“Chỉ một chút nữa thôi, ngươi liền thành thần...”
Thanh âm của “Cung Vô Song” êm dịu vang lên, tràn ngập mê hoặc, tựa như thứ thuốc ngủ liều mạnh khiến cho đầu óc con người ta mụ mị đi.
Diệp Phàm đờ đẫn vươn tay tiến gần tới trái tim của nàng hơn...
Một phân...
“Lại thêm một chút nữa...”
Nửa phân...
“Không...”
Đột ngột, Diệp Phàm dừng khựng lại giữa không trung.
Hắn dường như nghe được ai đó nói chuyện...
Đôi mắt của Diệp Phàm lấy lại được một tia thanh minh, thế nhưng nhanh chóng bị chướng khí lấp kín...
Hắn buồn ngủ quá...
“Không được...”
“Ân?” - Diệp Phàm bản năng kêu lên một tiếng, chỉ là để kêu được ra một tiếng này, linh hồn hắn bị mạnh mẽ đánh thức, thanh tỉnh lại đây.
Chuyện gì đang diễn ra?
“Không được tổn thương nàng!!!”
Lần này, Diệp Phàm đủ tỉnh táo để nghe rõ nội dung câu nói.
Tổn thương nàng!?
Ai!?
Diệp Phàm mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt mình, mờ mịt vài giấy đồng hồ, thế rồi hắn như nhận ra điều gì, sắc mặt trở nên vừa sợ hãi, lại vừa nhẹ thỏm, thở phào một cái, không chút do dự lùi về phía sau...
...
“Bạch Linh Lung, ngươi xem!”
Bên trong Âm Dương Phủ, Linh Nhi là người đầu tiên nhận ra Diệp Phàm khác thường, vội vã túm lấy tay áo “Bạch Linh Lung”, hồ hởi nói chuyện.
“Bạch Linh Lung” một bên đang không biết tập trung loay hoay cái gì, bị Linh Nhi cắt ngang, sắc mặt không tốt lắm, chỉ là nghe được nội dung lời thoại của nàng, lập tức quay về bên mặt hồ nhìn.
“Di, không thể tin được, không thể tin được, hắn có thể tự cưỡng chế bản thân thanh tỉnh lại... Là vì cái gì?...” - “Bạch Linh Lung” tấm tắc kêu lạ.
Theo sau, nàng không nhịn được lẩm bẩm oán giận:
“Bạch công ta hao phí sức lực truyền tin cho nha đầu kia...
...
“Cung Vô Song” đang nhắm mắt giang tay tận hưởng cái chết tới gần, đột nhiên nhận thấy có sự không đúng.
Theo lẽ thường, hiện tại cánh tay của Diệp Phàm đã phải thành công xuyên thấu trái tim nàng.
“Cung Vô Song” vội vàng mở mắt, thấy Diệp Phàm đứng hình giữa không trung, đôi mắt tuy rằng không quá thanh tỉnh, nhưng rõ ràng đã thoát khỏi nàng khống chế.
Nhíu nhíu mày, nàng vừa định tiếp tục sử dụng lời nói để mê hoặc thì đối phương đã vội vã nhảy ngược về phía sau, tiên lực trong tay tản đi, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn nàng.
“Không nghĩ tới, ngươi lại có thể tại thời điểm mấu chốt thanh tỉnh lại đây” - “Cung Vô Song” gương mặt cũng không hiện lên chút buồn bực hay bất mãn, nàng tò mò nhìn Diệp Phàm như một món đồ chơi thú vị.
Diệp Phàm không tỏ ý kiến, nội tâm cũng là hù hồn hú vía một phen.
Nếu không phải tại thời khắc sống còn, tâm ma bạo nộ rống giận lên, bất chấp tất cả giành lấy một tia quyền chủ động quấy nhiễu hắn, có lẽ Diệp Phàm đã cứ như vậy mờ hồ xuống tay giết chết “Cung Vô Song”, tự tay tróc ra ký ức quan trọng nhất của đời mình.
Đến lúc này, hắn không chút nào nghi ngờ độ thật hư trong lời nói của đối phương, căn bản đối phương khinh thường sử dụng lời lẽ xảo trá, trực tiếp dùng phương thức thô bạo hơn mà mê hoặc hắn.
Diệp Phàm vẫn còn có chút rùng mình, hắn tin tưởng, đối phương sử dụng linh hồn công kích chiêu thức phi thường cao minh, tám chín phần cũng là đồ vật trên Thần Giới, chỉ thông qua lời nói, có thể vô thanh vô tức rút cạn tinh thần lực của hắn, từ đó cưỡng chế lý tri rơi vào trạng thái ngủ đông.
“Ta còn muốn xem, ngươi có thể tiếp tục cưỡng ép bản thân thanh tỉnh lại bao nhiêu lần nữa” - “Cung Vô Song” cười khẽ, rất vui vẻ nói.
Tiếng cười của nàng làm Diệp Phàm lạnh toàn sống lưng, hắn không nhớ đã bao nhiêu cái tuế nguyệt, hắn mới lại một lần cảm giác được nguy hiểm, cùng với một chút vô lực.
Nếu không phải Cung Hàn Nguyệt vẫn còn ở bên trên, Diệp Phàm khẳng định không do dự quay phắt người, hạ sơn.
Thành thần, đại giới là quên đi Cung Vô Song, thậm chí phía sau sẽ có thể là quên nhiều hơn nữa, vậy thì thần này, ai ái làm ai làm, hắn không cần cũng thế.
Thành thần cái mẫu thân nhà nó!
Nếu như “vong” là mấu chốt thành thần, là thần cần quên đi Cung Vô Song, thậm chí quên đi hết thảy, vậy còn làm thần cái rắm!
Diệp Phàm cũng không tin, muốn thành thần, chỉ có thể chọn vong chi lộ!
“Chấp nhận đi, thiếu niên!” - “Cung Vô Song” tựa như nhìn thấu được tâm tư của hắn, âm thanh tràn đầy mê hoặc - “Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu; tiên đạo vô tình, dĩ tu giả vi ngư nhục (Trời đất không có nhân, coi vạn vật như chó rơm; tiên đạo không có tình, coi người tu tiên là thịt cá)... Chỉ là một thân phàm nhân hồng phấn khô lâu mà thôi, ngươi một ngày kia đứng trên đỉnh của thế gian, còn sợ thiếu nữ thần bên người sao?”
Diệp Phàm cắn răng không đáp, hắn biết càng nói chuyện, hắn càng nhanh lại bị mất khống chế.
Chả nhẽ, chỉ có biện pháp tạm thời đi vào Âm Dương Phủ tránh trước, rồi lại nghĩ cách?
“Phu quân!”
Đột ngột, thanh âm của Cung Hàn Nguyệt từ phía trên núi văng vẳng lại đây.
“Cung Vô Song” giật mình, thần sắc biến ảo, có chút kinh ngạc, lại có chút khó hiểu, nhưng phần nhiều vẫn là rối rắm.
Mà Diệp Phàm nhanh như chớp ngẩng đầu lên, tính hô lớn:
“Nguyệt Nhi, đừng tới đây!”
Bất quá, lời nói đến miệng, hắn liền nhớ ra, tình huống hiện tại tựa như một dạng khảo nghiệm của Vấn Tâm Sơn lên bản thân hắn, do vậy “Cung Vô Song” cũng chỉ có mình hắn nhìn thấy được, Cung Hàn Nguyệt sẽ không bị nàng mê hoặc.
Lại nói, hắn không tin đối phương sẽ để thanh âm của hắn tới được chỗ nha đầu.
Dù cho không hiểu vì cái gì nha đầu này lại có thể đánh gãy cùng xen vào giữa khảo nghiệm của hắn, việc này hẳn không phải xấu đi.
Thanh âm của Cung Hàn Nguyệt vang lên thêm hai lần nữa, tổng thời gian chưa tới ba mươi giây, nàng liền hiện ra trong tầm mắt Diệp Phàm.
Hiển nhiên, người sau cũng nhìn thấy được hắn, vì vậy nhanh nhẹn nhảy tới, ôm lấy một bên tay của hắn, quan tâm hỏi:
“Phu quân, ngươi có sao không?”
Diệp Phàm vẫn chưa trả lời nàng, hắn nhìn thẳng vào mắt “Cung Vô Song”, gằn giọng:
“Thiên địa bất nhân, tiên đạo vô tình đúng không? Vậy ngươi liền ở trên núi mà làm thần, lão tử phía dưới tiêu dao tự tại làm một chữ “người” đúng nghĩa, lão tử cũng không tin chỉ có vô tình mới đi được tới cuối tiên đạo!”
Nói xong, hắn cũng không chờ đối phương phản ứng, nắm lấy tay Cung Hàn Nguyệt, quay lưng đi xuống.
...
Hai người nhanh chóng xuống núi, mặc dù Cung Hàn Nguyệt trong lòng tràn đầy thắc mắc, nàng nhìn sắc mặt đầy suy tư của Diệp Phàm, biết rằng hiện tại không phải lúc để tò mò hỏi han.
Diệp Phàm nội tâm lúc này lại tương đương bất đắc dĩ.
Phía trước, đương lúc hắn leo lên Vấn Tâm Sơn, nhìn lại hàng loạt kí ức rời rạc tái hiện, cuối cùng cũng nhớ tới, cổ thư ghi lại thông tin về Vấn Tâm Bí Cảnh, tại câu cuối có nhắc tới: “Vấn Tâm Bí Cảnh, không có thời gian hạn chế, sẽ không tự động trục xuất tu sĩ, nếu không tìm được lối ra, liền mắc kẹt vĩnh viễn...”
Mà Vấn Tâm Bí Cảnh lối ra, chính là đỉnh Vấn Tâm Sơn.
Bất quá, rơi vào tình huống vừa rồi, hắn không thể không dứt khoát xuống núi.
Tiến lên không lên được, dậm chân tại chỗ cũng không có một chút an toàn đáng nói, ngoài lùi lại, thật không còn cách nào khác.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là kế hoãn binh, đỉnh Vấn Tâm Sơn, không lên không được.
Không nói tới lùi bước không phải là tính cách của Diệp Phàm, không vấn đỉnh, làm sao thoát đi?
...
Diệp Phàm lôi kéo Cung Hàn Nguyệt, rất nhanh xuống đến chân núi.
Một đường đi xuống, Vấn Tâm Sơn không sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào để quấy nhiễu bước đi của hắn, rõ ràng những thủ đoạn ấy chỉ được thiết kế để ngăn cản tu sĩ đăng đỉnh.
Hai người dời đi bậc thang cuối cùng, Vấn Tâm Sơn liền chấn động mãnh liệt.
Xịch... Xịch... Xịch!
Một loạt tiếng đá mài vào nhau lại vang lên, tựa như khi trước, lúc thang đá được hình thành.
Hai người tâm hữu linh tê quay người lại, nhìn thang đá sụp xuống phía trong lòng núi, nhanh chóng bị bùn đất lấp lên, trở lại hình dạng một ngọn núi, cùng các ngọn núi bình thường vô dị.
Diệp Phàm khẽ thở dài một cái, vừa định quay người đi, không hiểu sao ma xui quỷ khiến thế nào, một lần nữa ngước lên trời.
Phía dưới ba từ “Vấn Tâm Sơn” không biết từ lúc nào nhiều ra thêm vài dòng chữ.
Thượng sơn vi thần, thần tất bất nhân.
Hạ sơn vi nhân, nhân tất hữu tâm.
(Trên núi là thần, thần không phải người.
Dưới núi là người, người ắt có tâm.)
16 kim sắc ký tự đối lập với ba chữ “Vấn Tâm Sơn” màu đỏ, lóng lánh trong không trung, tựa như một cây búa gõ vào trong tấm bình chướng vô hình ngăn cách Diệp Phàm nắm bắt được “thứ gì đó” mà phía trước hắn đã ẩn ẩn có điều cảm ngộ.
Một tia linh quang lóe lên, tầm mắt của Diệp Phàm trở nên hư ảo, không gian xung quanh trở nên trắng xóa, ngoại trừ 16 kim sắc ký tự, ngay cả ba chữ “Vấn Tâm Sơn” cũng biến mất.
Thượng sơn vi thần, hạ sơn vi nhân.
Thanh âm mờ ảo những rồi lại thập phần trầm trọng tự như tiếng chuông đồng gõ thẳng vào linh hồn Diệp Phàm, khiến hắn không tự chủ được bắt đầu tự hỏi.
Thần là gì? Nhân là gì?
Thượng sơn thì sao? Mà hạ sơn thì sao?
Vì sao nói, thần tất bất nhân? Lại nói, nhân tất hữu tâm?
...
Vấn tâm là gì?
...
“Tiểu tử này... vậy mà tại lúc này có thể rơi vào trạng thái đốn ngộ... Ta khẳng định không chút nghi ngờ hắn lần này có thể vấn tâm thành công!”
“Bạch Linh Lung” không nhịn được mà thốt lên, nàng vẫn luôn chăm chú theo dõi Diệp Phàm từ khi hắn tỉnh lại khỏi mê hoặc của “Cung Vô Song” cho tới hiện tại, trên mặt biểu tình hết sức hài lòng.
Đốn ngộ, chỉ có thể thấy mà không thể cầu.
Đốn ngộ, chú trọng hai chữ đột nhiên, không khi nào có thể nóng lòng cầu thành mà đốn ngộ.
Người thường cũng có thể đốn ngộ, đó là khi họ chợt hiểu ra một quy luật vận động của cuộc sống, từ đó giúp tu tâm dưỡng tính, thấu hiểu nhân sinh đạo lý, từ bỏ cái ác mà đi theo điều thiện.
Tu tiên giả, đốn ngộ chính là minh tâm kiến tính, nghĩa là nhận rõ bản tâm, thấu hiểu được bản chất của vấn đề đang người đó đang cảm ngộ... tu giả cùng với thiên địa đạo lý tâm đầu ý hợp, minh bạch một phần thiên địa đại đạo, từ đó tu vi thăng tiến...
“Vậy là ta không cần phải đổi lấy một cái tân chủ nhân, thật tốt... Cũng không biết chủ nhân ca ca hắn có thể từ 16 từ này hiểu ra được bao nhiêu...” - Linh Nhi lầm bầm tự hỏi, nàng đối với Diệp Phàm có thể thành công vấn tâm cũng hết sức mừng rỡ.
“Ngươi tuổi thực làm tổ tông hắn dư thừa, còn không biết xấu hổ gọi hắn là “chủ nhân ca ca“...” - “Bạch Linh Lung” tâm tình rất tốt, không khỏi mở miệng giễu cợt tiểu loli.
“Bạch Linh Lung, ngươi câm miệng!”
Linh Nhi trợn trắng mắt, nhe nang múa vuốt nhào hướng đối phương, nhất thời Tiên Cung một mảnh xuân sắc...
Đùa giỡn một hồi, hai nàng mặt mày đỏ bừng, hơi thở có chút hổn hển, không chút hình tượng nằm lăn trên sàn nhà.
“Bất kể hiểu được nhiều ít, sau lần vấn tâm này, ảnh hướng của thứ gọi là tâm ma kia lên lý trí Diệp Phàm sẽ không còn đáng kể, thậm chí là không còn...”
“Bạch Linh Lung” một bên ổn định hơi thở, một bên nói chuyện.
...
Cung Hàn Nguyệt thấy được Diệp Phàm đột ngột không phản ứng, mới đầu có chút lo lắng, sau nhận ra được, hắn cơ duyên xảo hợp rơi vào trạng thái đốn ngộ, không khỏi vui vẻ.
Nàng lặng lẽ đi tới phụ cận lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một đám vải vóc, đùa nghịch một lúc, thành công làm ra một chiếc lều cỡ nhỡ.
Không ai biết, Diệp Phàm sẽ ở trong trạng thái như vậy bao lâu, nàng đây là đang chuẩn bị nơi dừng chân tạm thời.
Cung Hàn Nguyệt tuy có thể lấy thiên địa là giường chiếu, những sẽ không vô cớ bạc đãi mình.
(Chương xong)