Đồ Vô Sỉ

Chương 5: Chương 5: Vô lại (H)




Edit: Hàn Lạc

Tình yêu,

Không có bất cứ lý do gì,

Ném không xong cũng thoát không ra,

Như bóng với hình mà ỷ lại anh.

Trời xế chiều, Vũ Dung đi tham quan trung tâm nghệ thuật trong thành phố, nhưng bên trong từng kiện từng kiện tác phẩm nghệ thuật tinh xảo lại không hấp dẫn hứng thú của cô, cuối cùng, cô lại lên sân thượng nhìn xuống giữa công viên mà ngẩn người.

Đột nhiên, một đôi tay bất ngờ chụp lên mắt cô, còn không kịp kêu lên sợ hãi, đôi tay kia lại mở ra, chỉ thấy Ngải Hoành Kì cười hì hì ló đầu ra từ phía sau lưng cô.

「 Vũ Nhi, thấy tôi, em cảm thấy rất vui mừng, có phải không?」 Cũng chỉ có anh mới có da mặt dày như vậy, lại đem vẻ mặt người ta tức giận trừng mắt trở thành 「 vui mừng 」.

「 Tôi hỏi James mới biết được em ở trong này! Đi, tôi đưa em đi một nơi đồ ăn rất ngon.」

Anh kích động kéo tay cô, đem cả người cô vẫn đang cứng ngắc kéo lên xe.

Vũ Dung vẫn còn tức giận vì nụ hôn tối hôm qua, giữa trưa ăn cơm, cô thậm chí mua một cái Hamburger để lại trong phòng cho anh, còn mình nhịn đói bỏ chạy ra bên ngoài, sinh giận dỗi.

Ngải Hoành Kì tựa hồ không hề để ý sắc mặt của cô, một bên lái xe một bên kể cho cô nghe vài câu chuyện hứng thú khi anh còn ở trường học, còn tự nói tự nghe vui vẻ phấn chấn.

Anh kể một lần, ban đêm cuối tuần, vài nam sinh bọn họ to gan lớn mật chạy tới bể bơi trường học tắm khỏa thân, lại bị một đám nữ sinh thường bị bọn họ trêu cợt thừa cơ trộm quần áo giấu đi, còn gọi rất nhiều nữ sinh đến đứng ở xa xa xem xét bàn tán.

Hiển nhiên gái Tây cũng không phải đèn cạn dầu, có thể làm cho đám nam sinh bất hảo kia chịu xấu hổ, thật sự là hả lòng hả dạ! Vũ Dung thầm nghĩ, rốt cục nhịn không được bật cười ra tiếng.

「 Rất vui có phải không?」 Anh nhếch môi kề sát vào cô hỏi.

Anh ta vẫn còn cười được?! Vũ Dung tuy rằng trừng mắt anh một cái, đuôi lông mày khóe mắt lại vẫn hiện lên ý cười như cũ.

Ngải Hoành Kì hì hì cười, miệng nhếch lên lớn hơn nữa , nhưng anh lại lui người lại, chăm chú lái xe.

Ngay khi Vũ Dung đang muốn nghe kết cục bi thảm của anh, anh lại đột nhiên thành hũ nút, không khỏi làm Vũ Dung tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn là cô nhịn không được mở miệng hỏi anh,「 Vậy sau đó thế nào?」 hừ! Kết cục càng thảm càng tốt!

「 Sau đó, vừa vặn bể bơi bên cạnh có mấy tấm ván bơi di động, vài người bọn họ mượn tạm che khuất vị trí quan trọng, sau đó một đám khom người, ra sức giấu đuôi tránh những kẻ đứng xem xung quanh, vội vàng chạy về ký túc xá.」

Vài người bọn họ? Chẳng phải nói không bao gồm anh ta sao?

「 Vậy còn anh?」 Cô nhíu mi tò mò hỏi.

「 Tôi? Tôi có tiền vốn, làm chi phải che chứ?」 Anh lập tức tự đắc trả lời, thật sự khó nghe!

Nghe vậy, Vũ Dung tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra khỏi hốc mắt, lại nghe anh tự cao tự mãn tiếp tục nói –

「 Tôi trần truồng nhảy lên bờ, ngẩng đầu mà bước, đi trước làm gương! Nói cho em biết! Tôi thần khí 『 phong thái 』 vang dội toàn trường. Dọc theo đường đi, chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai xung quanh, rất nhiều nữ sinh còn dâng tặng nụ hôn nồng nhiệt, đưa tôi phong phong quang quang đưa về ký túc xá! Cùng mấy người bọn họ lại được đến đãi ngộ như vậy cũng thật là đặc biệt!」(≧^o^≦)

Xem anh mặt mày hớn hở, không hiểu được vì cái gì, Vũ Dung đáy lòng tự nhiên bị chọc tức.

「 Ngày hôm sau, anh đã bị đuổi ra trường học, sau đó bị ba mẹ anh hung hăng giáo huấn.」 Cô nham hiểm kết luận.

「 Ôi! Vũ Nhi, tôi không cho em học mấy tư tưởng hư hỏng của các nữ sinh đó đâu!」 Ngải Hoành Kì tỏ ra vô cùng thân mật lấy khuỷu tay đụng đụng cô, cười đến rất không đúng đắn. (_._!)

「 Loại việc này không ảnh hưởng tới cái gì, trường học làm sao lại tính toán chứ? Cho nên đó là lý do tôi ngay cả một chút cũng không che giấu đi!」 Anh dễ dàng nói cho cô kết quả「 không có thiên lý 」này.

Như vậy còn không sao? Vậy muốn thế nào mới tính? Anh còn có mặt mũi nói chuyện tự tại được như vậy, thật sự là ông trời không có mắt! Vũ Dung không khỏi phùng hai má, không thèm để ý tới anh.

Nhưng Ngải Hoành Kì đương nhiên sẽ không bỏ qua, anh tiếp theo còn kể nhiều chuyện hài hước khác, chọc cho cô nhịn không được vừa cười đến vui vẻ.

Vũ Dung rốt cục phát giác, đối mặt với anh bộ dạng cà lơ phất phơ, muốn kiên trì không cười, không để ý, thật sự là một chuyện rất khó khăn.

~*~*~*~*~

Ngải Hoành Kì đưa Vũ Dung đi vào một nhà hàng Trung Quốc đồ ăn Quảng Châu trong thành phố, bên ngoài trang hoàng cổ kính, rất có hương vị Trung Quốc, vừa thấy đã biết mang đậm phong cách truyền thống.

「 Tại sao anh lại có thể nói tiếng Quảng Đông vậy?」 Vừa vào trong nhà hàng, lại thấy anh dùng tiếng Quảng Đông lưu loát nói với phục vụ, Vũ Dung nhịn không được tò mò hỏi.

「 Ông chủ nhà hàng này là người anh em Ngạn ca kết nghĩa của tôi, tôi là bạn học của anh ta, anh ta trước kia ở Hongkong từng là đại ca xã hội đen, sau đó rửa tay gác kiếm, di dân đến nước Mĩ. Anh ta buôn bán làm được rất lớn, mở ra nhà hàng này chẳng qua là vì muốn an trí một ít thủ hạ trước kia của anh ta.」 Anh dẫn cô đi đến một gian phòng giành cho khách quý. (Đại ca XH đen thì để Ngạn ca được không nhỉ?? >”<)

Rất nhanh, phục vụ bưng đồ ăn tiến vào, mà người vào sau cùng là một người đàn ông không mặc đồng phục, chỉ thấy anh ta tiến tới vỗ vai Ngải Hoành Kì , vừa mở miệng đều là tiếng Quảng Đông mà Vũ Dung nghe không hiểu.

Ngạn ca này bộ dạng mày rậm mắt to, trên gương mặt còn có vết sẹo, vẻ mặt khí phách, rất giống hình ảnh một đại ca xã hội đen trên điện ảnh.

Vũ Dung nhịn không được tò mò nhìn chăm chú đôi mắt của anh ta, mà vị Ngạn ca kia cũng đúng lúc nhìn về phía cô.

Ngải Hoành Kì lập tức chỉ chỉ Vũ Dung, nói ba chữ.

Thấy động tác của anh, Vũ Dung đoán anh đang giới thiệu cô, vì thế lập tức lễ phép gật đầu chào hỏi Ngạn ca.

「 Di! Cô nhìn rất quen, chúng ta…… Trước kia có phải đã từng gặp mặt hay không?」 Ngạn ca dùng quốc ngữ (*) hỏi cô. [(*)Quốc ngữ: Tiếng phổ thông ^^]

Vũ Dung ngẩn ra, có phần lúng túng.

「 Nói loạn! Không có khả năng đó.」 Ngải Hoành Kì quả quyết nói:「Anh đừng đem Vũ nhi so sánh với những chỗ dong chi tục phấn (*) cùng một nơi! An phận một chút, đừng dùng cách bắt chuyện kiểu này, còn có, anh đừng nhìn chằm chằm cô ấy như vậy, cô ấy không thích .」

<(*)Dong chi tục phấn : Tầm thường >

Ngạn ca quay đầu trừng mắt Ngải Hoành Kì một cái.「 Cậu tên gia hỏa này, cậu thật có nhân tính hay không vậy?」

「 Hiện tại bắt đầu không có .」 Ngải Hoành Kì phiết miệng lắc đầu nói.

「 A! Còn nói là anh em tốt!」 Ngạn ca không biết nên khóc hay cười nói:「 Tốt lắm, tôi không phá cậu, như vậy là được rồi chứ?」

Sau khi Ngạn ca rời đi, Ngải Hoành Kì múc hai bát canh vây cá cho bọn họ.

「 Đói bụng rồi chứ? Nào, lấy ăn đi!」

「 Tôi có thể tự ăn!」 Vũ Dung quay đầu thấp giọng đọc, nhịn không được bị chính giọng nói kỳ quái của mình làm bật cười.「 Tên của tôi dùng giọng Quảng Đông nói thật kỳ lạ!」

Nghe vậy, Ngải Hoành Kì 「 phốc xích 」 một tiếng, phun một ngụm vây cá, sau đó ghé vào bên cạnh bàn ha ha cười.

「 Tôi đọc sai rồi sao?」

「 Đó không phải tên của em.」Anh hít sâu một hơi, cố nín cười, sau đó múc một thìa canh đưa đến bên miệng cô,「 Nào, ăn đi, tôi sẽ nói cho em biết câu nói kia là có ý tứ gì.」 Ánh mắt anh mơ hồ hiện ra một tia quỷ dị.

Vũ Dung không khỏi xấu hổ đến đỏ hồng hai gò má, nhưng vì biết rõ ràng chính mình vừa rồi đến tột cùng làm ra chuyện cười gì, cô đành phải ngoan ngoãn hé miệng.

「『 Tôi 』–『 đồ ăn 』của tôi –」 Anh ăn một miếng đồ ăn, mới tiếp tục nói:「 đồ ăn của tôi! Chữ này chính là chúng ta nói Ngựa con!『đồ ăn của tôi 』means Tiểu mã của tôi ,you see?」 nói xong, anh rốt cuộc nhịn không được chợt cười như sấm, cười đến không thể ngừng.

Cái gì? Vũ Dung nhất thời mắc nghẹn , đồ ăn? Tiểu mã?!

Khi anh vừa mới nói những lời này, cô lại còn ngây ngốc gật đầu cùng bạn của anh , đây….. Đây không phải thừa nhận mình là……

Cô một bên nghĩ như vậy, hai gò má đã phiếm hồng, mắc nghẹn đến nước mắt đã trực trào ra, thẳng đến khi cái tên đang cười đến sắp tắt thở kia vươn tay giúp cô vỗ lưng, hơi thở của cô mới dần dần bình ổn.

Thiếu chút nữa, cô 「 đồ ăn 」này đã bị một đồ ăn khác làm nghẹn chết, trở thành trò cười lớn nhất thế kỷ này!

「 Món ăn nhỏ của tôi, nào, nhanh uống chút nước cho thuận thuận khí!」 Ngải Hoành Kì đem đưa cốc tới bên môi cô, thấy cô không có việc gì, anh mới yên tâm, lại bắt đầu không đứng đắn trêu chọc cô.

Vũ Dung quay đầu.「 Anh…… Anh đừng nói hươu nói vượn!」

「 Tôi?」 Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vô tội nháy nháy,「 Có nói hươu nói vượn cái gì sao?」

Vũ Dung tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.「 Anh…… Anh tại sao lại nói với người khác tôi…… Nói tôi là……」 Cô tức giận đến nói không rõ lời, đành phải mở lớn mắt căm tức trừng anh.

Nhưng Ngải Hoành Kì lại nhếch miệng cười đến thật vui vẻ, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến đỏ hồng.

「 Tôi nói món ăn nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn của em cũng đều bị tôi hôn qua , em còn không chịu thừa nhận em là Tiểu Mã của tôi sao? Thật sự là tiểu không lương tâm !」 Anh không chỉ dùng từ 「 ghê tởm 」, còn dùng ngữ điệu「 ghê tởm 」.「 Tôi không cho phép em không lương tâm như vậy!」

Vũ Dung nổi giận đẩy hai tay không quy củ của anh ra.

Ngải Hoành Kì lơ đễnh cười cười một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, gắp một miếng đồ ăn đưa lên miệng, sau đó liếc cô nói:「 Tôi đời này thích nhất ăn 『 đồ ăn 』 , hơn nữa tại sao ăn mãi cũng không chán!」

Trong lúc anh đang nói chuyện, phục vụ lại lần lượt bê đồ ăn tiến vào, tôm hùm chiên, tô mi hấp, bào ngư đường, nồi hầm nhất phẩm….. (*),Vũ Dung nhìn tới hoa mắt lộn xộn.

Ngải Hoành Kì rất cẩn thận giúp cô bóc vỏ tôm hùm, lại cắt bào ngư thành từng miếng nhỏ, mới đưa cho cô.

「 Bào ngư này là tôi mang từ chỗ Ngạn ca đến, đây đều như bảo vật của anh ta, lại được bếp trưởng ở đây chế biến đặc biệt, hương vị không tệ, em nếm thử xem.」

Lúc này, Vũ Dung mới sững sờ cảm nhận được săn sóc của anh.

Cùng Ngải Hoành Kì ăn xong bữa tối, cô biết anh thật sự rất chú ý đến ăn uống, cũng biết được, thậm chí ngay cả ăn món gì hợp với loại rượu nào anh cũng đều biết, đã quen ăn toàn đồ ngon vật lạ, cao lương mỹ vị, lại chiều ý cô, mỗi ngày bữa trưa đều cùng cô ăn McDonald’s , Kentucky Fried Chicken. [(**) Thương hiệu đồ ăn nhanh nổi tiếng nha ^^]

「 Tại sao gọi nhiều như vậy? Chúng ta mỗi lần gọi đều ăn không hết.」 Vũ Dung nhịn không được hỏi, từ nhỏ đến lớn, cô còn không lãng phí tới một hạt cơm, nhưng vài ngày này lại trơ mắt nhìn bọn họ ăn không hết các món ngon, cô thật sự cảm thấy như vậy rất lãng phí.

「Lãng phí như vậy sẽ làm tôi cảm thấy có lỗi.」 Có lẽ anh xuất thân giàu có sẽ không hiểu được cảm thụ của cô, nhưng cô vẫn nhịn không được mà nói ra.

「 Tôi sợ có những đồ ăn em không thích, cho nên gọi nhiều hơn mấy món.」 Ngải Hoành Kì nhẹ nhàng cười giải thích.

Anh săn sóc chu đáo, khiến Vũ Dung vô cùng cảm động.

Cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:「 Tôi từ trước đến nay vốn không kén chọn !」

Kinh phí cô nhi viện vốn có hạn, mọi thứ tự nhiên không có khả năng đầy đủ, cho nên, trẻ mồ côi như cô không có tư cách kén chọn .

「 Tôi hiện tại đã biết, sau này tôi sẽ gọi ít một chút.」 Anh hiểu biết gật gật đầu.

Trước kia những người phụ nữ bên cạnh anh, đều vì mặt mũi mà nghĩ tất cả các biện pháp muốn giữ thể diện, cố ý phô trương lớn một chút, nhưng cô gái nhỏ này lại…… Nhưng mà, nếu cô không đặc biệt, làm sao có thể khiến anh rung động.

「Em biết không? Tôi rất thích nhìn bộ dạng khi ăn của em, giống như mỗi đồ ăn đều là món ngon tuyệt vời……」 Anh thâm tình nhìn cô.

Thậm chí ngay cả uống nước, vẻ mặt của cô cũng đều có vẻ thỏa mãn như vậy, thoạt nhìn gợi cảm đến không thể nói rõ, cũng mạnh mẽ kích thích anh, khiến cho anh không kìm được xúc động.

Vũ Dung ngượng ngùng đỏ mặt.「 Trước kia khi ở cô nhi viện, tôi luôn cảm thấy ăn không đủ no, nhưng lại không dám nói cho các cô giáo……」Cô không hề phát giác mình lại thật tự nhiên mà nói cho anh về chuyện「 riêng tư 」,「 Sau đó, có thể tự đi làm, thỉnh thoảng sẽ phóng túng cho mình ăn nhiều hơn một chút, hơn nữa, đều cảm thấy đồ ăn nào cũng ngon.」

Tuy rằng chỉ nói hai ba câu thoải mái, nhưng Ngải Hoành Kì lại có thể cảm nhận từ trong đó hiểu được cô ở trong cô nhi viện có bao nhiêu khổ, trong lòng bỗng chốc như thắt lại.

Anh không kìm được cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô siết nhẹ, đau lòng thật lâu không thể nói lên lời, anh quyết định !

Đời này, anh muốn dẫn cô ăn hết tất cả sơn hào hải vị, hảo hảo cưng chiều cô!

~*~*~*~*~*~*~

Nửa đêm, Ngải Hoành Kì lại ôm Vũ Dung đang ngủ say mang lên giường. Kỳ thực, mấy ngày nay anh đều đợi cô ngủ rồi bế cô lên trên giường, mà không phải giống như lời của anh, vừa ra đến trước cửa mới ôm cô lên giường.

Anh ôm cô cách một lớp chăn bông, dịu dàng hôn lên khuôn mặt trắng mịn như trẻ con của cô, thật lâu sau, một tiếng than nhẹ từ đôi môi hoa hồng của cô bật ra, kích thích cơn sóng triều mãnh liệt trong cơ thể Ngải Hoành Kì.

Anh gầm nhẹ một tiếng, nhảy xuống giường bước nhanh vào trong phòng tắm.

Dưới khí hậu băng tuyết ngập trời, mấy ngày nay cũng không hiểu được là lần thứ bao nhiêu anh tắm nước lạnh, khi anh trở ra, tuy rằng toàn thân đã sớm lạnh tới đông cứng, cũng không dám trở lên giường, ngược lại nhẹ nhàng đi ra ban công.

Không ôm cô, không hôn cô, với anh mà nói đó là một loại tra tấn, chỉ khi nào bế cô, hôn lên môi cô, anh đã nghĩ muốn càng nhiều, nhưng anh biết, như vậy nhất định dọa hết một chút cảnh giác của Vũ Dung mà thật vất vả mới vừa giải trừ.

Nói không chừng cô còn có thể hoảng sợ mà chạy trốn khỏi anh mất!

Sáu ngày này, bọn họ cũng chỉ tiến triển đến bước hôn môi, khó trách ngày đó khi Anson biết anh gọi thêm chăn bông, lại giễu cợt anh không có sức quyến rũ.

Ai! Cô gái nhỏ trước mắt này, anh vốn nam tính sức quyến rũ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, quả thật trải qua suy sụp từ trước nay chưa hề có!

Vũ Dung từ trong bóng tối tỉnh lại, phát hiện mình ngủ ở trên giường, cô không khỏi hoảng sợ, thẳng đến khi thấy được chỉ mình cô nằm ở trên giường, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô không tự chủ được tìm bóng dáng của Ngải Hoành Kì, lại không tìm thấy anh, cô không chút suy nghĩ nhảy xuống giường, mở cửa phòng tắm đang khép hờ, vẫn không tìm thấy anh.

Trong nháy mắt kia, một cảm giác kinh hoảng đánh úp vào trong lòng cô.

Đã trễ thế này, anh rốt cuộc đã đi đâu? Cô mở đèn lên, ngã ngồi ở trên giường, lại thấy bóng dáng cao lớn của anh chiếu rọi ở sau màn che trên cửa sổ thủy tinh sát đất, cô lúc này mới thở dài một hơi.

Cô đi tới, đẩy cánh cửa thủy tinh, mà Ngải Hoành Kì nghe thấy tiếng động cũng quay đầu.

「 Tại sao em lại tỉnh dậy?」 Anh lập tức cởi áo khoác trên người xuống dưới phủ thêm cho cô.「 Mau vào đi! Đêm nay rất lạnh.」

「 Tuyết rơi kìa!」Vũ Dung lần đầu tiên thấy cảnh tuyết, nhẹ giọng thốt lên.

Một vòng ánh trăng mở ảo dưới chân trời, tuyết mịn trắng xóa rơi xuống bay lả tả, phủ lên mặt đất một màu trắng bạc, từ trên cao nhìn xuống, có một loại cảm giác mênh mông nói không nên lời.

「 Đẹp quá!」 Vũ Dung ngẩng mặt, vươn hai tay, nghĩ muốn hứng lấy những hạt tuyết mịn trên không trung.

Ngải Hoành Kì nhìn không chuyển mắt thưởng thức vẻ mặt đơn thuần của cô, bóng dáng hoạt bát, giờ phút này, cô tựa như một tiểu tinh linh, xinh đẹp mà tinh tế, cần được người che chở nâng niu.

Là do cha mẹ nào thật nhẫn tâm, vứt bỏ cô gái nhỏ nhu nhược như vậy ở trong cô nhi viện, khiến cho cô một thân một mình cô linh linh trưởng thành tại nơi âm u kia?

Mỗi khi nghĩ về thân thế của cô, trong lòng anh đều cảm thấy vô cùng đau đớn! Cô tuy rằng không nhiều lời, nhưng anh có thể nhìn ra được trong lòng cô có bao nhiêu cô đơn, bằng không, trong ánh mắt của cô sẽ không mang theo vẻ buồn rầu nồng đậm như thế.

Vũ Dung cầm tuyết mịn trong tay thổi tan, nhìn chúng phiêu tán trong gió, rơi xuống.

「 Chơi thật vui!」Cô vỗ vỗ tay, quay đầu nở nụ cười với anh, lúc này mới chú ý tới anh chỉ khoác mỗi chiếc áo tắm mỏng manh.

「 Xin lỗi, tôi mặc của anh……」

Ngải Hoành Kì đè lại tay cô.「 Không sao, tôi không lạnh, em mặc đi!」 Trên thực tế, nụ cười của cô vừa rồi lại đánh trúng 「 Bộ phận quan trọng 」của anh, lúc này, mỗi vị trí trên thân thể anh đều sắp nóng cháy! (^w^/

「 Tôi…… Ách! Đã trễ thế này, anh đi ngủ trước đi! Không cần quản tôi.」

Thấy cô hăng hái như thế, Ngải Hoành Kì đột nhiên đề nghị nói:「 Em nếu còn muốn chơi đùa, tôi đưa em đi xuống nặn người tuyết.」

Nghe vậy, ánh mắt Vũ Dung liền sáng ngời, nhưng lại lập tức thu lại.「 Không cần, anh ngày mai còn phải đi làm!」Anh luôn bề bộn nhiều việc, có khi vừa đưa cô ra ngoài ăn tối xong, lại trở về khách sạn phê duyệt văn kiện.

「 Không sao! Dù sao tôi cũng không ngủ được. Nào, đi thay quần áo đi!」

Nửa đêm chạy ra ngoài chơi, giống như người điên cuồng, nhưng anh cam tâm tình nguyện điên cùng cô……

Vũ Dung do dự một chút, hứng thú vội vàng chạy tới thay quần áo .

Cả đêm, cô vẫn chơi đến khi kiệt sức, mới trở lại phòng, vừa nằm xuống sô pha đã nặng nề ngủ.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, phát hiện mình lại nằm ở trong lòng anh, mặc dù có cách một lớp chăn bông, cô vẫn không được tự nhiên nghĩ muốn đẩy anh ra, làm sao biết, mới vừa đụng tới anh, lại phát hiện da thịt dưới bàn tay nóng rực không bình thường.

Cô không nhin được đẩy đẩy Ngải Hoành Kì, lại luôn miệng gọi tên anh, cô thử đưa tay lên trán anh, lúc này mới phát hiện anh đang sốt cao.

「 Anh…… Anh làm sao vậy? Anh tỉnh lại đi! Anh tỉnh…… Hoành Kì, Hoành Kì……」 Cô quá sợ hãi đẩy đẩy anh lần nữa, chỉ tiếc anh vẫn đang hôn mê bất tỉnh, mà như vậy càng làm cho cô cảm thấy hoang mang lo sợ.

Cuối cùng, cô nghĩ đến có thể đi nhờ Anson giúp đỡ, mới cuống quít nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng.

Anson rất nhanh mời bác sĩ đến, bác sĩ tiêm cho Ngải Hoành Kì, để lại đơn thuốc, sau khi dặn dò một số việc cần chú ý, liền cùng Anson rời đi.

Vũ Dung không ngừng dùng khăn mặt lau mồ hôi cho anh, đúng giờ giúp anh uống thuốc, tuyệt không dám lơi lỏng.

Anh nhất định là tối hôm qua đứng trên ban công nhiễm khí lạnh, sau đó lại vì cô mà ra ngoài nặn người tuyết…… Đây tất cả đều là cô sai!

Cô trong lòng tràn ngập áy náy, lo lắng chờ anh tỉnh lại, nhưng mà lần này, nhưng lại đợi tới mười sáu tiếng.

「 Anh tỉnh rồi sao? Anh rốt cục tỉnh!」 Thấy anh mở mắt, Vũ Dung cuối cùng thả lỏng người thở dài một hơi.

Ngải Hoành Kì chớp mắt mấy cái hỏi:「 Tôi làm sao vậy?」

「 Anh sốt cao, hôn mê đã mười sáu tiếng.」 Anh sinh bệnh, khiến cô sợ tới mức đứng ngồi không yên, cả một đêm đều không chợp mắt.「 Xin lỗi, đều là do tôi làm hại.」

「 Không có chuyện này, em đừng tự trách. Chăm sóc tôi cả ngày, nhất định đã mệt mỏi?」 Nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô giờ phút này lại che kín tơ máu, Ngải Hoành Kì cảm thấy vô cùng đau lòng lại thương xót.

「 Tôi không sao.」 Vũ Dung xoay người mang bình cháo Anson đưa tới cho anh.

「 Tôi cả người đau nhức, em giúp tôi ăn, được không?」 Ngải Hoành Kì yếu ớt nói.

Vũ Dung cắn môi nghĩ nghĩ, mới cúi đầu dùng thìa múc một muỗng lại một muỗng giúp anh ăn hết cháo.

Ngải Hoành Kì trong lòng mừng rỡ tới xém chút nội thương! Trên thực tế, anh nào có suy yếu như vậy? Chẳng qua là tính xấu không đổi, gặp được cơ hội, lại sử dụng 「 ý không tốt 」.

Sau khi Vũ Dung giúp anh uống xong thuốc, xoay người mốn đi khỏi, anh lại bất ngờ không kịp phòng một phen bắt lấy tay cô, sau đó cầm ngón tay cô đưa lên miệng hút.

Một trận cảm giác tê dại nhất thời xuyên thấu toàn thân Vũ Dung, cả người cô chấn động, vội vàng dùng lực rút ngón tay ra, ai ngờ không thể như ý muốn, ngược lại cả người nhất thời mất đi trọng tâm, lảo đảo ngã về phía giường, vừa vặn bị anh ôm lấy.

「 Ôi! Yêu thương nhung nhớ đến vậy sao! Vũ Nhi, em thật sự là khéo hiểu lòng người!」 Ngải Hoành Kì mặt mày hớn hở nói, nghiêng người, đã đem cả người cô đặt ở dưới thân.

Cô cảm giác được lửa nóng nam tính dục vọng cực đại của anh chặt chẽ dán trên bụng cô, Vũ Dung vừa thẹn vừa giận lại hoảng hốt, căn bản không rảnh chú ý tới, một mặt giãy dụa , mà vốn chưa hiểu việc đời như cô, đương nhiên không hiểu dán cả người dưới một người đàn ông tính dục bừng bừng phấn chấn mà vặn vẹo, là một sự kiện nguy hiểm cỡ nào!

Ngải Hoành Kì làm sao còn nhẫn được? Anh một phen ngậm chặt đôi môi mềm mại của cô hôn thật sâu, hai tay cũng tiến vào trong áo cô, tuy rằng cô giãy dụa thật sự kịch liệt, những anh kinh nghiệm phong phú vẫn dễ dàng mở ra móc cài áo lót của cô, đôi bàn tay to lập tức nắm lấy nụ hoa mềm nhuyễn trước ngực cô, bắt đầu xoa nắn……

Vũ Dung nghĩ muốn đẩy ra đầu của anh, lại muốn kéo tay anh ra, mà kết quả cũng là cao thấp đều không được, chẳng những miệng bị lưỡi nóng cháy của anh tham nhập càng sâu, cái lưỡi thơm tho cũng bị anh chặt chẽ quấn lấy, khiến cô chỉ có thể cảm thấy một trận mắt hoa.

Bộ ngực sữa tròn trịa dưới bàn tay to như có chứa ma lực của anh xoa nắn, không ngừng cương cứng, sưng lên, nóng rực giống như bắt lửa khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ngải Hoành Kì rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn của cô, ngược lại tấn công tới bên tai của cô, nhẹ nhàng cắn mút nhẹ lên vành tai non mịn của cô.

「 Không, đừng! Anh không thể…… Buông……」

「 Không thể buông em ra? Vũ Nhi, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không buông em ra! Thật tốt quá, không nghĩ tới chúng ta thế nhưng lại có tâm linh tương thông như thế.」 Anh cố ý tà ác vặn vẹo ý tứ của cô, khẽ nói nhỏ vào lỗ tai của cô. \^o^/

Một hồi cảm giác tê dại xuyên thấu qua lỗ tai cô lan tới khắp thân thể mềm mại của cô, Vũ Dung không nhịn được hít sâu một hơi.

「 Đừng!」 Cô nghẹn ngào kháng cự anh 「 công kích 」.

Ngải Hoành Kì cũng không xem nhẹ phản ứng của cô, ánh mắt tràn ngập dục hỏa lóe lóe, lập tức nhẹ nhàng thổi khí vào bên tai của cô.

Vũ Dung vì bị anh không ngừng khiêu khích mà cả người nổi da gà, cũng không kìm được bắt đầu run rẩy.

「Vật nhỏ thực mẫn cảm!」 Ngải Hoành Kì vui sướng khàn giọng than nhẹ, anh tiến thêm một bước đem lưỡi ấm nóng tham tiến lỗ tai của cô, còn thuận theo một đường xoay tròn một vòng.

「 A!」Khoái cảm mãnh liệt đánh úp về phía cô, Vũ Dung ngăn không được bật ra một tiếng than nhẹ, ý thức muốn phản kháng đã dần dần dao động.

Tay trái của cô nắm lấy tóc anh chậm rãi buông ra, rốt cục vô lực hạ xuống, mà tay phải chống đẩy trong ngực anh cũng mềm xuống dán tại ngực anh, cảm nhận nhịp tim đập dồn dập.

Ngải Hoành Kì cởi áo khoác trên người, thừa cơ ngay cả áo khoác cùng Bra của cô cũng đều cởi, cảnh đẹp trước mắt trong nháy mắt khiến cho anh hô hấp trở nên dồn dập.

Bờ ngực tuyết trắng tròn trịa lại xinh đẹp, trên đỉnh nở rộ hai nụ hoa phấn hồng, ngón cái của anh khẩn cấp đặt lên hai nụ hoa xinh đẹp kia, cũng chậm rãi nhẹ nhàng xoa nắn, đôi môi nóng bỏng cũng theo một đường từ cổ hoàn mỹ đi xuống, rắc lên vô số nụ hôn nồng nhiệt……

Vũ Dung chỉ cảm thấy trong cơ thể giống như bị nhóm lên một mồi lửa, cháy sạch cả cơ thể hỗn loạn , cô cắn nhanh môi dưới, cố gắng muốn tìm về sức lực đẩy anh ra, nhưng lực đạo mỏng manh lại không chịu nổi kích thích.

Ngải Hoành Kì há mồm ngậm lấy một bên nụ hoa, tay trái dùng sức xoa nắn một bên mềm mại rất tròn khác, tay phải đi xuống chậm rãi cởi bỏ quần bò và đồ lót của cô, kéo ra khóa kéo, bàn tay to dò xét đi vào, cách quần lót khiêu khích toàn thân mềm mại, nhạy cảm của cô.

「 Không!」 Vũ Dung phát ra kháng nghị mỏng manh, nhưng mà, lại đột nhiên cảm giác được một cỗ khoái cảm ngọt ngào xông vào trong cơ thể, cô không kìm được dán vào người anh vặn vẹo một chút.

Kích thích nhỏ bé này đối với Ngải Hoành Kì đang trong dục hỏa thiêu đốt mà nói, là thử thách nghiêm khắc, anh càng nhanh, càng áp chặt vào cô, làm cho cô không thể nhúc nhích, cũng phải ngẩng đầu điều chỉnh hô hấp dồn dập của chính mình.

Vũ Dung lại lần nữa thử muốn đẩy anh ra, nhưng lòng bàn tay lại không cẩn thận chạm vào giữa lồng ngực của anh, khiến Ngải Hoành Kì đột nhiên chấn động, một cỗ khoái cảm tuyệt diệu nhanh chóng xuyên qua anh, làm cho anh không thể tiếp tục bảo trì ý muốn từ từ trong đầu.

「 Úc! Em thực sự bức điên tôi!」 Anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ bừng ướt át của cô, lưỡi tham lam dò xét vào trong miệng cô, điên cuồng cùng cô gắn bó răng với môi, hai tay cùng lúc thoát đi quần bò, tiếp theo là quần lót của cô……

「 Ưm……」 Vũ Dung ưm một tiếng, ngượng ngùng kẹp chặt hai chân, lại không ngăn được ngón tay cố ý muốn xâm lấn.

Ngải Hoành Kì một phen chạm đến tư mật nữ tính của cô, ngay khi cô còn thất thần, ngón tay cái tìm được tiểu trân châu ngay trước lối vào u mật của cô, dùng sức bắt đầu xoa bóp, thỉnh thoảng lại lôi kéo nó……

「 Bảo bối, đừng kháng cự, em sẽ thích …… Nào! Thả lỏng một chút……」 Anh dịu dàng nhẹ giọng dụ dỗ bên tai cô, hơi thở ấm áp khi nói không ngừng mà phun tiến vào bên tai vô cùng mẫn cảm của cô, kích thích cô từng trận run rẩy.

Theo kỹ xảo thuần thục trêu đùa của anh, giữa hai chân Vũ Dung giống như bốc cháy, nhất thời đem toàn bộ ý thức muốn phản kháng của cô thiêu đốt hầu như không còn, trên trán cô toát ra một tầng mồ hôi, hai chân cũng vô lực xụi lơ, một cỗ sóng triều tăng vọt phút chốc trào ra khỏi nơi tư mật của cô……

「 A……」 đột nhiên, ngón tay linh hoạt của anh theo dòng nhiệt lưu tiến vào hành lang trơn ướt của cô, Vũ Dung khó chịu nhíu mày, trong cơ thể nhanh chóng phản xạ tính co rút lại.

Từ đầu ngón tay truyền đến xúc cảm trơn mềm làm Ngải Hoành Kì hít sâu một hơi, anh rung động dâng trào gào thét muốn lập tức giữ lấy cô, xâm nhập vào nhụy hoa của cô, cảm thụ hương vị chặt chẽ tiêu hồn của cô, nhưng anh cũng hiểu được bây giờ còn chưa đến lúc.

Cô chặt chẽ như vậy, chật hẹp như vậy, tựa như ngay cả một ngón tay của anh cũng không cất chứa được, càng không nói đến dục vọng cứng rắn thật lớn của anh……

「 Vũ Nhi, thả lỏng một chút, ngoan! Thả lỏng cho anh……」 Anh hơi thở dồn dập, chậm rãi xoay tròn ngón tay trong cơ thể cô, mà bàn tay đặt trên nụ hoa phía trên bụng càng không ngừng xoa nắn, rốt cục làm cho cô dần dần thả lỏng.

「 A……」 Vũ Dung nghe được âm thanh yêu kiều của chính mình khó kìm lòng nổi bật ra, cô toàn thân cảm quan đều bị sóng nhiệt cọ rửa , chỉ có thể theo nhịp điệu của anh di động thân mình.

「 Đúng vậy, thích thì hãy kêu lên……」 Cô khe khẽ kiều ngâm làm cho Ngải Hoành Kì cơ hồ muốn hòa tan thành nước, anh cả người các bắp thịt đều căng thẳng, từng giọt mồ hôi nhỏ giọt lên cơ thể trắng nõn mềm mại của cô.

Anh lại ngậm lấy nụ hoa đỏ bừng của cô điên cuồng mút, động tác đầu ngón tay cũng nhanh hơn, rất nhanh ra vào tiểu huyệt non mềm chật hẹp của cô, làm cho cô thấm ra càng nhiều mật nước……

「 A…… Hoành Kì……」 Vũ Dung bỗng dưng gào thét, cả người không tự chủ được co rút, run rẩy, từ sâu trong thân thể trào ra một đợt sóng triều, tràn đầy giữa hai chân cô.

Bộ dáng cô đạt tới cao trào kiều mỵ tuyệt diễm đến thế nào, khiến cho đôi mắt tràn ngập dục vọng của Ngải Hoành Kì vẫn chặt chẽ nhìn chằm chằm cô nháy mắt lóe ra tia lửa, từ cánh môi sưng đỏ mê người bật ra tiếng kêu gọi, trở thành điểm trí mạng thúc giục anh……

Anh đem chính mình sớm vận sức dâng trào chờ phát động tới nơi cửa vào non mịn của cô, ngược lại với ngón tay dồn dập của anh, anh cứng ngắc nóng cháy thong thả đi tới, từng bước một tham tiến nơi xử nữ của cô……

「 Đau!」 Vũ Dung nhíu chặt hai hàng lông mày, hai má vốn dĩ phiếm hồng bắt đầu vì đau đớn mà trở nên trắng.

Ngải Hoành Kì phải ngưng tụ sức lực toàn thân, mới có thể tạm thời ngừng động tác xâm nhập.

Trời ạ! Anh đã đem cô trêu đùa trơn ướt như thế, nhưng vừa mới đi vào một chút, cô vẫn như cũ không chịu nổi! Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, trong lòng anh đầy tình cảm thương tiếc, nhưng nếu muốn anh hiện tại rời khỏi, còn không bằng nhanh chóng giết anh đi!

「 Anh biết, bảo bối, anh xin lỗi! Nhưng mà, em sớm hay muộn đều phải vì anh đau đớn một chút……」 Anh dồn dập thở dốc, nhẹ nhàng trấn an cô, một bên lấy tay xoa nắn tiểu huyệt của cô, một bên lại tiến nhập một chút……

Cho đến khi đỉnh vật to lớn cứng rắn của anh đặt ở tầng lá mỏng tượng trưng thuần khiết kia, anh lại lần nữa cắn chặt răng dừng lại, chăm chú khiêu khích nụ hoa mẫn cảm của cô, cho đến khi chính anh rốt cuộc nhịn không được nghĩ muốn lập tức tiến vào……

「 Xin lỗi, bảo bối, vì anh nhịn một chút! Ngoan, chỉ cần một chút là được rồi, anh sẽ thật tốt yêu thương em!」 Anh áy náy nói nhỏ, hạ quyết tâm động thân tiến về phía trước, vừa mới phá tan tầng lá mỏng kia, thẳng đến sâu trong hoa tâm của cô.

「 A –」 Vũ Dung kêu thảm thiết một tiếng, cảm giác được chính mình cơ hồ bị xé rách thành hai nửa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời biến thành trắng bệch, nước mắt lập tức trào xuống hai bên má.

「 Tôi…… Tôi đau…… Đau muốn chết! Anh…… Anh đi ra ngoài!」

「 Đừng như vậy, bảo bối, em hiện tại muốn anh đi ra ngoài, anh sẽ chết!」Lời này của anh cũng không hề khoa trương, chỉ mới yên lặng bất động như vậy, cũng đã sắp đoạt mạng của anh.

Tiểu huyệt chật hẹp của cô đang gắt gao bao lấy anh muốn phóng thích rung động, mà bộ dạng điềm đạm đáng yêu kia, lại càng gây xúc động trong lòng anh, anh đau lòng liếm đi nước mắt của cô.

「 Bảo bối, ngoan, đừng khóc……」 Anh khàn giọng dán trên cánh môi đã trở nên trắng bệch của cô dỗ dành, đôi bàn tay to cũng không quên ở trên thân mình tuyết trắng non mịn, lại lần nữa châm lên ngọn lửa tình dục, làm cho cô thanh tĩnh lại.

「 Vũ Nhi, tín nhiệm anh, yên tâm đem bản thân giao cho anh, anh sẽ không để cho em phải hối hận .」

Dưới ánh mắt thâm thúy của anh, Vũ Dung thấy được dịu dàng cùng một cỗ tình cảm cô không hiểu rõ được, giọng nói dịu dàng cùng phiến tình khiêu khích, cảm giác đau đớn dần dần tiêu tán, thân hình cứng ngắc cũng dần mềm mại xuống.

「 Đúng vậy, chính là như vậy, hiện tại, thực tốt cảm thụ anh yêu em thế nào!」 Ngải Hoành Kì chặt chẽ nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chậm rãi rút ra dục vọng cực đại, lại chậm rãi tiến vào……

Sau khi lặp lại vài lần, cảm giác đau đớn còn thừa này cuối cùng biến mất, thay vào đo là từng đợt tê dại dễ chịu.

Vũ Dung chậm rãi giãn ra đôi mi thanh tú, đôi mắt khép hờ một lần nữa nổi lên một chút dục hỏa, gò má tuyết trắng lại lần nữa nhiễm một tầng đỏ ửng. Cũng chậm rãi khuếch tán xuống dưới.

Ngải Hoành Kì vẫn luôn để ý biểu hiện của cô, không bỏ qua bất kỳ một biểu tình rất nhỏ trên mặt, tiết tấu ra vào trong cơ thể cô tùy lúc dần dần nhanh hơn……

Khoái cảm giống sóng triều thổi quét về phía cô, một đợt chưa lui, một đợt lại tới, Vũ Dung bản năng phối hợp luật động của anh xoay vặn vẹo vòng eo mềm mại.

「 A……」 không bao lâu, cô giống như đang trong ảo mộng đạt tới cao trào.

Ngải Hoành Kì gầm nhẹ một tiếng, cố nén dục vọng gần như muốn nổ mạnh, lần lượt ra sức chen vào trong tiểu huyệt không ngừng co rút của cô.

Dưới lực mạnh mẽ chạy nước rút, Vũ Dung cảm giác trong cơ thể điên cuồng không ngừng thẳng tắp bay lên, thân mình cũng rất nhanh phiêu tán, bay qua một tầng lại một tầng đỉnh cao……

「 A –」 Đột nhiên, tiếng rên rỉ khó kìm lòng nổi bật ra khỏi cánh môi của cô.

「 Đi theo anh, bảo bối!」

Anh giọng nói nhẹ nhàng như nước, lửa nóng phía dưới lại càng cuồng dã va chạm cấm địa ngọt ngào của cô, đưa cô lên một tầng đỉnh cao khác, sau đó mới nâng lên tiếu mông của cô, đem chính mình thật sâu thâm nhập sâu trong hoa tâm của cô, phóng thích yêu dịch nóng bỏng của chính mình……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.