Độ Thiện Cảm Hôn Nhân

Chương 26: Chương 26: Cuộc sống tại gia (1)




Editor: Harusame248

- -------------------------------------

“Nói trắng ra là muốn hít ké tài nguyên quảng cáo của anh, lộ mặt để tăng độ nổi tiếng, mượn dòng xe hơi cao cấp của Vũ Lâm để nâng tầm đẳng cấp cho chính mình.” Trần Khải ấn nút cho thang máy đi xuống lầu.

Lưu Chấn Vũ nghỉ dưỡng bệnh mấy tháng, tình hình kinh tế của công ty đã xảy ra vài biến động. Có một vị người đại diện chuyên đào tạo ngôi sao danh tiếng không nhỏ ra nhập, trở thành bên hợp tác lớn nhất của công ty, đồng thời vị này cũng đưa nghệ sĩ dưới trướng mình qua đây, idol đỉnh cấp Giang Triều cũng là một trong số đó.

“Anh cực khổ mấy tháng để quay xong một bộ phim, thù lao đóng phim chưa chiết khấu hữu nghị cũng chỉ có 20 triệu tệ, đây cũng đã thuộc tầm thù lao cao nhất giới diễn viên. Nhưng nhìn lại idol này đó xem, hiện giờ tiêu chuẩn vào nghề cũng quá thấp, không cần tài năng ca hát vũ đạo cao, chỉ cần đẹp trai thì tài năng đã chẳng còn là vấn đề. Tùy tiện đóng gói hình tượng, mua thủy quân giả bộ độ nổi tiếng rất cao là cả đám nhãn hàng xếp hàng đợi đưa tiền. Bỏ vốn ít, tiền lời cao, đừng hỏi tại sao ông chủ lại động tâm.”

Trần Khải còn có vài lời chưa nói ra miệng, đó là tỉ lệ chia chác.

Diễn viên như Lưu Chấn Vũ, tỉ lệ ăn chia với công ty là 9: 1, ví dụ như quảng cáo vừa nhận của Ô tô Vũ Lâm, một năm đại ngôn được trả 20 triệu công ty cũng chỉ nhận được 2 triệu. Nguyên nhân là bởi Lưu Chấn Vũ không có tính bị thay thế, toàn bộ giới giải trí này cũng chỉ có một Lưu Chấn Vũ mà thôi.

Còn idol mỳ ăn liền từ dây chuyền sản xuất hàng loạt thì sao? Những người này dựa vào người đại diện và tư bản sau lưng mà sinh tồn, rời xa sự chống lưng của tư bản gần như xác định kết cục phải rời khỏi giới giải trí.

Cùng là chia chác từ hợp đồng đại ngôn, Trần Khải cũng biết kể cả idol gần hai năm nay nhân khí* rực rỡ cũng chỉ được chia cao một chút, Giang Triều lấy sáu công ty lấy bốn. Mà đây còn là tỉ lệ thiết lập vào thời điểm Giang Triều hot nhất nên mới có cơ sở để đàm phán.

Còn các idol nhỏ khác thì thảm hại hơn nhiều, tốt lắm thì chia 2: 8, công ty ăn phần nhiều hơn. Đáng thương nữa là mấy minh tinh vừa ra mắt, mỗi tháng chỉ được lĩnh tiền lương cơ bản, muốn chia chác ư? Bọn họ làm gì có tư cách ra điều kiện với công ty chứ.

Lưu Chấn Vũ nghe Trần Khải giảng giải về lớp idol đang hot hiện nay, hôm nay Trần Khải gọi điện kêu hắn đến cũng là vì chuyện này. Công ty thương lượng với bộ phận quảng cáo của tập đoàn Vũ Lâm chuyện ra nước ngoài quay quảng cáo, thái độ của Lưu Chấn Vũ rất rõ ràng – hắn nguyện ý tận lực phối hợp hết mức để quay chụp, cơ bản giao mọi việc thương thảo công việc khác cho người hắn tín nhiệm nhất là Trần Khải.

Bên công ty hả? Bọn họ muốn đem minh tinh vừa ký hợp đồng Giang Triều xếp vào quảng cáo. Nói theo cách của bọn họ, Ô tô Vũ Lâm có thương hiệu lớn, tên tuổi lớn, cấp bậc cao cấp, có thể trợ giúp Giang Triều tiến thêm một bước trong giới thời trang. Ông chủ sợ Lưu Chấn Vũ có ý kiến, nói một đống lời van nài, muốn Lưu Chấn Vũ giúp công ty đem theo người mới đi quay quảng cáo, dù sao trong kịch bản vốn có vai phụ, cho người ngoài còn không bằng cho người nhà.

Lưu Chấn Vũ không có ý kiến gì, nhưng chuyện này phải hỏi bên nhãn hiệu.

“Vũ ca, anh muốn đi đâu thế, em đưa anh đi.” Cửa thang máy mở ra, Trần Khải cùng Lưu Chấn Vũ đi vào bãi đỗ xe ngầm.

Không cần, cậu đi lo chuyện của mình là được.” Lưu Chấn Vũ xua xua tay.

“Em không vội gì, Vũ ca không cần khách khí với em.” Trần Khải cho rằng Lưu Chấn Vũ bắt xe đến đây.

Lưu Chấn Vũ do dự trong chốc lát, cười nói: “Tiểu Sở đưa anh đến đây, bọn anh về cùng nhau.”

Biểu tình của Trần Khải như phải nuốt một quả trứng vịt thật to, phản ứng chậm rì rì như máy tính vừa khởi động lại.

“Vũ ca, đừng nói anh cùng y là từ diễn thành thật đấy nhé?”

“Nói linh tinh gì đó, anh và Tiểu Sở chỉ là tiện đường, đừng đoán mò, anh và y sao có thể.” Lưu Chấn Vũ vội vàng phủ nhận.

Khó có thể lấy được người luôn trầm ổn như Lưu Chấn Vũ hoảng sợ, Trần Khải không nhịn được mà trêu ghẹo: “Sao lại không có khả năng? Có cần em nhắc nhở anh một chút không, Lưu Chấn Vũ Lưu ảnh đế, trong cuộc bình chọn cuối năm ngoái trên mạng, anh chính là người bị thèm muốn nhiều nhất nha!”

Biểu tình trên mặt Trần Khải muốn gợi đòn bao nhiêu có gợi đòn bấy nhiêu, nhắc đến cái bảng vote trên internet kia đã làm Lưu Chấn Vũ bị bạn bè chế nhạo không ít lần. Hắn cũng không hiểu nổi, bản thân là người đàn ông đã 36 tuổi, luận diện mạo nhiều người đẹp hơn hắn anh tuấn hơn hắn bảnh trai hơn hắn, vậy mà không hiểu sao thành người bị mơ tưởng nhiều nhất thành phố X.”

Trần Khải còn cố tình cho hắn xem phần bình luận dưới tin tức, toàn bộ đều là “Ta có thể.”, còn có cái gì mà “thật muốn nuôi một Vũ bé cưng mỗi ngày ôm” linh tinh gì đấy.

Lưu Chấn Vũ không hiểu ra sao, 'ta có thể' là ý tứ gì? Vũ bé cưng là cái quỷ gì? Mấy cô bé mười mấy tuổi còn kêu hắn là bé cưng, nhóc con, rõ ràng nên gọi anh hoặc chú, không phải sao?

Trần khải lúc ấy lắc đầu, cười hê hê nói, anh không hiểu à, hiện tại người ta ăn chán sơn hào hải vị rồi, quay sang thích thể loại tự nhiên thanh tân tươi mát như Vũ ca ngài.

“Vũ ca, ngài có quá ít kinh nghiệm trên phương diện tình cảm, em vẫn luôn cảm thấy người trong nghề không thích hợp với anh, liên quan quá nhiều đến lợi ích kinh tế. Như Sở Ca, tuy là người ngoài giới, nhưng y có tiền có thế lại từng có mâu thuẫn trong quá khứ với anh, chuyện giữa hai người theo lý thuyết thì một kẻ ngoài cuộc như em không nên nhiều lời, nhưng em quá hiểu anh, việc gì liên quan đến phương diện tình cảm anh nên quan sát nhiều thêm, suy xét nhiều thêm! Kể cả muốn đền bù cho việc làm trong quá khứ, cũng không thể lấy tình cảm ra nói đùa đúng không?”

“Được rồi được rồi, cậu đừng suy nghĩ vớ vẩn, anh với Tiểu Sở hơn kém nhiều tuổi như vậy, y là anh nuôi lớn, giống như em trai ruột vậy. Giữa bọn anh chỉ có tình thân.” Lưu Chấn Vũ cười lắc đầu, chỉ cảm thấy người bạn Trần Khải này quá quan tâm đến hắn, trên thế giới này người ưu tú lại đẹp rất nhiều, hắn không có tự luyến như vậy.

Anh coi y như em trai ruột, nhưng y không nhất định coi anh như anh trai ruột đâu... Trần Khải âm thầm nghĩ.

Lưu Chấn Vũ vẫn biết người bạn tốt này lo lắng cho hắn, chỉ là trước kia hắn chưa từng nghĩ Trần Khải vậy mà sẽ lo hắn bị Sở Ca lừa gạt tình cảm. Có chút cảm thấy buồn cười, dưới lăng kính bạn bè Trần Khải đã quá đề cao hắn rồi, Sở Ca tuổi trẻ tài cao lại đẹp trai ngời ngời sao có thể vừa mắt hắn chứ? Huống chi hắn vẫn luôn coi Sở Ca là em trai, lúc trước đáp ứng cùng Sở Ca kết hôn thì trong lòng chỉ nghĩ đến việc rốt cuộc có thể giúp được Sở Ca, mặt khác cũng không nghĩ nhiều.

Nhưng có đôi khi, vài lời nói bang quơ lại như hạt bồ công anh phiêu tán trong gió thổi, rồi lơ đãng đáp xuống nơi đầu trái tim, lặng yên không một động tĩnh mà cắm rễ nảy mầm.

Sau khi từ biệt với Trần Khải Lưu Chấn Vũ tìm được chỗ Sở Ca dừng xe, Sở Ca tựa hồ không đi đâu mà chỉ ngồi trong xe chờ hắn. Lúc trông thấy Lưu Chấn Vũ, y không kiên nhẫn nhìn hắn, vươn tay mở cửa xe: “Sao chậm như vậy?”

“Thực sự xin lỗi, cùng tổng giám đốc nói vài chuyện công việc.” Ngồi vào vị trí bên cạnh tay lái, thắt xong đai an toàn, Lưu Chấn Vũ nhìn thời gian. Cũng đã sắp đến 5 giờ.

Khởi động xe, Sở Ca không quan tâm mà thuận miệng hỏi: “Chuyện công việc gì?”

Đây vốn là việc cần nói, tuy không phải là chuyện to tát cần phiền đến Sở Ca đích thân quyết định, nhưng nếu hỏi Lưu Chấn Vũ cũng đem việc ông chủ muốn nhét người vào xuất hiện trong quảng cáo nói cho y nghe. Sở Ca nghe xong cũng chỉ ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết, không có biểu hiện từ chối hay đồng ý gì.

Không phải sự tình gì to tát, Lưu Chấn Vũ không có hỏi nhiều hơn.

“Tiểu Sở, buổi tối có ăn cơm ở nhà sao? Để tôi còn làm cơm.” Lưu Chấn Vũ nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ cơm chiều. Từ khi chân gần khỏi hắn đã dọn từ trang viên rộng lớn của Sở Ca về căn hộ áp mái ban đầu. Tuy rằng căn chung cư ấy không xa hoa như trang viên, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy nơi đó mới là nhà, mới có thể cảm thấy an tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.