Đồ Thiên

Chương 13: Chương 13: Thay Đổi Tương Lai Từ Lúc Này




Theo lời Phượng Hoàng thì Ngô Đồng chính là tên gọi của tiểu mộc đỉnh này. Nó được Phượng Hoàng thiên tôn luyện chế từ một mảnh chạc ba của bất tử thần mộc. Lý Tử Lăng nghe đến đây, trong đầu liền liên tưởng đến truyền thuyết phượng hoàng phương đông, tương truyền phượng hoàng sinh ra từ một thân cây rực lửa tên gọi ngô đồng, vì nó được sinh ra từ thân thể bất tử thụ nên nó gần như bất tử, nói thì nói thế nhưng cũng chẳng ai biết thế giới này có phải đồng nhất truyền thuyết kia không.

Một điều nữa là phượng hoàng thiên tôn chỉ nghe nói đến một đời truyền một đời với cái tên Phượng Hoàng Thiên Nữ, như vậy cô gái bản thể của Phượng Hoàng trước mặt Tử Lăng, chính là bản sao của Thiên Nữ Phượng Hoàng, còn vì sao thiên nữ làm chuyện chỉ có hại mà không có lợi, không ngại giảm sút tu vi, tách một phần linh hồn ký thác Ngô Đồng Đỉnh thì chỉ một mình vị thiên nữ cao cao tại thượng kia biết mà thôi.

Tuy Phượng Hoàng là một bản sao của thiên nữ Phượng Hoàng, nhưng vì chỉ là một phần linh hồn thiên nữ tự sinh ra linh trí độc lập, nàng sở hữu một phần ký ức của thiên nữ, nhưng bản chất nàng cũng không phải thiên nữ, linh hồn của cô ta chính là dựa vào Ngô Đồng Đỉnh mà ký sinh để duy trì tồn tại của mình, nói nôm na mộc đỉnh chính là bản thể của nàng. Một ngày nào đó Phượng Hoàng chạm mặt thiên nữ, nếu thiên nữ muốn thu hồi lại căn nguyên sức mạnh, thì tất sẽ có một trận chiến của hai người, vì với tính cách hoạt bát lém lỉnh của Phượng Hoàng tuyệt đối sẽ không chấp nhận cho người khác thôn phệ chính mình, khiến mình biến mất hoàn toàn khỏi thế gian.

Tử Lăng cũng không hiểu vì sao lão già của sòng bạc đại thế giới lại giao ra một báu vật nghịch thiên như vậy cho mình, phải chăng chỉ là vô tình, hay là một âm mưu kinh thế nào đó thì hắn mù tịt không sao suy đoán được. Quan trọng nhất, Tử Lăng cũng hi vọng mình có thể chiếm được chổ tốt từ trên trời rơi xuống này, biết đâu chính mình có thể tạo ra một truyền thuyết kinh thế hải tục nào đó nha, nhưng trước mắt hắn cần giải quyết cái lý thuyết tương lai không dễ đi mà mình vừa trải qua đã.

- Những xự việc mà tôi đã trải qua trong mộng theo như lời cô thì nó là tương lai thật sao?

Tử Lăng nhìn cô gái tên Phượng Hoàng, nghi vấn đặt câu hỏi.

Ân…Phượng Hoàng gật đầu khẳng định lời nói của hắn.

- Nói chính xác thì đó là một số xự việc sẽ xảy ra trong tương lai của công tử, nhưng căn bản tương lai đó cũng chỉ là tương đối mà thôi.

- Tương đối là sao…? Phiền cô giải thích rõ ràng một chút được không?

Tử Lăng tiếp tục nghi vấn hỏi nàng.

Gương mặt Phượng Hoàng tỏ ra vui vẻ, nàng ngồi xổm xuống, nói tiếp:

- Hì hì, tương đối có nghĩa là có thể xảy ra, cũng có thể không xảy ra đó mà….!

Nàng giảo hoạt trả lời Lý Tử Lăng, trong bụng có chút hơi đắc ý, ai bảo hắn vừa rồi còn định cường bạo mình làm gì, không cho hắn bài học thì ông trời đúng không có mắt rồi.

Trong đầu rất tò mò, nhưng Phượng Hoàng trả lời như vậy Tử Lăng cũng chỉ đành bó tay. Để hiểu rõ hơn, hắn chỉ đành bỏ xuống mặt mũi hết lời nịnh nọt nàng, nào là Phượng Hoàng băng thanh ngọc khiết, Phượng Hoàng vô cùng lợi hại, Phượng Hoàng là cứu cánh của đời ta...Tử Lăng đổ cho rất nhiều nước đường như vậy, trên thế gian này e là chỉ một mình nàng được hưởng thụ qua chủ nhân nịnh nọt, trong bụng không khỏi nổi lên vui vẻ, đưa tay kéo hắn ngồi xuống đối diện với mình , cười hì hì giải thích cho hắn.

- Công tử biết không nhé, theo thiếp chứng kiến một phần tương lai của công tử, tuy rằng thiếp không nhìn ra kết cục của công tử, nhưng thiếp có thể khẳng định là mười phần chỉ có nữa phần sống thôi đấy…hì hì.

Sặc…nói như vậy thì mình chỉ có một đường vạn kiếm xuyên tâm rồi…! hắn lo sợ với tương lai của chính mình, trên trán mồ hôi tuôn ra ào ào như tắm, cảm thấy sống lưng đột nhiện giảm nhiệt độ.

- Nhưng công tử cũng đừng lo lắng quá, dù sao chúng ta cũng chưa chứng kiến toàn bộ tương lai của ngài, biết đâu trong họa có phúc thì sao.

Nàng thấy bộ dạng thất thần của hắn, làm nàng có chút đồng cảm nên mở lời an ủi.

Con mẹ nó chứ trong họa có phúc cái mã mẹ gì, nếu tương lai của cô thê thảm đến như vậy, cô có còn nghỉ đến trong họa có phúc được sao!

Quá bi phẫn Tử Lăng mắng thầm trong bụng.

Không được…mình phải thay đổi tương lai, đúng phải thay đổi tương lai mới được, vì cuộc sống của mình tương lai nhất định phải thay đổi.

Tử Lăng quyết tâm tự nhủ trong lòng.

- Ha ha…Đúng rồi đấy, chúc mừng công tử đã đốn ngộ ra điểm mấu chốt…ha ha ha

Phượng Hoàng vổ tay, hướng Tử Lăng khen ngợi hắn.

Nàng nói tiếp:

- Nhưng thiếp cũng cảnh báo trước cho công tử một điều, thay đổi tương lai chưa chắc đã có thể thay đổi được kết cục, có khi nó sẽ còn diễn ra tệ hơn rất nhiều đấy…hì hì hì! .

- Tuy cái tương lai lúc trước có thể công tử sẽ phải chịu vạn kiếm xuyên tâm, nhưng ai biết sau đó kỳ tích gì có thể xảy ra, nhưng ngài quyết định thay đổi tương lai, nên có thể tạo thành một tương lai vô cùng tệ hại cũng không chừng à nha…! .

Tử Lăng suy nghĩ những gì Phượng Hoàng vừa nói, quả thật cũng không sai, tương lai do diễn biến của xự vật trong hiện tại quyết định, nếu hiện tại chính mình thay đổi tức tương lai sẽ diễn ra theo một chiều hướng khác, nhưng có thật xự như mình mong đợi hay không, thì chỉ có tương lai mới có thể trả lời mà thôi…!

Không phải mình cũng là phần tử xuyên việt đại quân sao, người khác làm được, Lý Tử Lăng này cũng nhất định làm được, thậm chí mình có thể làm tốt hơn người khác, ông trời cũng không phải tự dưng mà cho mình một cơ hội xuyên nha…!

Tử Lăng có chút bi ai, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao…hắn không có xự lựa chọn nào khác nữa rồi, chỉ có hai con đường cho hắn lựa chọn là chính mình đi đời nhà ma chuyển thế một lần nữa, hoặc không ngừng đánh tan tất cả mọi chướng ngại trước mặt, tiến thẳng về phía trước.

Sắc diện Tử Lăng bừng bừng khí thế ngất trời, không biết làm sao Phượng Hoàng lại có chút cảm khái trong đầu.

- Thiếp không biết công tử làm sao thay đổi vận mạng chính mình, nhưng tương lai của công tử đã bắt đầu rồi đấy…!

- Bên ngoài kia Mộc gia đã bắt đầu hành động rồi, mong công tử bình an vô sự vượt qua chuyện này nha…!

Nàng mỉm cười, mang gương mặt trêu đùa nói.

Hả…! .

Mẹ kiếp nó chứ, làm sao đây…làm sao bây giờ…! Tử Lăng đại họa như nước đến chân, bây giờ hắn cũng chẳng biết làm sao đối phó, trong lòng như có đại hỏa không ngừng thiêu đốt ruột gan chính mình, thật đúng là kêu trời không thấu kêu đất không nghe nha.

Phải rồi…chẳng phải mình có thể lựa chọn Thiên Yêu Chân Linh Cực kéo dài thời gian cùng bọn người Mộc gia, chờ gã áo đen kia đến cứu giúp sao…nhưng…nhưng…như thế thì cái tương lai bi thảm kia sẽ bắt đầu lăn bánh sao.

Hắn đứng lên định mở ra hộc tủ chứa đựng Thiên Yêu Chân Linh Cực, nhưng rồi lại do dự không mở ra.

Mẹ kiếp nó chứ…ông liều với các ngươi…rồi cầm lấy cán tay cầm tủ gổ, chuẩn bị kéo ra.

- Khoan đã…!

Bàn tay nhỏ của Phượng Hoàng giữ chặt tay hắn.

- Cô làm gì vậy…? còn không mau buông tay…!

Tử Lăng tức giận hét lên với nàng.

Bị Tử Lăng mắng, nhưng Phượng Hoàng không hề giận dữ, ngược lại điềm tỉnh nói:

- Công tử không phải định chờ người thần bí áo đen đến giải nguy chứ? ngài tin tưởng hắn sao, không chừng trong mắt hắn, ngài chẳng qua là một con rối do hắn điều khiển mà thôi, công tử nguyện ý làm con rối chứ?…nếu như nguyện ý thiếp tuyệt đối không ngăn cảng nữa đâu…!

Mấy lời nàng nói khiến Tử Lăng không khỏi chấn động, đúng hắn hoàn toàn không biết động cơ người thần bí áo đen kia là gì, tại sao hắn lại cứu mình, và đáng ngờ hơn gã thần bí áo đen này cũng không hề để ý đến Ngô Đồng Đỉnh.

- Phượng Hoàng, ta sai rồi, xin cô chỉ dạy cho tôi một con đường thoát khỏi nguy cơ hiện tại…!

Tử Lăng thành kính nắm lấy tay Phượng Hoàng, ánh mắt mong mỏi, cầu xin nàng.

- Thiếp chẳng qua là một cô gái chân yêu tay mềm, bản thân thì ốc không mang nổi mình ốc, nào có tài trí gì đâu mà đủ sức chỉ dạy công tử.

- Nhưng chuyện đến nước này rồi không phải không có cách, chỉ là công tử cần phải chấp nhận một điều kiện của thiếp…hì hì hì! .

Đôi mắt Phượng Hoàng lóe lên một điêm tinh quang, thật không biết nàng đang suy nghỉ gì.

Đậu xanh rau má con tiện nhân nhà cô, cô nói cô thân ốc không mang nổi mình…vậy tất cả người trong thiên hạ này đều là rắm chó đánh không ra tiếng sao…! .

Tử Lăng trong lòng tức giận muốn nổ phổi, rõ ràng cô gái tinh ranh này đang đàm điều kiện với mình, mà con giả đò làm ra bộ mặt thục nữ, định lòe hắn.

- Hức…công tử sao lại mắng thiếp nha…người ta là con gái đấy, sao lại dùng mấy từ tục tiểu kia xúc phạm nhân phẩm của thiếp…! đừng nghĩ trong đầu công tử suy nghĩ nhựng gì thì thiếp không biết, thiếp biết tất đấy...hừ! .

Phượng Hoàng hai mắt hồng hồng, như sắp rơi lệ, ủy khuất oán trách Tử Lăng như thể hắn vừa làm ra chuyện thương thiện hại lý gì với nàng.

Mộc Tử lăng mắng không xong, cười cũng không được, hắn giờ mới biết tất cả suy nghĩ của mình đều không thoát khỏi pháp nhãn của cô gái diện mạo thuần khiết như thiên thần, mà có bộ não ranh ma như hồ ly tinh này.

- Con lạy mẹ…mẹ làm ơn cứu con...! chuyện gì ta cũng nghe cô hết...! .

Tử Lăng quỳ xuồng, ôm lấy bắp đùi nàng, khóc như mưa, miệng liên tục cầu xin.

- Hì hì hì...mẹ tất nhiên sẽ cứu con! .

Nàng đắc ý, vuốt mái tóc của hắn thành rối bù, miệng nói mấy lời châm biếm.

Đột nhiện nàng thấy cái gì đó không đúng, nhìn xuống bụng, hiện tại cử động của hắn làm nàng điên hết cả người.

Cái mặt của hắn…cái mặt của hắn…!

Bị thằng khốn này bất ngờ đột kích, Phượng Hoàng trở tay không kịp, hai má phúng phính đã đỏ thành màu gất…thằng nhải này đang ôm nàng, mà cái mặt hắn nha…cái mặt đang áp vào chỗ nào vậy…!

Nghĩ đến đây Phượng Hoàng không khỏi không tức giận, hai tay đẩy đầu hắn ra, nhưng nàng càng chống cự, thằng này càng ôm cứng, cái bản mặt đê tiện kia của hắn không ngừng cọ xát, làm nàng xấu hổ muốn chết, chỉ muốn một chưởng áp đỉnh cho hắn đi đời nhà ma.

Phượng Hoàng bó tay rồi, cố gắng bình tâm trở lại, nàng nói:

- Công tử…có phải điều kiện gì cũng nghe thiếp phải không.

- Đúng…đúng…cái gì ta cũng nghe cô, muốn lên núi đao, hay xuống chảo dầu gì ta cũng nghe cô, miễn giúp ta thoát khỏi tình cảnh hiện tại là được.

Tử Lẳng ngẩn đầu lên nhìn nàng, hắn nói.

- Thật sự chứ…! .

- Thật...trăm phần trăm…! .

Khuông mặt Tử Lăng như chém đinh chặt sắt khẳng định lời mình nói, nếu hắn chịu khó nhìn nét mặt cô nàng này có lẽ hắn sẽ hối hận, vì nàng đang nhếch môi rất là quỷ dị, không biết đang âm mưu cái gì.

Nàng ngồi xổm xuống, thì thầm to nhỏ vào lổ tai Tử Lăng. Ban đầu hắn có chút mờ mịt, nhưng sau đó lại vui tươi, rồi lại chuyển thành xám xịt…không biết Phượng Hoàng đang bày ra mưu ma quỷ kế gì mà khiến Lý Tử Lăng thể hiện nhiều cảm xúc đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.