại giải quyết một lượt, tiện thể diệt tộc luôn” - Diệp Phàm cười tủm tỉm nói.

Cung Vô Song vô ngữ, nàng cũng không xác định Diệp Phàm đang nói đùa vẫn là nghiêm túc, mà Trần Vân Đình cùng Lưu Minh Nguyệt trong lòng nổi lên một tia cảm thấy bi ai cho Trần Huyền Phong.

Các nàng đã nhìn thấy một Trần gia còn thảm hại hơn Tô gia phía trước đó...

...

Diệp Phàm đám người ngồi xuống một bàn tiệc trong góc phòng, bốn phía đám đông đều chủ động lảng tránh, không ai tới gần.

Chốc chốc lại có một ánh mắt nhìn về phía bốn người, có đồng tình, có thương hại, có giễu cợt...

Diệp Phàm bốn người đối với điều này cũng không cảm kích, hết thảy thần sắc như thường, trò chuyện, ăn uống.

“Sinh nhật bắt đầu!”

Cũng không biết bao lâu thời gian, một người dẫn chương trình đi ra từ phía cánh gà sân khấu, tay cầm micro, tuyên bố.

(Chương xong)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.