Dạ bán minh nguyệt quang, táp táp đông phong lai.
Cung gia phủ đệ.
Một đêm này, Diệp Phàm bốn người không chịu nổi Cung Thiên Vũ thịnh tình mời, dừng chân một đêm.
Sau khi được Diệp Phàm loại bỏ hết tử khí cùng độc dược, Cung lão không ngoài y muốn liền tỉnh lại, tuy còn hơi suy yếu, nhưng đã có thể tự xuống giường, vận động một vài.
Tốt xấu hắn cũng từng lăn bom ôm đạn thời trẻ, tồn tại từ chiến trường trở về; khả năng hồi phục tốt hơn người thường nhiều lắm.
Đương nhiên, phản ứng đầu tiên sau khi Cung Thiên Vũ tỉnh lại là giận tím mặt, còn có thật nhiều thương tâm.
Đổi lại là ai, cất công nuôi nhi tử khôn lớn thật nhiều năm, lại phát hiện nó là cái bạch nhãn lang, khẳng định tâm tình cũng không hảo đi đâu.
Thế nhưng nhất thời, Cung lão cũng không biết phải xử lý Cung Khải ra sao, rốt cục cũng là thân nhi tử.
Hắn bất nhân, nhưng cũng là máu mủ dứt ruột đẻ ra a!
Chỉ là Cung Thiên Vũ do dự, Diệp Phàm sẽ không.
Nếu không phải Cung Khải lưu trữ lại còn có giá trị cung cấp thông tin, hắn không ngại cho người này vô thanh vô tức biến mất trên thế giới này.
Dĩ nhiên, giá trị của Cung Khải cũng chỉ đủ để hắn chết lâu hơn một chút mà thôi...
Diệp Phàm thu công, từ dưới đất đứng dậy.
Hắn ngắm nhìn ái nhân đang ngủ say, khóe miệng nhếch ra một nụ cười.
Cung Vô Song cùng hắn trên danh nghĩa là phu thê, đương nhiên sẽ trụ chung một nơi
Cung Hàn Nguyệt và Diệp Vân Phi, còn có Dạ Yêu, liền ngủ tại biệt thự bên cạnh.
Đây vẫn là lần đầu tiên, kể từ khi hắn trở lại, cùng Cung Vô Song ở một cái phòng.
Đương nhiên, chỉ là chung một cái phòng thôi, còn chưa đến giai đoạn chung một chiếc giường.
“Ta còn chưa chuẩn bị tốt” - nàng lãnh đạm nói với hắn như vậy.
Đối với điều này, Diệp Phàm không chút ngạc nhiên, cũng không có gì bất mãn.
Tính cách của nàng thế nào, hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai, bình thường đừng nói đến chung giường, đến tiến vào phòng nàng còn khó.
Hắn nhớ tới một đời trước, kết hôn đã vài năm, hắn vẫn chưa tiến vào khuê phòng của Cung Vô Song đến một lần.
Chung giường? Đến tận khi nàng dời hắn mà đi, hắn và nàng vẫn không có phu thê chi thực.
Do vậy, tối hôm nay, nàng chủ động cho hắn gối đầu lên chân mình, Diệp Phàm đã cực kỳ ngạc nhiên, còn có chút kinh hỉ.
Hắn sẽ không đòi hỏi nhiều hơn, hắn đã chờ hơn 90 vạn năm, lại chờ thêm chút thời gian cũng không là cái gì.
...
Hàn phong chợt xuyên qua, Cung Vô Song đang ngủ vô thức rùng mình, cả người xúc lại.
Hồi hồn, Diệp Phàm lập tức nhẹ nhàng kéo chăn lên phủ kín người nàng.
Tiết trời hiện tại đã sang thu, buổi sáng tuy nóng, đến đêm liền lãnh, lại có gió lùa.
Hắn là tu sĩ, đương nhiên coi nhẹ chút gió này, vậy nhưng Cung Vô Song không thể.
Xong xuôi, Diệp Phàm không chút tiếng động rời khỏi phòng.
Chớp mặt chi gian, hắn đã xuất hiện bên trong sân tòa biệt thự bên cạnh.
Hắn biết Cung Hàn Nguyệt lập tức liền cảm ứng được mình, vì vậy không lên tiếng.
Thần thức đảo qua Âm Dương Phủ, lúc này Diệp Kinh Mộng vẫn đang ngồi đả tọa, đoán chừng là tìm hiểu Âm Dương Luân Hồi Quyết, chuẩn bị đổi sang bộ công pháp này để tu luyện
Thấy nàng chuyên tâm như vậy, hắn cũng không đánh gãy, đơn giản phân phó Linh Nhi báo cho hắn một câu khi Diệp Kinh Mộng tỉnh lại, thần thức liền rút ra ngoài.
Có Linh Nhi trông chừng, Diệp Kinh Mộng tu luyện muốn ra cái đường rẽ gì cũng khó, hắn liền an tâm.
“Hỗn đản”
Một thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau, bên trong chứa một tia buồn bực không chút nào che giấu.
Diệp Phàm cười cười, quay lưng lại, không cần đoán liền biết đó là Dạ Yêu.
Rõ ràng nàng đã biết một tầng quan hệ của Diệp Phàm với Cung Hàn Nguyệt lúc này, nàng mới dám không kiêng kị chơi tiểu tính tình với hắn.
Đổi lại phía trước, nàng có trong bụng mắng thầm trăm biến, cũng không dám hở mồm nói hắn là hỗn đản.
Thêm vào thiếu nữ lúc này đã mặc vào trang phục hiện đại, hiển nhiên nàng biết mọi chuyện đến thất thất bát bát.
“Nha đầu, xem chừng ngươi vừa tìm lại được chỗ dựa, tự tin lại bạo phát đâu!”
Diệp Phàm không để bụng tiếu tiếu, ánh mắt vô tình hữu ý nhìn chằm chằm phía hạ thân Dạ Yêu.
Thiếu nữ bị hắn nhìn cực kỳ mất tự nhiên, cảm giác nơi đó như đang nóng dần lên; nàng hung hăng trừng mắt nhìn lại.
“Tỷ tỷ đã ngủ?”
Lúc này, Cung Vô Song mới yểu điệu từ trong phòng bước ra, trên mặt vương một tia lười biếng.
Phá tan tu vi, nàng cùng Diệp Phàm đều hóa phàm, đều cần ngũ cốc hoa màu, cũng cần nghỉ ngơi.
Nàng ngáp dài một cái, tùy tiện hỏi.
Diệp Phàm gật gật đầu, ngước mắt lên trời.
Đêm nay xác định là một cái vô miên chi dạ.
Có chút chuyện, cũng đến thời điểm vạch ra bức màn đen.
Diệp Phàm phía trước khiến Tạ Vĩ tra xét hành động của Cung gia những năm trở lại đây, hắn nghĩ đơn giản đấy là ân oán trên thương trường, có đối thủ cạnh tranh không màng nhân tính muốn cả Cung gia chết sạch.
Chỉ là từ thông tin Tạ Vĩ cung cấp, những năm này Cung gia âm thầm điệu thấp làm người, không có ý niệm khuếch trương địa bàn, nhiều lần “một điều nhịn là chín điều lành”, căn bản không có đắc tội thế lực nào tới chết.
Duy nhất nghi vấn chỉ có nằm tại biến cố bí ẩn 14 năm trước.
“Đi thôi, ai muốn lăn lộn Cung gia thế nào, ta mặc kệ, vậy nhưng động đến tỷ tỷ, cần thiết chết!” - Cung Hàn Nguyệt lạnh lùng nói, sát khí lượn lờ.
Dạ Yêu bên cạnh không cấm rùng mình, nàng không nhớ lần cuối cùng khi Cung Hàn Nguyệt động sát ý là bao giờ, vậy nhưng nàng nhớ rõ có hơn mười cái thế lực nhất lưu tại Ma giới bị nàng đồ sạch không còn một mống.
Long hữu nghịch lân, xúc chi tất tử!
Cung Khải tuy đáng chết, vậy nhưng Cung Hàn Nguyệt vẫn chưa toát ra sát ý, bởi hắn chỉ là cái kẻ ngu ngốc bị dắt mũi mà thôi, chưa kể thông qua lời kể của hắn, ngay cả Cung Thiên Vũ hắn cũng là bí quá hóa liều, chứ không tồn tại sát tâm từ đầu, vì vậy nàng biết được hắn chưa kịp ra tay với Cung Vô Song,
Chỉ phía sau màn độc thủ liền khác, nếu kẻ này đủ khả năng xoay Cung Khải trong tay như một quân cờ, hiển nhiên cũng đã tính đến việc hắn sẽ không dám ra tay giết chết thân nhân của mình, chỉ sợ độc cây phụ tử mà Dương Lệ đưa cho hắn cũng xuất phát từ tay kẻ này đi.
Nói vậy, tám chín phần mười người phái ra sát thủ Chạng Vạng cũng là hắn.
Không chỉ mình Cung Hàn Nguyệt có kết luận như vậy, mà Diệp Phàm cũng có ý tưởng tương tự.
Một cái Ma Đế, một cái Tiên Đế, không thảo luận mà có thể cùng đưa ra một giả thiết, vậy giả thiết này cùng với sự thật cơ hồ là trùng khớp.
Có thể an ổn ngồi trên Đế vị, có tồn tại nào không phải là tài trí như yêu, đua tâm cơ toàn là bố đại cục.
Tiểu trường hợp như thế này, động não một chút liền nhìn thấu, căn bản không lo có sai xót...
...
“Thế nào?”
Nhìn thấy Diệp Phàm từ phòng giam Cung Khải đi ra ngoài, Cung Hàn Nguyệt vén lên chút tóc đẹp bị gió thổi dính vào mặt, mỉm cười hỏi.
“Là Lôi gia” - Diệp Phàm trả lời - “Một cái nhị lưu gia tộc, từ kí ức của Cung Khải, người âm thầm tiêm vào đầu hắn chủ ý hạ độc cho gia gia thành bán thân bất toại chính là Lôi gia gia chủ Lôi Vân, dĩ nhiên người này cũng đã dò hỏi qua xem Cung Khải có đủ ngoan tâm giết chết phụ thân mình hay không”
“Hảo một cái Lôi gia, hảo một cái rút củi đáy nồi, âm thầm phá hủy Cung gia từ bên trong. Chỉ cần gia gia chết đi, Cung Khải liền giống như là con rối bị Lôi Vân khống chế, bắt bắt cóc còn thay người ta đếm tiền”
Cung Hàn Nguyệt cười lạnh.
“Chút gia sản của Cung gia ta không đặt trong mắt, vậy nhưng Lôi Vân một con kiến cũng dám nổi sát tâm lên với gia gia cùng tỷ tỷ, hắn không còn cơ hội nhìn thấy hừng đông ngày mai”
“Chết đi cái Lôi Vân này, sẽ liền có cái Lôi Vân thứ hai... Cung gia tại biến cố 14 năm trước, có vẻ như đã đắc tội một thế lực lớn nào đó mà Cung gia không trêu chọc nổi, vậy nên không thiếu các gia tộc, muốn nịnh bợ cổ thế lực kia, minh minh ám ám chèn ép Cung gia. Lôi gia chỉ như một con tốt dò đường, chân chính các thế lực lớn hơn chỉ sợ đang ngồi đợi phía sau, làm ngư ông đắc lợi” - Dạ Yêu phân tích.
Nàng làm phó cung chủ, giúp Cung Hàn Nguyệt quản lý toàn bộ Ma Cung, điều binh khiển tướng, có thể nói tài trí, mưu kế, sách lược của nàng không thua một chút nào so với Diệp Phàm cùng Cung Hàn Nguyệt, thậm chí do làm nhiều thành quen, về phương diện này nàng còn nhỉnh hơn hai người chút đỉnh.
Chỉ cần nghe hai người đối thoại, nàng liền phác họa được hiện trạng tình huống một cách thất thất bát bát.
“Muốn làm ngư ông đắc lợi?” - Diệp Phàm lạnh lùng nhếch miệng - “Chỉ sợ bọn họ phải thất vọng rồi. Chút con kiến, há có thể lật trời. Hiện tại, Lôi gia nếu tìm chết, ta đây liền lấy Lôi gia khai đao, thuận tiện giết gà dọa khỉ”
Hắn quay sang Cung Hàn Nguyệt:
“Cung Khải chết rồi. Vậy nhưng chỉ sợ gia gia thương tâm”
Cung Hàn Nguyệt mắt đẹp liếc sang, một thoáng ánh mắt giao nhau, nàng liền hiểu ý tứ của Diệp Phàm.
Nhẹ búng tay, một đạo khí đen bắn ra, xuyên thẳng vào trong phòng giam.
Đến đây, ba người nhích người, Diệp Phàm dẫn phía trước, hướng Lôi gia phủ đệ mà đi.
...
Nam Phong, Lôi gia phủ đệ
Cho dù đêm đã khuya, Lôi gia khắp nơi vẫn như cũ là đèn đóm sáng choang.
Lúc này, tại bên trong đại đường, hầu như toàn bộ Lôi gia cao tầng đều có mặt.
“Phụ thân, tình huống có chút không ổn a, thám tử tại Cung gia vừa mới cử báo, chuyện của Cung Khải đã bại lộ! Hiện tại, hắn đã bị Cung gia giam lỏng.”
Lôi gia đại thiếu Lôi Hàng khẽ nhíu mày nói.
“A! Đúng là đồ phế vật mà, thành công không xong, bại sự có thừa, loại người này mà cứ nghĩ mình thông minh, còn đòi tranh chức gia chủ. Cung gia vào tay hắn, không quá một năm liền hỏng!” - một cái Lôi gia cao tầng cười đầy trào phúng.
“Vấn đề là, con cáo già Cung Thiên Vũ hiện tại đã bị một cái thiếu niên thần bí, nghe nói là vị hôn phu của Cung Vô Song cứu tỉnh, hiện tại đã khỏe mạnh, có thể tiếp tục điều khiển Cung gia như cũ”
Lôi gia gia chủ, Lôi Vân uy nghiêm nhíu nhíu mày, sắc mặt bên trong có một chút buồn bực cùng khó hiểu, không phải cái tiện nhân Dương Lệ kia đã định chắc nịch Cung Khải sử dụng nguyên gói thuốc độc phụ tử hắn đưa cho để hạ độc hay sao? Số thuốc ấy đủ để độc chết cả một gia đình ba thế hệ a!
Chưa kể độc đã ngấm hơn sáu giờ đồng hồ, đại la kim tiên cũng không thể cứu trị, vì cái gì hiện tại Cung Thiên Vũ không những tỉnh lại, còn hoàn toàn bình phục?
Đương nhiên, Lôi Vân có tức chết cũng không đoán được ra, trong người Cung Thiên Vũ có tử khí, chính điều này đã làm rối loạn mọi dấu hiệu cùng thời gian phát tác của aconitine.
Lôi Hàng cũng buồn bực vô cùng:
“Nghe nói vị hôn phu của Cung Vô Song đến từ Hàn Giang. Nho nhỏ Hàn Giang như thế nào có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện một tồn tại có y thuật xuất quỷ nhập thần như vậy?”
“Y thuật thần kỳ thì làm được cái gì!” - Lôi gia lão tam Lôi Võ cười nhạt - “Lôi Phong tiểu tử kia đã thành công bái nhập môn hạ của tông môn nơi Tu Võ Giới một thời gian; nghe nói tại đó cũng có chút địa vị. Chỉ cần bảo tiểu tử hắn tùy tiện xuất ra một cái gác cổng cũng đủ khiến chúng ta tại Nam Phong tung hoành. Cung gia đã là đồ vật trong túi chúng ta, Cung Thiên Vũ sống hay chết cũng không thay đổi được số mệnh.”
Nói đến Lôi Phong, toàn bộ Lôi gia cao tầng sáng bừng con mắt, tất cả như nhìn thấy được tương lai uy phong không còn cách xa.
“Thậm chí, không bao lâu nữa, Lôi gia chúng ta sẽ có tư bản tiến quân Thăng Long” - một cái lão già hớn hở nói ra.
(Chương xong)