Đồ Vô Sỉ

Chương 3: Chương 3: Dụ dỗ




Edit: Hàn Lạc

Trộm, dối, dụ, lừa,

Là công cụ thuận lợi của anh,

Làm cho người ta cam tâm tình nguyện đánh mất bản thân.

Lần này,

Lại là ai gặp thiệt thòi?

Vũ Dung nhíu mi chớp chớp mắt, sau khi chậm rãi mở ra hai mắt , liền chống lại hai tròng mắt thâm thúy của Ngải Hoành Kì.

「 Sớm!」 Ngải Hoành Kì nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái, sau đó mỉm cười với cô, vẻ mặt cử chỉ vô cùng thuần thục tự nhiên, giống như anh mỗi ngày đều chào hỏi cô như vậy.

Một chút rặng mây đỏ nhiễm hồng hai gò má tuyết trắng của Vũ Dung, cô không được tự nhiên xê dịch thân thể, mới phát giác chính mình thế nhưng gối lên cánh tay anh, mà bàn tay còn lại của anh mạnh mẽ ôm chặt thắt lưng cô, làm cho nửa người cô dán vào khuôn ngực rắn chắc, nằm gọn trong lồng ngực ấm áp của anh.

Cô hơi hơi giãy dụa nghĩ muốn rời khỏi lồng ngực của anh, thế nhưng bàn tay to của anh không chút nào chịu thả lỏng.

「 Buông!」 Cô kêu nhỏ.

Tuy rằng cách tầng tầng quần áo, Ngải Hoành Kì như trước sâu sắc cảm giác được, gò ngực mềm nhuyễn ấm áp của cô đang không ngừng ma sát lên lồng ngực của mình.

Anh nhắm mắt lại phóng túng chính mình hưởng thụ khoái cảm vì cọ xát mang đến, thẳng đến phát giác cỗ nhiệt lực kia càng có dấu hiệu không thể vãn hồi, anh mới lưu luyến buông tay ra.

「 Ti bỉ!」 Anh thế nhưng thừa dịp cô ngủ trộm ôm cô.

「 Thật sự không biết cảm ơn sao cô bé.」 Ngải Hoành Kì nhíu mày nhìn cô liếc mắt một cái, giả bộ ra vẻ tức giận.「 Nếu không phải thấy em ngủ không an ổn, em nghĩ rằng tôi và em tư thế này dễ chịu sao?」

Để cho cô dán vào anh ngủ như vậy, cũng thật khổ –「 tiểu đệ đệ 」của anh, hại anh cả một đêm chỉ có thể cứng đờ nằm một chỗ, toàn thân so với lần đầu tiên ôm phụ nữ còn càng kích thích.

Nhưng mà, cũng may anh cũng không chịu nhiều tổn thất, toàn bộ buổi tối, anh đối với cô nói chuyện lại động thủ, hôn hôn chỗ này lại sờ sờ chỗ kia , tuy rằng có chút khổ giữa vui, nhưng là thích thú.

Cái gì kêu 「 tư thế này 」? Chữ này thật ái muội. Hừ! Được tiện nghi còn khoe mã! Vũ Dung tức giận bất bình trừng mắt anh.

Ngải Hoành Kì tay trái run lên một chút, dùng khóe mắt tà nghễ nhìn cô tức giận tới đỏ bừng hai má, một chút ý cười nổi lên khóe miệng.

Vừa rồi anh giả bộ ra một bộ dáng tức giận, nếu đổi thành người phụ nữ của anh, nhất định sẽ lập tức vì chuyện chính mình「 hiểu lầm 」anh mà giải thích, sau đó lại cám tạ anh săn sóc, không nghĩ rằng cô gái nhỏ này lại 「 vong ân phụ nghĩa 」 đến như vậy.

「 Tốt lắm! Đừng giận dỗi tôi nữa, ngoan!」

Ngải Hoành Kì dịu dàng dỗ, vỗ nhẹ hai má của cô, cho dù bị cô gạt tay, anh vẫn như trước cười nhìn cô, làm ra bộ dáng thân sĩ tốt.

Tuy rằng không chịu nhìn thẳng vào anh, nhưng Vũ Dung vẫn có thể cảm giác được ánh mắt phát sáng của anh đang nhìn chằm chằm vào cô.

「 Anh, anh nhìn cái gì?」 Không hiểu được vì cái gì, khi cô đối mặt với anh, cô chính là không thể bày ra một bộ dáng lạnh như băng.

Ngải Hoành Kì nhếch miệng cười.「 Vũ Nhi, em thật sự rất đẹp!」 Ánh mắt di chuyển tới đôi môi đỏ tươi ướt át của cô, đó là đôi môi ngọt ngào mềm mại nhất mà anh đời này hưởng qua.

Nghĩ tới tối hôm qua anh thừa dịp cô ngủ say vụng trộm không ít đậu hủ của cô, anh liền nhịn không được cười đến giống như một con mèo tinh ăn vụng, hơn nữa, tối hôm qua nếu không sợ đánh thức đến cô, anh nhất định đem đầu lưỡi tham tiến vào cái miệng nhỏ nhắn thơm tho của cô, tận tình hưởng thụ tư vị đôi môi ngọt ngào.

Nhàm chán! Vũ Dung thầm mắng một tiếng, đỏ mặt quay đầu đi chỗ khác, nhưng vào lúc này, máy bay đột nhiên nhẹ nhàng lay động một chút, lại làm cho cô ý thức được mình đang ở nơi nào.

Cô không chút suy nghĩ, phản xạ bắt lấy tay anh, nhanh chóng quay đầu lại, không dám tiếp tục hướng ra ngoài cửa sổ.

Ngải Hoành Kì lập tức bao lấy hai tay lạnh như băng của cô, nhẹ nhàng trấn an cô thật lâu, mới làm cho cô chậm rãi bình tĩnh trở lại.

「 Còn có một giờ hành trình, nào, chúng ta ăn một chút gì đi!」

**************

Trong nháy mắt khi máy bay hạ cánh, Vũ Dung mới thở ra thật dài một hơi. Nhưng mà, cô vẫn là thẳng đến sau khi xuất quan, mới từ từ khôi phục bình tĩnh ngày thường.

「 Ngải, Ngải tiên sinh, cám ơn anh.」 Vũ Dung cầm lấy hành lý của chính mình, có điểm ngốc cám ơn anh dọc theo đường đi cẩn thận săn sóc chiếu cố.

Ngải Hoành Kì tươi cười cứng lại hai giây, lập tức lại nở ra.「 Đừng khách khí.」

Hai tròng mắt thâm sâu thoáng lóe ra khiến cô tim đập nhảy nhót dị thường , cô thu hồi hai mắt, nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó xoay người đi ra.

Đi tới đi tới, không biết vì sao, lòng của cô đột nhiên dâng lên một cỗ rầu rĩ xa lạ, hơn nữa mạnh mẽ hơn là một cỗ xúc động muốn quay đầu lại nhìn anh……

Không! Cô không nên đối với bất cứ người nào sinh ra ý nghĩ không muốn xa rời, cho dù người này xuất hiện trong cuộc đời cô tịch của chính mình, từng cho cô một tia ấm áp; Vào lúc cô yếu ớt nhất, từng cho cô một chút an ủi!

Nhưng, con đường luôn luôn đều là chính cô tự bước đi , quá khứ như thế, tương lai cũng sẽ như vậy!

Cô thẳng lưng, hít sâu một hơi, nắm chặt túi hành lý của mình đi về phía trước.

Đột nhiên, vai trái của cô bị người nào đó vỗ một cái, cô nghiêng đầu nhìn, nhưng không thấy bất kì người nào.

「 Tôi ở bên cạnh.」

Giọng nói trầm thấp quen thuộc từ phía sau lưng cô vang lên, Vũ Dung liền quay đầu, nhìn đến khuôn mặt tươi cười ấm áp của Ngải Hoành Kì gần ngay ở trước mắt, trái tim trong nháy mắt lại đập loạn.

「 Này! Lại gặp được tôi , có phải thấy rất vui vẻ hay không?」 Anh vui vẻ nhếch môi.「 Có xe tới đón tôi, em muốn đi đâu? Tôi tiễn em một đoạn đường.」 Anh nhanh tay lấy đi hành lý trong tay cô.

Vũ Dung xiết chặt tay, do dự nói:「 Không, không cần phiền toái , tôi có thể đi xe buýt.」

「 Sẽ không phiền toái! Em đi xe buýt mới là phiền toái! Đến đến đến! Xe ở đằng kia, theo tôi cùng nhau đi!」 Anh dễ dàng lấy đi hành lý của cô đặt lên khoang để hành lý trên xe.

「 Ý tốt của anh lòng tôi tiếp nhận , nhưng thật sự không tiện lại làm phiền đến anh.」 Vũ Dung lại đem hành lý cầm lại.

Dù sao, sau đoạn đường này, bọn họ đúng là vẫn phải mỗi người một ngả……

「 Nếu nói không phiền toái , thế nào còn có nhiều lý do như vậy? Tôi thấy em cô nàng này mới thật là phiền toái! Mọi người đều là đồng hương, vốn nên chăm sóc lẫn nhau thôi! Đi xa phải dựa vào đạo lý bạn bè này em hiểu hay không? Tại sao luôn muốn cự tuyệt ý tốt của người khác như vậy?

「 Chẳng lẽ em cảm thấy tôi giống người xấu, sợ tôi ăn mất em sao? Hắc! Em từng gặp qua bộ dạng mặt mũi hiền lành giống như tôi lại cho là người xấu sao? Aiz! Người tốt người xấu đều không thể phân biệt rõ ràng, còn dám một mình xuất ngoại, thật là.」

Anh mạnh mẽ thật quở trách cô một hồi, tóm lại một câu — không đồng ý để người tốt như anh giúp, chính là không có mắt.

「 Còn nữa, sau khi trải qua tối hôm qua, chúng ta coi như là người một nhà , em còn khách khí cái gì?」 Cuối cùng, anh lại tăng thêm một câu như vậy.

Cái gì kêu sau khi trải qua tối hôm qua , bọn họ coi như là 「 người một nhà 」 ? Anh ta nói chuyện luôn ái muội như vậy, không biết tình nhân nghe được, nói không chừng lại nghĩ đến bọn họ tối hôm qua làm ra chuyện gì không thể cho ai biết mất!

Anh「 điên ngôn loạn ngữ 」 làm Vũ Dung càng thêm kiên quyết không muốn tiếp tục dính dáng đến anh ta nữa.

「 Thật sự không cần, tôi muốn tự mình đi xe buýt.」

「 Ai nha! Thật sự là không chịu nghe lời khuyên.」 Ngải Hoành Kì trừng mắt nhìn cô, một lát sau, đột nhiên lại phiết môi nói:「 Được rồi! Tôi đây sẽ không miễn cưỡng em .」

Vũ Dung thở dài một hơi, xoay người muốn đi khỏi, lại nghe thấy anh hỏi:「 Ách, đúng rồi! Em có tiền lẻ đi xe hay không a?」

Vũ Dung ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới chính mình đổi Đô-la tất cả đều là mệnh giá lớn.

「 Em sao? Có hay không? Có thể đổi một ít cho tôi được không?」 Cô dỡ xuống ba lô trên vai, muốn lấy túi tiền ra, nhưng lại làm thế nào cũng không tìm thấy, cô sốt ruột lật ra tìm một lần nữa, vẫn là không thấy.

「 Làm sao vậy, Vũ Nhi?」 Ngải Hoành Kì lại gần.

「 Túi tiền của tôi không thấy !」 Cô tâm hoảng ý loạn nói. Trời ạ! Tại sao có thể như vậy?!

「 Thật sao? Đừng nóng vội, tôi giúp em tìm thử xem.」 Anh cầm lấy ba lô của cô, vừa cẩn thận lật ra một lần.

「 Ngay cả giấy chứng nhận cùng vé máy bay cũng không thấy, xem ra, em là gặp gỡ 『 Chuột sân bay 』rồi .」 Anh tỏ ra kinh nghiệm kết luận.

「 Cái gì? Ngay cả giấy chứng nhận cùng vé máy bay cũng không thấy?」 Vậy bảo cô làm thế nào trở về Đài Loan? Vũ Dung nhất thời như bị ngũ lôi oanh đỉnh, bước chân không vững mà nghiêng ngả một chút.

Ngải Hoành Kì lập tức đỡ lấy cô đang hoang mang lo sợ .「 Em đừng vội, không bằng em theo tôi về khách sạn, chúng ta cũng nghĩ biện pháp.」

Vũ Dung vẫy vẫy đầu, cố gắng trấn định tâm trạng của mình .「 Nhưng mà…… Không bằng trước tìm lại xem sao? Có lẽ người nọ cầm tiền, sẽ đem giấy chứng nhận của tôi ném vào thùng rác, hoặc là trong WC gì đó……」

Ngải Hoành Kì bật cười nói:「 Vũ Nhi, em thật sự là quá ngây thơ! Em căn bản không biết cái gì tên là 『 Chuột sân bay 』, đúng hay không? Nếu chỉ cần tiền mặt, bọn họ làm chi phải ngay cả giấy chứng nhận cũng trộm đi? Đối với bọn họ mà nói, tiền tất nhiên quan trọng nhất, giấy chứng nhận lại càng đáng giá hơn! Một quyển hộ chiếu Trung Hoa dân quốc, ở đại lục có thể bán tới hơn mười, hai mươi vạn! Em ngẫm lại, bọn họ sẽ ngốc nghếch ném đi sao?」

「 Vậy…… Tôi nên làm cái gì bây giờ? Đúng rồi! Đi trước cảnh cục báo mất đồ……」

「 Trăm ngàn không được!」 Ngải Hoành Kì giữ chặt cánh tay của cô.「 Tiếng Anh của em thế nào? Có thể giao tiếp thông thạo với bọn họ sao?」

Vũ Dung lắc đầu, tiếng Anh của cô nhiều nhất chỉ đủ hỏi đường một chút, hỏi vài nhà ăn, muốn cùng người ta giải thích chuyện phức tạp như vậy, căn bản là không có khả năng.

「 Vậy càng không thể vào cảnh cục ! Nơi này có rất nhiều khách đại lục nhập cư trái phép, em không có giấy chứng nhận lại không có tiền, hơn nữa ngôn ngữ không thông thạo, làm không tốt vừa tiến vào cảnh cục, đã bị bọn họ cho trở thành người nhập cư trái phép, trước giam giữ, sau đó từ từ điều tra.」

「 Vậy…… Anh……」 Vũ Dung ngập ngừng một chút, giương mắt nhìn anh, rốt cục vẫn là khó khăn mở miệng,「 Anh có thể…..Giúp đỡ tôi hay không?」

Cô luôn luôn không bao giờ cầu xin người khác giúp đỡ, nhưng hôm nay thân là người tha hương, ngôn ngữ lại không thông thạo, nếu không nhờ anh hỗ trợ thuyết minh với cảnh sát, chỉ sợ cô sẽ bị người ta cho là người nhập cư trái phép .

「 Vũ Nhi ngốc, tôi tại sao lại không giúp em chứ? Tôi này không phải đang giúp em sao?」 Ngải Hoành Kì vỗ nhẹ vai cô.「 Đừng sợ, tôi từ nhỏ đã sang đây du học, kết giao không ít bạn bè, trong đó có một người chính là phụ trách trong Đại sứ quán của nước ta ở đây, tôi sẽ gọi anh ta giúp em bổ sung hộ chiếu , em yên tâm đi!」

「 Thật vậy chứ?」

「 Phải tin tưởng tôi, biết không?」 Ngải Hoành Kì ôm ôm cô, dắt tay nhỏ bé của cô.「 Đi thôi!」

******************

Vũ Dung tâm tư hỗn độn ngồi xe, dọc trên đường đi lo lắng nhíu lại hai mi.

Thấy cô như thế, Ngải Hoành Kì không khỏi đau lòng ôm chặt cô.「 Đừng lo lắng, hết thảy sẽ không có việc gì .」

Vũ Dung vô thức gật gật đầu, cũng không ý thức bị anh ôm vào trong ngực, thẳng đến xe dừng ở trước cửa một khách sạn xa hoa, cô mới bỗng dưng thanh tỉnh một chút, đối mặt một sự thật chật vật khác — cô không còn một đồng!

「 Thực xin lỗi, anh có thể…… Có thể hay không……」 Vũ Dung mặt đỏ lên, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, chỉ vì cô từ nhỏ chưa bao giờ mượn trả tiền người khác, càng không nói đến đối tượng vẫn chỉ là một người xa lạ.

「 Tôi có thể hay không như thế nào?」

「 Tôi nghĩ tìm một khách sạn tiện nghi một chút thuê, còn có…… Tôi cần mua vé máy bay khứ hồi……」 Cô lấy hết dũng khí nói ra,「 Anh có thể…… Cho tôi mượn tiền hay không?」

Ngải Hoành Kì sửng sốt một chút.

Vũ Dung nghĩ anh không muốn, vội vàng nói:「 Tôi nhất định sẽ trả lại anh ! Thật sự, anh hãy tin tưởng tôi! Chính là, chính là…… Cần một khoảng thời gian.」 Cô lần này ra nước ngoài, cơ hồ dùng toàn bộ gia sản của mình, nay tài khoản tiết kiệm của cô chỉ còn nhiều nhất khoảng hơn một vạn tệ, như thế nào cũng không khả năng lập tức trả lại tiền cho anh.

「 Tôi không phải không tin em, chính là……」 Anh trầm ngâm , không nói tiếp.

Vũ Dung hiểu được đây là muốn từ chối, nhưng cũng không thể trách anh, dù sao bọn họ vốn không quen biết, không lý do muốn anh cho cô vay tiền, huống chi lại mượn một số tiền lớn; Hơn nữa, anh đã giúp cô rất nhiều, cô không nên được một tấc lại muốn tiến một thước .

「 Thực xin lỗi, tôi…… Anh coi như tôi chưa nói qua, tôi sẽ tự mình nghĩ biện pháp .」 Lời tuy nói như vậy, nhưng cô biết chính mình căn bản là không có cách nào có thể tưởng tượng.

Cô không có bạn bè, duy nhất được cho có vẻ thân thiết , cũng chỉ có Lục viện trưởng của cô nhi viện, nhưng là, cô nhi viện từ xưa tới nay kinh tế đều túng quẫn, cô làm sao không biết xấu hổ mở miệng vay tiền Lục viện trưởng chứ?

「 Em cô nàng này thực làm cho người ta muốn tức giận! Tôi Ngải Hoành Kì thoạt nhìn giống như người không có nghĩa khí sao? Tôi đã nói sẽ giúp em, thì nhất định sẽ giúp đến cùng.」

Nhìn vẻ mặt anh không mấy hòa nhã, Vũ Dung không tự chủ được cúi đầu xuống, tựa như một đứa trẻ vừa phạm sai lầm.

「 Tôi chỉ là không an tâm một mình em! Tôi biết em muốn đến chỗ nào ở, những nơi đó nói thuận tiện thì có thuận tiện! Nhưng là nới có đủ hạng người tụ tập, em là một cô gái trẻ, bộ dạng lại xinh đẹp như vậy, đi vào trong đó quả thực là dê béo vào bầy sói, đến lúc đó, chỉ sợ không phải giựt tiền có thể xong việc , em hiểu không?」

Nghe anh nói nghiêm trọng như vậy, vừa nghĩ mình vừa mới xuống máy bay một lúc đã bị trộm hết túi tiền cùng giấy chứng nhận, khiến cô không tự giác trong lòng sinh ra do dự cùng sợ hãi. Nhưng mà, không đi thuê khách sạn giá rẻ, chẳng lẽ muốn cô qua đêm tại cầu vượt? Vậy chẳng phải là càng nguy hiểm sao?

「 Tôi, tôi cẩn thận một chút, hẳn là sẽ không có việc gì .」 Cô lo lắng bất an nói.

Ngải Hoành Kì thét lớn một tiếng.「 Chờ tới khi có việc, em kêu cha gọi mẹ cũng đã muộn! Hơn nữa, ở nước Mĩ, ngay cả học sinh còn có súng, huống chi là kẻ bắt cóc, đến lúc đó, chỉ sợ em ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có.」

「 Vậy…… Tôi nên làm cái gì bây giờ?」 Cô lúng túng hỏi.

Ngải Hoành Kì sắc mặt lúc này mới dịu xuống.「 Phòng của tôi đủ lớn, em theo tôi cùng nhau ở đi! Về phần ăn uống, dù sao tôi cũng phải ăn cơm, chính là thêm một đôi đũa thôi, cứ như vậy, em có thể giảm đi nhiều chi phí, mà tôi cũng…… Có thể bảo hộ em, dù sao cũng là hai bên đều có lợi!」

Bởi vì Vũ Dung quá khẩn trương , cho nên căn bản không có nghe thấy…lỗi ngôn ngữ trong lời nói của anh, chỉ biết là mình sẽ ở cùng anh một gian phòng.

「 Cùng ở với anh…… Việc này không tốt lắm……」dưới ánh mắt không tốt của anh, cô đành phải thay đổi cách nói,「 Việc này chỉ sợ không tiện lắm đi?」

「 Thế nào? Sợ tôi đem em ăn mất ? Tôi nhìn giống ké tiểu nhân giậu đổ bìm leo sao?」 Sắc mặt anh nhất thời có điểm khó coi.

Vũ Dung cho dù nếu không biết đạo lí đối nhân xử thế, cũng không phải không biết xấu hổ mà gật đầu trước mặt, nhưng mà, nhìn anh tựa hồ thực kiên trì muốn nghe đến một đáp án, Vũ Dung đành phải lắc lắc đầu.

「 Cái này không phải không được?」

Anh tựa hồ thực dễ dàng lấy lòng, chỉ chớp mắt lại mặt mày hớn hở , lôi kéo cô đi tới hành lang, hơn nữa bắt đầu vui vẻ hồ ngôn loạn ngữ.

「 Em không nên sợ tôi ! Tôi tuyệt đối là một thân sĩ đối với phụ nữ , chắc chắn không bắt buộc người khác làm những chuyện không muốn! Hơn nữa, nếu tôi thật sự đem em làm gì, em không phải sợ tôi mà chạy trốn, trực tiếp danh chính ngôn thuận dựa vào tôi là được rồi?」

Vũ Dung nghe xong, thật không hiểu là nên cười, hay là nên tức giận mới tốt, chỉ còn cách lựa chọn không lên tiếng.

Mà trên thực tế, cô cũng không còn đường khác để lựa chọn, cô cũng không thể bắt buộc anh cho cô vay tiền. Hơn nữa, nếu không đi theo anh, cô đại khái thật sự phải lưu lạc đầu đường .

Ngày kế tiếp, cô chỉ sợ sẽ bị bắt nghe anh nói những câu 「 hồ ngôn loạn ngữ 」, nhưng chỉ cần ghi nhớ không để ý đến anh, anh hẳn là đến lúc dừng lại! Chính trong lòng cô nghĩ như vậy.

「 Kỳ thật…… Nói trở lại, em chỉ cần hiểu được tính cách của tôi, sẽ hiểu được tôi là người tình cảm đến cỡ nào, chỉ cần ở chung một khoảng thời gian với tôi, không quá ba ngày, em sẽ hiểu biết tôi người này có bao nhiêu tốt đẹp, cỡ nào đứng đắn, lại có cỡ nào ……」

Lời nói còn chưa dứt, chỉ thấy một người mặc một chiếc váy áo cổ sâu chữ V bó sát người, lộ ra hơn phân nửa bộ ngực phụ nữ, một phen lao thẳng vào trong ngực Ngải Hoành Kì.

Ngải Hoành Kì lập tức vươn tay đỡ lấy thắt lưng người phụ nữ ấy, thuận thế buông cánh tay đang nắm tay Vũ Dung, đỡ chiếc túi xách của người kia thiếu chút rơi xuống đất, một đôi mắt cũng không đứng đắn dừng trên bộ ngực đang dán chặt trước ngực anh.

Giống như ý thức được ánh mắt của Vũ Dung, anh ngẩng đầu lộ ra nụ cười vô tội với cô, sau đó nâng người phụ nữ đang dán sát trong ngực anh đứng dậy.

「 Tiểu thư, cô không sao chứ?」 Anh nho nhã lễ độ mỉm cười hỏi.

「 Úc! Thực xin lỗi, đầu tôi hơi choáng váng.」 Người phụ nữ ra vẻ mảnh mai dùng ngón tay sơn hồng xoa xoa huyệt Thái Dương, một đôi mắt quyến rũ bắn thẳng vào mắt anh tưởng chừng tới 10000W điện lực.「 Anh có thể đỡ tôi đi qua ghế sô pha kia ngồi một lát hay không?」

「 Đương nhiên!」 Ngải Hoành Kì tao nhã vuốt cằm, anh vươn tay đỡ lấy cô, một tay kia cũng không quên bắt lấy Vũ Dung, mà Vũ Dung chỉ có thể bị động để cho anh kéo đi.

Hành động của anh làm cho con mắt của người phụ nữ kia vừa liếc mắt nhìn qua Vũ Dung một cái, lập tức tựa hồ càng lộ vẻ mảnh mai dựa sát anh.

「 Anh thật tốt, cám ơn anh! Tôi tên là Judy, xin hỏi quý danh của anh ?」 Cô giọng nũng nịu hỏi.

「 Tôi họ Ngải.」 Ngải Hoành Kì đưa cô ngồi xuống ổn định trên ghế sô pha.

「 Ngải tiên sinh, đêm nay có thể hân hạnh mời anh ăn một bữa cơm, để bày tỏ lòng biết ơn, được không?」Judy nũng nịu nói, trong tay không hiểu được từ lúc nào xuất ra danh thiếp .

「 Đừng khách khí, chính là nhấc tay chi lao mà thôi.」 Ngải Hoành Kì mỉm cười như cũ tiếp nhận danh thiếp.「 Có cần tôi gọi là nhân viên khách sạn nhân giúp cô mời bác sĩ đến hay không?」

「 Không, không cần!」Judy khó nén vẻ mặt thất vọng.

「 Chúng tôi xin phép đi trước .」 Ngải Hoành Kì tư thế tao nhã lịch sự nghiêng người, sau đó liền lôi kéo Vũ Dung đi khỏi.

***********************

「 Em xem! Tôi nói đúng chứ? Tôi người này tâm địa tốt, lại đứng đắn, cô Judy kia hướng tôi phóng điện như vậy, tôi đều tuyệt không một chút tâm động!」 Quay người lại, anh lại hướng tới Vũ Dung liếc mắt một cái.

Vũ Dung nhịn không được khinh thường trừng mắt anh.

「 Cô ấy khiêu khích tôi như vậy, liếc mắt nhìn cũng là thực bình thường thôi!」 Anh đúng lý hợp tình vì chính mình biện giải, lại khom người xuống, dán tại bên tai cô nhỏ giọng hỏi:「 Này! Em không phải đang suy nghĩ, bộ ngực của cô ta thực lớn chứ? Đến đây! Tôi nói về bộ ngực thực sự cho em nghe.」

Anh ta lại bắt đầu! Vũ Dung vừa thẹn vừa giận, xoay người không thèm để ý.

「 Đừng như vậy! Tôi chỉ là muốn đem kinh nghiệm của tôi chia sẻ với em mà thôi.」 Ngải Hoành Kì quay khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên vì giận của cô lại, còn không biết thẹn hì hì cười với cô không ngừng.

Vũ Dung nghĩ cũng biết nhất định sẽ không phải lời hay gì.「 Tôi không muốn nghe!」

「 Nhưng mà tôi rất muốn nói!」 Anh vô lại tiếp tục nói:「 Em biết không? Khi tôi vừa mới tới nước Mĩ du học, có một cô gái được bầu chọn làm hoa khôi khóa thứ ba của trường, oa! Size của cô ta……」Anh vươn bàn tay ra làm động tác,「 Hô! Ước chừng có 38F nha! Toàn bộ nam sinh chết mê chết mệt cô ta, nhưng cô cũng rất cao ngạo, ai cũng không để ý tới!

Sau lại có một ngày, tôi nhớ rõ là tôi vừa mới nhập trường sau nửa tháng, cô ta đột nhiên tới tìm tôi, tôi vừa thấy ánh mắt của cô ta, cũng biết ngay cô ta đang có chủ ý gì. Hì hì! Lúc ấy tôi thật đúng mở cờ trong bụng, trong lòng còn muốn, cái này tôi rốt cục có thể nếm thử ba phách tư vị .」 Anh từ giọng nói đến biểu tình đều 「 dâm dâm 」 , còn thẳng hướng cô chớp chớp mắt. (^_^)

Vũ Dung đỏ mặt thét lớn một tiếng, muốn quay đầu, lại bị anh chặt chẽ giữ lại.

「 Đừng như vậy! Em cũng biết , thịnh tình không thể chối từ mà! Đúng hay không?」

Trời ạ! Loại lời nói này anh ta cũng dám nói được? Thật là có đủ không biết xấu hổ a!

「 Sau đó, vừa thoát quần áo, em có biết tôi nhìn thấy cái gì không? Em đoán thử xem? Nếu em đoán được, tôi lập tức lấy thân báo đáp, tùy em lăng nhục, tuyệt không hai lời!」 Anh hướng cô nháy mắt ra hiệu, không đứng đắn đùa với cô.「 Đoán thử xem thôi! Được không?」(^o^)

Vũ Dung trừng anh một cái xem thường, tức giận đến hận không thể cắn anh ta một ngụm.

「 Quên đi! Dù sao cho dù cho em đoán cả đời, tôi đảm bảo em vẫn là đoán không được.」 Anh như cũ cười hì hì nói:「 Nói cho em, tôi xem thấy đời này duy nhất một lần nhìn thấy gì đó, thì phải là — ngực, phủ, sắt !」 Anh mỗi nói một chữ, lại kêu một tiếng quái dị,「 Em có nằm mơ cũng không nghĩ được như vậy đúng không?」

Nghe vậy, Vũ Dung khó tin trợn mắt, sớm đã quên tức giận.

「 Tôi lúc ấy nhìn thấy liền trợn mắt há hốc mồm, nhưng mà, bởi vì còn trẻ không biết, lại là lần đầu tiên ăn mặn, trong cơ thể kích thích ước số vẫn lập tức phát tác, trong lòng nghĩ, ngay cả áo ngực đều dùng sắt , con gái Tây quả nhiên 『 cao cấp 』 rất nhiều!」

Vũ Dung nhịn không được, cười không ngừng tới mềm cả người, lại nghe đến anh lại tiếp tục nói:「 Ai ngờ, kế tiếp, chuyện cực kỳ bi thảm đã xảy ra! Thì ra, cô ta thực tế size nhiều lắm chỉ có 34A.」 Anh tăng thêm giọng điệu cường điệu, lại lắc lắc đầu thở dài, một bộ dạng như bị lừa thê thảm.

「 Từ kì vọng mở mang kiến thức 『 dị phong nổi lên 』*(Dị phong: Ngọn núi dị thường) 38F, cuối cùng lại chỉ thấy được 34A bình thường vốn không có gì kì lạ, em có thể tưởng tượng tâm tình tôi ngay lúc đó sao? Nói thật, tôi lúc ấy giống như bị Thiên Lôi đánh trúng, thất vọng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.」 Nói xong, anh còn cố ý mắt trợn trắng, le lưỡi, chỉ kém không có miệng sùi bọt mép. (^-^)

Vũ Dung trong đầu hiện ra hình ảnh một tiểu sắc quỷ hốt hoảng trốn khỏi hiện trường, nhất thời càng thêm vui sướng khi người gặp họa mà cười ha hả.

Nhưng Ngải Hoành Kì một chút cũng không để ý, còn ôm cô cùng nhau cười đến không thể ngừng lại.

「 Vậy cô ta không phải sẽ hận anh đến chết đi được sao?」 Vũ Dung cảm thấy tâm tình thực khoái trá. Dọc theo đường đi, chỉ thấy nhóm tiếp viên hàng không liên tiếp hướng Ngải Hoành Kì sóng mắt lưu chuyển; Đến khách sạn, lại có cô nàng gương mặt thiên sứ, dáng người mê hoặc hướng anh biểu lộ yêu thương nhung nhớ, coi anh giống như một thánh nhân, lúc này lại biết có cô gái hận anh, làm cho cô thấy vô cùng vui vẻ.

「 Tại sao phải vậy chứ? Tôi đã nói tôi người này rất có phong độ thân sĩ mà! Thục nữ theo đuổi tôi, tôi thân sĩ này làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt, khiến cho người ta thương tâm chứ? Cho nên, cho dù thất vọng như thế nào……」 Anh thở dài một tiếng,「 Tôi vẫn là qua loa đem cô ta 『 làm 』!」 Anh nói rất hay giống như thực sự bản thân phải chịu ủy khuất vậy.

Không nghĩ tới, cô vẫn là đánh giá cao sắc quỷ này, Vũ Dung ý cười nhất thời cứng đờ.

「 Hơn nữa, sau đó tôi còn vì cô gái đó giữ bí mật cho tới cùng, chưa bao giờ từng đem size thật sự của cô ta cùng việc mặc áo ngực sắt nơi nơi nói lung tung, cô ta cảm kích tôi còn không kịp, làm sao có khả năng hận tôi chứ?」 Anh giống như đang tự thuật lại một sự việc to lớn vĩ đại mà cảm thấy vô hạn tự hào. (^..^)

「 Từ chuyện này, em hẳn là có thể hiểu biết tôi là người tốt cỡ nào đi?」 Tìm đến cơ hội, anh sẽ không quên vì mình thổi phồng một phen.

Vũ Dung bĩu môi, không bình luận.

「 Chuyện này làm cho tôi hiểu được, có một số việc mắt nhìn thấy hoặc nghe thấy, cũng không thể đại biểu cho cái gì, nhất định phải chân thật tiếp xúc qua mới có thể biết thật giả.」 Anh nói thật hay giống như có vô hạn cảm khái, rồi sau đó lại đột nhiên nhìn chằm chằm cô hỏi:「 Như vậy, em học được cái gì không?」

Anh ta chính là muốn lấy…… Chuyện văn thơ làm học thuật nghiên cứu phải không? Mỗi hồi đều hỏi người khác học được cái gì, thật là có đủ nhàm chán! Vũ Dung đảo cặp mắt trắng dã liếc anh.

「 Đáng tiếc, em chính là không chịu động não!」 Ngải Hoành Kì lắc đầu, một bộ dáng nhìn cô không có biện pháp .「 Em ngẫm lại xem, chúng ta xem này nọ còn không thể chỉ nhìn bề ngoài, huống chi là người! Đúng hay không? Tâm tư của em tôi thực hiểu hết, em xem tôi như vậy đều có phụ nữ theo, cho nên liền đối với tôi có thành kiến, nhận định tôi nhất định thực hoa tâm *(Đào hoa, đa tình). Nhưng m, em sai lầm rồi! Nhưng còn sai vô cùng thái quá.

「 Này đều chính là em xem biểu hiện giả dối, chỉ cần em có thể chân chính dụng tâm nhìn tôi, tìm hiểu tôi, em sẽ biết, tôi người này một chút cũng không hoa tâm, nhưng lại là một người mầm móng si tình a!」 Anh da mặt thật dày, còn có thể thổi phồng chính mình mà mặt không hồng, hơi thở không gấp .

Vũ Dung như là nghe được truyện cười dân gian mà khẽ mỉm cười. Một lần xúc động liền có thể cùng người phụ nữ không quen làm cả một đêm, vì không muốn cho người ta thương tâm liền qua loa nói cùng người khác, thậm chí còn có mặt mũi nói mình không hoa tâm?

「 Tôi quản anh hoa hay không hoa tâm!」

Cô cùng anh tám kiếp đều không đến cùng nơi, cô mới lười quản chuyện của anh ta đâu! Cô lo lắng chính là vấn đề anh sắc không sắc, có thể hiện tại thoạt nhìn, anh thật đúng là một sắc quỷ không hơn không kém!

「 Phải không?」 Ngải Hoành Kì ánh mắt đột nhiên trở nên tà mị dị thường.

Không biết vì sao, Vũ Dung hai má nhưng lại bị anh nhìn chằm chằm nhịn không được hiện lên hai rặng mây đỏ, cô không được tự nhiên cụp mắt, cũng tự nói cho mình cô không có chột dạ.

Ngải Hoành Kì thấy thế, cười đến ngay cả ánh mắt đều mị lên.

「 Người đàn ông kia anh có quen biết sao?」 Vũ Dung đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một người nhìn chằm chằm bọn họ, cô vội vàng nghĩ đẩy tay anh ra .

Ngải Hoành Kì quay đầu lại, lập tức cùng đối phương cười một tiếng, hiển nhiên là quen biết đối phương.

「 Hắc! Anson, cậu từ lúc nào thì đứng ở đây , tại sao cũng không lên tiếng?」

「 Tôi đứng đã lâu, chính là ngượng ngùng quấy rầy cậu cùng em gái xinh đẹp liếc mắt đưa tình!」

Anson lấy ánh mắt ái muội nhìn Ngải Hoành Kì, nhìn nhìn lại Vũ Dung, làm cho Vũ Dung lập tức đỏ bừng mặt.

Ngải Hoành Kì vẻ mặt tươi cười chợt thu lại.「 Vũ Nhi da mặt rất mỏng, cậu đừng loạn nói giỡn với cô ấy!」

Anson kinh ngạc nhướn nhướn mi, lập tức hướng Vũ Dung hạ thấp người nói:「 Thực không phải, Vũ Nhi.」

「 Vũ Nhi sợ người lạ, cậu đừng gọi bậy! Cô ấy họ Lục.」

Chỉ cần là người lỗ tai không điếc, đều có thể hiểu được ý tứ của anh, mà Anson bộ dạng vẻ mặt khôn khéo, tự nhiên không có khả năng nghe không hiểu 「 ám chỉ 」của Ngải Hoành Kì.

Anson lập tức vẻ mặt nghiêm chỉnh, hướng Vũ Dung nho nhã lễ độ nói:「 Lục tiểu thư, xin chào.」 nhưng ánh mắt lại tò mò nhìn chằm chằm vào Vũ Dung.

「 Xin chào!」 Vũ Dung cũng lễ phép hơi hơi gật đầu một cái.

「Anson, tôi không phải đặt một phòng đôi sao? Còn không đi giúp tôi lấy cái chìa khóa đến đây!」

Anson sửng sốt một chút, lập tức vỗ vỗ vào trán.「 Cậu xem tôi! Nhìn thấy cậu vui vẻ thiếu chút nữa đều đã quên, tôi lập tức đi lấy.」

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.