Độ Xuân Sơn

Chương 17: Chương 17: Chương 16




Thẩm Thanh Thu vốn chỉ định lén lút xem trò vui liền đi, lúc nhìn thấy khối ngọc bội kia, đã hiểu ra giờ y muốn chạy cũng không được.

Khối ngọc kia, Thẩm Thanh Thu lúc trước cũng không thấy trên người Minh Phàm, xem ra lúc nãy Minh Phàm xoay người chạy đi, là để lấy khối ngọc quý này mang tặng.

Một chuyến này còn tiện thể gọi thêm mấy tiểu đệ, có lẽ là một khi xung đột với Lạc Băng Hà, cũng không tới mức bị đánh tới thảm.

Đứa nhỏ ngốc này ngươi chập mạch não à!

Chuyện này, y cũng không biết đến tột cùng là hố Minh Phàm, hay là hố Lạc Băng Hà.

Quả nhiên, Ninh Anh Anh nhìn nửa ngày, ghét bỏ nói, “Cái gì đây, cái này khó nhìn chết đi được, còn không đẹp bằng của A Lạc.”

Những lời này vừa dứt, Thẩm Thanh Thu thấy rõ ràng, vốn dĩ Lạc Băng Hà mặt vô biểu tình một bên, xuất hiện một tia như nứt vỡ.

Lạc Băng Hà đứng đó, siết chặt đôi tay rủ bên người, Thẩm Thanh Thu thậm chí cảm thấy y phải xoay người đi ngay, nhưng không biết sao lại không nhúc nhích.

Minh Phàm mặt hơi cứng lại, “… Ồ? Lạc sư đệ cũng có Ngọc Quan Âm à?”

Ninh Anh Anh nói, “Đương nhiên đệ ấy có, cả ngày luôn đeo trên cổ mang theo, là bảo bối đó, đến ta muốn xem cũng không được cơ.”

Ánh mắt Lạc Băng Hà đình trệ, cũng không biết nghĩ gì, Ninh Anh Anh gọi hắn mấy tiếng, cũng không tỉnh lại, thoáng nhìn thấy sợi tơ đỏ lộ ra bên cổ hắn. Ninh Anh Anh chuyển tròng mắt, tò mò vươn tay, thình lình tháo miếng ngọc xanh biếc kia xuống!

Thẩm Thanh Thu hoảng trong lòng, ngay sau đó đỡ trán.

Không nhìn nổi không nhìn nổi.

Chỉ số thông minh quả thật quá thấp, một đời mới lại càng thấp hơn!

Lạc Băng Hà lập tức hoàn hồn, tay mắt lanh lẹ chế trụ cổ tay Ninh Anh Anh, quát, “Đừng cử động!” Tay dùng sức, làm Ninh Anh Anh đau đến kêu lớn lên.

Minh Phàm vừa thấy, mặt giận tới vặn vẹo, xông lên đánh một quyền vào Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà buông lỏng Ninh Anh Anh ra, tùy ý ngăn một quyền kia, sau đó trở tay đánh một kích, khiến Minh Phàm lùi mấy bước.

Minh Phàm lạnh lùng nói, “Lạc Băng Hà, ngươi dám động thủ với sư muội?!”

Lạc Băng Hà không thèm để ý, vươn tay ra với Ninh Anh Anh, “Xin lỗi, sư tỷ. Trả nó lại cho ta đi.”

Hốc mắt Ninh Anh Anh hồng hồng, có hơi sợ, cọ tới cọ lui vừa định đưa ngọc qua, lại bị Minh Phàm giật lấy.

Hắn nói: “Lạc Băng Hà ta đã không vừa mắt ngươi lâu lắm rồi!”

Lạc Băng Hà nói, “Ta hình như cũng chưa từng đắc tội với sư huynh.”

Minh Phàm cười lạnh, cầm miếng ngọc trong tay xem thử, đột nhiên như phát hiện chuyện gì rất thú vị, cười ha ha, “Quả nhiên không sai, ta còn tưởng ngươi có thứ gì tốt, hóa ra chỉ là hàng tây bối, giả!”

Ninh Anh Anh mở to hai mắt, có chút không tin, “A, không phải chứ?”

Lòng bàn tay Thẩm Thanh Thu rịn mồ hôi, lòng rối tung. Y biết Ngọc Quan Âm này là thứ Lạc Băng Hà quý trọng nhất, cũng là nỗi đau mà Lạc Băng Hà không thể nào tiêu tan, giờ lại bị Minh Phàm ác ý vạch trần vết sẹo, không biết trong lòng sẽ cảm thấy thế nào. Thẩm Thanh Thu không trốn nổi nữa, đang định đi ra khỏi chỗ nấp, ngăn cản trò cười sắp xảy ra, lại nghe thấy Lạc Băng Hà nói, chân vừa nâng lên đã ngừng lại.

Lạc Băng Hà nói, “Đúng thế, là giả. Thì đã làm sao?”

Thế mà bình tĩnh như thế?!

Y rõ ràng nhớ rằng Lạc Băng Hà hận Minh Phàm muốn chết vì chuyện này mà!

Không đánh người thì thôi, cái kiểu lời nói thần thái đầy tự tin này ở đâu ra!

Thẩm Thanh Thu không thể không nói, Lạc Băng Hà như vậy, quả thực có khí chất nam chính Vương Bá.

Lạc Băng Hà đời trước, thân pháp thảm không nỡ nhìn, tu vi lung tung rối loạn, tự tôn quá độ lại cực kỳ tự ti, mà giờ hắn, cho dù là mặt tâm lí hay mặt tu vi, đều cao hơn không biết bao nhiêu bậc.

Còn ngốc bạch ngọt bị bắt nạt á? Không tồn tại!

… Mà hết thảy chuyện này, hình như có liên quan tới mình rất nhiều. Thẩm Thanh Thu nghĩ thế.

Không biết vì sao, y đột nhiên muốn xem tiếp rồi!

Nghe câu nói như thế, tất cả mọi người đều hơi sửng sốt. Minh Phàm nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của Lạc Băng Hà, càng nghiến răng nghiến lợi, nói chuyện càng thêm chua ngoa, “Vì thứ đồ nát này, thế mà dám động thủ với sư huynh, còn thiếu chút nữa làm Ninh sư muội bị thương, ta thấy ngươi căn bản không để đồng môn vào mắt, nếu sau này đối mặt với địch mạnh, cũng đừng mong ngươi có thể được giúp đỡ!”

Thẩm Thanh Thu lại bái phục vì logic như thế một lần nữa.

Y vẫn không nhịn được phun tào, quan hệ giữa hai bên rốt cuộc là cái khỉ khô gì thế ai đó có thể nói cho y biết không hả!

Lạc Băng Hà phủi phủi bụi bặm vốn dĩ không tồn tại trên tay áo, “Minh Phàm sư huynh cứ đùa, ta không cho rằng hai chuyện này có liên quan gì nhau. Ta nếu làm thế, chẳng phải sẽ phụ lòng sư tôn rồi ư?”

Minh Phàm cười lạnh, “Sư tôn cũng đã dạy ngươi không biết tôn ti lớn bé như vậy? Ngươi xem khẩu khí ngươi nói chuyện đi, đừng có ỷ vào sư tôn bảo vệ ngươi, liền quên mất mình là ai.”

Lạc Băng Hà nhìn Minh Phàm, ánh mắt chậm rãi thay đổi, “Ngươi nhắc tới sư tôn làm gì, có liên quan gì tới sư tôn?”

Minh Phàm châm chọc nói, “Rõ ràng do ngươi ba câu không rời sư tôn trước, làm sao, chúng ta nói thì không được? Lạc sư đệ bá đạo quá nhỉ!”

Không phải.

Thẩm Thanh Thu nghĩ thầm, trọng điểm của các ngươi, không phải là Ngọc Quan Âm à…

Vì sao lại lệch sang chuyện kỳ quái này rồi?

Lạc Băng Hà không muốn tiếp tục dây dưa nữa, vươn tay, “Mong sư huynh trả ngọc bội lại cho ta.”

Ninh Anh Anh bên cạnh nhỏ giọng nói, “Minh Phàm sư huynh, huynh mau đưa cho A Lạc đi, miếng ngọc này rất quan trọng với đệ ấy…”

Minh Phàm vung tay vòng vào sợi tơ đỏ, quay tới quay lui khối ngọc, thấy Ninh Anh Anh bảo vệ Lạc Băng Hà, sắc mặt càng khó nhìn, hung dữ nói, “Quan trọng cái rắm! Thứ rách nát thế này, mua ở vỉa hè được cả một đống lớn! Tiểu tử này có mẹ sinh không có mẹ nuôi, ai cho hắn Ngọc Quan Âm? Còn không phải trộm ra à!”

Ninh Anh Anh dậm chân, “Minh Phàm sư huynh, huynh không được nói A Lạc như thế!”

Sắc mặt Lạc Băng Hà cũng khó nhìn, không nói một lời ra tay cướp lại, Minh Phàm hiểm hiểm né qua, ném miếng ngọc vào trong đám đệ tử ồn ào, “Ngươi còn dám động thủ? Ngần ấy năm ngươi cũng chỉ ỷ vào sư tôn sủng ngươi, không nghĩ tới ngươi có xứng không à?”

Lạc Băng Hà xùy một tiếng, sắc mặt chậm rãi thay đổi, nói chuyện cũng chẳng khách khí, “Ta không xứng, hay là ngươi? Ngươi là cái thá gì?”

Sao biến thành kịch hậu cung rồi!

Thẩm Thanh Thu thấy không khí không đúng rồi, muốn ngăn lại, do dự mãi, chân vẫn không bước ra.

Giờ trọng điểm cãi vã đã biến thành vấn đề “Sư tôn bất công hay không” rồi, y đi ra, thì biết nói sao đây?

Minh Phàm hét lớn một tiếng, chẳng quan tâm mà lao lên, nâng tay đánh một quyền, bị Lạc Băng Hà nhẹ nhàng hóa giải thế công.

Lạc Băng Hà ra tay khắc chế ngược lại, dáng vẻ Minh Phàm hận đỏ mắt, không thuận theo cũng không buông tha, hai người cứ đánh thế mãi.

Ninh Anh Anh gấp không nhịn nổi, muốn kéo hai người ra, lại không thể xuống tay, “Dừng tay cả đi! Đừng đánh nữa! A Lạc! A Lạc!”

Minh Phàm thấy Ninh Anh Anh chỉ gọi tên Lạc Băng Hà, hận càng thêm hận, trước mắt lại rõ ràng không phải là đối thủ của Lạc Băng Hà, chiếm hạ phong, cắn răng quát lên với những người khác, “Còn thất thần làm gì, các ngươi không phải không vừa mắt tiểu súc sinh này lâu rồi à! Lên hết cho ta!”

Mấy ngươi kia hơi do dự, nhìn nhau, đồng thời gào lên, nhào tới. Ninh Anh Anh kéo người này, kéo người kia, bị người ta xô ngã trên đất, tay nhức lên vô thố òa khóc.

Nhất thời hỗn loạn, Ninh Anh Anh nước mắt lưng tròng, đột nhiên nhìn thấy một chiếc lá trúc lướt qua.

Lá trúc kia mềm mại, thế lại như xé gió, bay về phía đám người đang đánh loạn xì ngầu. Ninh Anh Anh ngẩn ra, trước mắt lại lượn qua mấy cái. Một lát, truyền tới tiếng kinh hô.

Thẩm Thanh Thu yên lặng thu tay, ném mấy cái lá dư còn lại xuống đất.

Quá kỳ cục!

Y cho rằng mấy năm nay mình cố ý dẫn đường, tâm tính Minh Phàm có thể thay đổi, không ngờ vẫn là kiểu này!

… Ầy. Kỳ thật y cũng có thể hiểu, vốn xuất thân là thiếu gia phú quý, nhiều thứ nổi trội, không thích chịu thiệt, mấy năm nay lại luôn bị Lạc Băng Hà đè đầu, hôm nay gặp cái đinh lớn thế, sợ là nghẹn tới hỏng rồi.

Bên kia, mấy người thấy y phục mình bị rách một đường, có người cầm phần rách lên, lo sợ không yên ngẩng đầu, hai mặt nhìn nhau.

“Chuyện gì thế này?”

“… Không, không biết nữa!”

“Hình như vừa có gì bay qua!”

“…”

Minh Phàm ngơ ngác nhìn vết rách lớn trên tay áo mình, lại thấy Ninh Anh Anh y phục lấm lem ngồi trên đất, cũng chẳng rảnh mà lo, vội tới đỡ, bị Ninh Anh Anh dùng sức đẩy ra, “Không cần huynh đỡ ta!”

Nàng bò dạy, lau nước mắt, cắn răng nói, “Huynh chỉ biết bắt nạt người khác! Huynh đã không vừa mắt A Lạc lâu rồi, đánh không lại đệ ấy, còn gọi một đống người tới bắt nạt đệ ấy nữa, ta thật sự ghét huynh!”

Thẩm Thanh Thu thở dài.

Cô nương ngươi nói lời này, cũng quá đau lòng rồi.

Thẩm Thanh Thu đang định xem tiếp, chợt thấy Minh Phàm hét lớn lên làm hoảng sợ, “Muội ghét ta, vậy muội thích ai!”

Minh Phàm hai mắt đỏ bừng, vươn tay chỉ Lạc Băng Hà, “Muội thích chính là tiểu súc sinh này, người khác đối tốt với muội, chỉ xứng bị muội lơ đi, bị muội ghét bỏ!”

Nhất thời, im lặng.

Thẩm Thanh Thu thầm nói trong lòng, thiếu niên ngươi chưa hiểu rõ chân lý ngựa đực văn rồi!

Ninh Anh Anh xưa nay luôn được Minh Phàm dùng lời lẽ ngon ngọt để dỗ, lúc này hoàn toàn phát ngốc, nước mắt lại ứa lên, không kịp phản ứng.

Thẩm Thanh Thu ở nơi xa, cũng sửng sốt. Minh Phàm mặt nghẹn đỏ bừng, oán hận trừng mọi người, hốc mắt đỏ lên như sắp rơi nước mắt, cắn răng xoay người bỏ chạy.

Trên đường còn vấp ngã một cái.

Mấy đệ tử thấy đại sư huynh chạy xa, nhìn Lạc Băng Hà không nói một lời, cũng mau chóng chạy đi.

Ninh Anh Anh sực tỉnh, há miệng nửa ngày, ngơ ngẩn nói, “… A Lạc, có phải ta quá lời rồi không?”

Lạc Băng Hà lắc đầu, bắt đầu tìm quanh rừng trúc.

Ninh Anh Anh đứng phát ngốc một lát, ánh mắt phóng ra xa, hơn nửa ngày mới nhẹ nhàng nói, “Thế A Lạc… Ta đi trước nhé.”

Nói phủi phủi cỏ dính trên váy, lau mặt, chạy chầm chậm về phía Minh Phàm bỏ đi.

Nơi đất trống chỉ còn một mình Lạc Băng Hà, siết trong tay, là một nắm lá trúc tươi tốt.

Thẩm Thanh Thu yên lặng khom lưng, nhặt thứ xanh xanh buộc tơ đỏ dưới chân lên, thổi thổi cỏ khô dính trên nó.

Lúc nãy hỗn chiến, không ngờ khối ngọc này thế mà lại trời xui đất khiến quăng tới đây, rơi dưới chân không xa.

Lại nhặt được miếng ngọc này lần nữa, lòng Thẩm Thanh Thu có đủ mọi cảm xúc. Ngón tay vuốt ve một hồi, Thẩm Thanh Thu hít sâu vào một hơi, đang lúc cảm xúc trăm mối ngổn ngang, đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc truyền tới, cả kinh thiếu chút nữa quăng thứ trong tay đi.

“Sư tôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.