Editor: Harusame248
- -----------------------------------
“Bang!”
Bàn tay vỗ lên mặt bàn một tiếng không nặng không nhẹ, không lớn không nhỏ, nhưng lại như nã lên trời một phát súng trong bữa tiệc ồn ào. Bốn phía còn đang ầm ĩ đồng loạt ăn ý mà dừng cuộc nói chuyện, ngay cả nhân viên công tác đang kính rượu nhau cũng phải ngưng lại, chăm chú tò mò nhìn hướng bàn chủ tiệc.
Mấy người bên đầu tư, sản xuất, chế tác, đạo diễn cùng diễn viên chính như đám Lưu Chấn Vũ đương nhiên ngồi chung trên chiếc bàn đó.
“Thật không dám giấu, bác sĩ luôn dặn dò tôi nếu còn cần 2 cái chân này, nội trong hai tháng không thể đụng đến một giọt rượu.” Lưu Chấn Vũ một tay chống nạng đứng lên, vết thương của hắn còn chưa lành hẳn thế nhưng ngẩng đầu ưỡn ngực thẳng tắp, sống lưng cứng rắn đến như từ sắt thép đúc thành. Vào nghề gần 20 năm, tính tình của hắn rất nhiều người đều biết.
Người tốt bụng, hiền hòa, rộng rãi, nhiệt tình, chuyên nghiệp.
Xương lại cứng.
“Nhưng ly rượu này được đạo diễn Cao mời, tôi không thể không uống, mà là nhất định phải uống!” Đạo diễn Cao gặp dịp thì chơi định chuốc rượu Lưu Chấn Vũ, Trần Khải ở bên cạnh nhìn còn chưa kịp lên tiếng ngăn lại thì Lưu Chấn Vũ đã tự mình vỗ bàn đứng dậy, thu hút ánh mắt toàn trường nhìn về phía mình.
Đạo diễn Cao giơ một chén rượu, trơ mắt nhìn vị ảnh đế bình thường rất dễ nói chuyện nâng chén lên mà ừng ực rót vào miệng. Một ly lại tiếp một ly, ba chén rượu trắng trực tiếp rót vào bụng, trong sự sảng khoái lại có điểm tàn nhẫn không rõ ràng làm lão ta có chút hoảng sợ.
Mấy người bên sản xuất ngồi một bên vội vàng khuyên bảo, bác sĩ dặn không thể uống rượu mà sao lại uống chứ?
Lưu Chấn Vũ phất tay ý bảo chính mình không sao, vân đạm phong khinh cười cười, thở dài nói lời thấm thía: “Chén đầu tiên, người tôi kính chính là Cao đạo diễn. Thái độ công tác nghiêm túc, nghiêm khắc của đạo diễn Cao, ba tháng quay phim này tôi tận mắt chứng kiến. Vì một cảnh quay đạt được hiệu quả tốt nhất mà tận lực quay đi quay lại, Lưu Chấn Vũ tôi thực thưởng thức, cũng thực kính nể.”
“Ly rượu thứ hai, tôi kính các vị nhân viên công tác đang ngồi ở đây, ba tháng này,mọi người đều đã rất vất vả.”
“Ly thứ ba.....” Lưu Chấn Vũ cầm ly rượu trống trơn của hắn nhấc lên cao, “Tôi kính ông trời giữ lại cho mình một cái mạng! Không để Lưu Chấn Vũ này chết trên phim trường.”
Lời vừa nói ra, mọi người trên bàn chủ tiệc không khỏi cấm khẩu.
Đạo diễn Cao vẫn còn đứng ở chỗ kia, chén rượu bị lão niết ở trong tay, độ thiên cảm số âm trên đỉnh đầu lão ám đen, ác cảm với Lưu Chấn Vũ lại tăng thêm mấy điểm. Nhưng lúc này toàn bộ nhân viên công tác trong đoàn phim đều đang nhìn, nhà đầu tư cùng bên phát hành cũng vậy.
Trong lòng lão không cao hứng, vì cái gì?
Bởi vì lão mới là đạo diễn, nhưng bên phát hành, nhà làm phim một đám người đều coi trọng Lưu Chấn Vũ. Lão không nuốt nổi cục tức này.
Bởi vì Lưu Chấn Vũ nhiều năm trước bất quá chỉ là một tên diễn viên quèn không lọt được nổi vào mắt lão, hiện giờ giữa chừng đổi nghề đạo diễn gà mờ vậy mà phim còn đắt khách hơn so với phim của lão.
Bởi vì ghen ghét, bởi vì khinh thường, bởi vì lòng dạ hẹp hòi..........
Để căm ghét một người, có thể tìm ra ngàn vạn loại lý do.
Nhưng mà có chán ghét thì lúc này cũng không thể biểu hiện ra, ở trong mắt nhà đầu tư, đạo diễn Cao chính là không quan trọng bằng Lưu Chấn Vũ.
“Chấn Vũ, chú đây là đang oán trách đóng phim của anh mà bị thương, trong lòng vẫn không buông bỏ nổi, hôm nay trước mắt toàn thể mọi người, anh xin lỗi chú.” Đạo diễn Cao uống một ly rượu.
Lão nói một phen làm Trần Khải ngồi bên cạnh quả thực muốn trợn mắt, cái gì mà không buông, nói như kiểu Lưu Chấn Vũ là người nhỏ nhen tính toán vậy. Cũng không nghĩ xem vụ tai nạn ngoài ý muốn lúc ấy của Lưu Chấn Vũ trên phim trường, thật sự thiếu chút nữa mất cả mạng!
“Đạo diễn Cao, cảnh có thể quay lại, nhưng mạng tôi, chỉ có một cái.” Lưu Chấn Vũ nâng bình rượu, tự mình rót cho lão một ly rượu trắng, sâu kín thở dài, “Hôm nay là do Lưu Chấn Vũ tôi vận khí tốt, mạng còn chưa tuyệt. Tôi biết ơn ông trời, biết ơn bác sĩ, biết ơn mỗi người quan tâm mình. Nhưng rồi tôi lại nghĩ không phải ai cũng đều có loại vận khí tốt như thế. Nói câu này có chút không biết xấu hổ, Lưu Chấn Vũ này nhiều phong ba như vậy cũng coi như đã chịu đựng qua, ít nhiều cũng gọi là người có chút danh tiếng? Có thể nói như vậy đi?”
Giọng nói vốn mềm mỏng đột nhiên biến đổi, gió xuân tháng ba chuyển thành trời đông giá rét. Từng câu từng chữ sắc bén như dao phát ra từ nơi đầu lưỡi – người dù tính tình có tốt đến đâu cũng có điểm mấu chốt.
Lưu Chấn Vũ đã không bận tâm cái gì gọi là mặt mũi, trực tiếp gây khó dễ, mà hắn cũng có tư cách để làm việc này: “Kẻ như tôi miễn cưỡng cũng tính là người có danh tiếng. Thế nhưng kể cả có danh tiếng đi chăng nữa thì lúc quay phim đệm cũng chưa được xếp cho tốt, đạo diễn kêu tôi nhảy lầu tôi lập tức nhảy, dây thép phựt một tiếng liền đứt rời. Đổi lại là người khác thì sao? Đổi lại là những diễn viên thế thân không chút danh tiếng thì sao? Đệm có còn được đặt hay không? Dây thép có được kiểm tra kĩ càng hay không? Nếu bị ngã như tôi, bảo hiểm đã mua hay chưa? Rồi sau đó tiền chạy chữa cao ngập đầu biết lấy ai phụ trách?!”
Lưu Chấn Vũ đảo qua bốn phía, mọi người cơ hồ là bị dọa sợ, không ai nói chuyện với ai.
“Làm nhiễu hứng thú của mọi người, tôi đây tự phạt ba ly, nhưng hôm nay nói những lời này cũng hi vọng mỗi người ngồi nơi đây đều nghe hiểu được, phim ảnh có thể quay lại từ đầu, nhưng mạng người – lại chỉ có một.”
Trong bữa tiệc nói những lời này, cũng không chỉ vì oán giận đạo diễn Cao ngầm ngáng chân hắn, mà những câu đó đều là lời từ đáy lòng. Trên con đường sự nghiệp của hắn gặp qua quá nhiều đoàn làm phim không quan tâm việc đảm bảo an toàn, kể cả sau khi xảy ra chuyện xin lỗi bồi thường làm có tốt cũng không bằng không bị thương.
Bữa tiệc diễn ra được một nữa, Lưu Chấn Vũ lấy cớ say rượu về trước.
Thật ra cũng không xem như lấy cớ, hắn ngày thường tửu lượng tốt nhưng giờ có thương tích trên người, sức uống cũng giảm sút. Sau khi Lưu Chấn Vũ tự phạt ba ly, mấy nhà phát hành, nhà sản xuất cùng nhân viên cũng đảm bảo với hắn sau này nhất định làm tốt công tác đảm bảo an toàn trên phim trường. Đạo diễn Cao dù trong lòng có khó chịu đến đâu, cũng đến uống cùng nhà sản xuất.
Nói ra tất cả khiến trong lòng thống khoái thêm nhiều, Lưu Chấn Vũ cũng uống vài chén, xác thực có hơi đầu nặng chân nhẹ.
“Vũ ca, em đưa anh về nhà nhé?” Trần Khải theo sau lưng Lưu Chấn Vũ, Lưu ảnh đế có chút men say, càng tùy hứng hơn so với ngày thường. Hắn không chịu ngồi xe lăn, dù đầu nặng chân nhẹ cũng khăng khăng tự chống nạng đi như bay.
“Về!” Lưu Chấn Vũ dứt khoát lưu loát đáp lại từng chữ, lại nhấn mạnh: “Về nhà!”
“Vũ ca, anh chờ ở chỗ này, em đi lấy xe.” Trần Khải sợ Lưu Chấn Vũ ngã, muốn tự mình lái xe đến đây, nếu không thì để nhân viên khách sạn đem xe đến đây cũng được. Nhìn Lưu Chấn Vũ say như không say khiến Trần Khải không yên lòng.
Hồi lâu không nhận được hồi đáp, Trần Khải lại thấy Lưu Chấn Vũ đứng ở cửa khách sạn lộng gió, nhìn chiếc xe hơi màu đen dừng ở phụ cận.
Ô tô mang logo Vũ Lâm, vẫn là loại cao cấp nhất.
Vị chủ tịch tập đoàn trẻ tuổi nào đó hai giờ trước còn ở một thành phố khác tham dự sự kiện, ngồi ở bữa tiệc xem thần tượng đỉnh cấp Giang Triều hát hát nhảy nhảy, xem đến lên đỉnh hotsearch – Sở tổng Sở Ca, được tài xế tiến đến mở cửa xe, y mặc tây trang màu đen thẳng thớm bước xuống từ cửa sau,đi tới trước mặt bọn họ.
Trần Khải còn đang nghĩ thầm, Sở Ca cưỡi cái phương tiện giao thông gì mà chạy từ thành phố khác về nhanh như vậy, Lưu Chấn Vũ đã bị Sở Ca mang lên xe.
- ----------
Chương sau mới gặp lại nhau = 3=