CHƯƠNG 124.
Cuối cùng Diệp Vinh Thu cũng biết được thân phận thật của Hắc Cẩu, tảng đá lớn đè trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Nhưng biết cũng chỉ là biết, tuy ở cùng một chiến tuyến, nhưng họ không thể gặp nhau. Nhiệm vụ ám sát lần này Hắc Cẩu cũng tham gia, tin tình báo này là do hắn lấy được, nhưng hắn sẽ không quang minh chính đại tham gia nhiệm vụ ám sát mà vẫn như trước kia, âm thầm hỗ trợ đám Chu Thư Quyên, thậm chí trên bề nổi hắn vẫn phải đối địch với cộng.
Lúc Diệp Vinh Thu tới Vũ Xương trời đã tối, nhưng anh không nghỉ ngơi mà lập tức tìm hiểu tình huống nhiệm vụ lần này.
Trước khi tới, Từ Thiếu Phương từng giới thiệu sơ qua tình huống trong thành Vũ Xương. Nhưng tình hình Chu Thư Quyên nói so với Từ Thiếu Phương kể còn khó khăn hơn nhiều. Nếu không phải như vậy, họ đã không nhờ Tân Tứ quân đưa một chuyên gia quân sự vào thành. Chu Thư Quyên và Hắc Cẩu vẫn luôn muốn đẩy Diệp Vinh Thu ra ngoài, lần này họ biết mời chuyên gia quân sự tới, rất có thể là Diệp Vinh Thu, nhưng tình thế bức bách, giờ phải lấy đại cục làm trọng, có không muốn cũng đành phải kéo Diệp Vinh Thu vào.
Đường Trường Thiên cẩn thận khênh một cái hòm ra, bên trong đựng toàn bộ vũ khí và hỏa dược họ có được. Có ba khẩu súng có thể sử dụng được, khoảng bảy, tám khẩu thiếu linh kiện hoặc bị hư hỏng, tổng cộng có hơn trăm viên đạn đủ loại, nhưng vấn đề là đạn không phù hợp với súng, ngoài ra thì có chưa tới một cân thuốc nổ.
Chu Thư Quyên nói: “Theo tin tình báo đồng chí của chúng ta lấy được, còn một tháng nữa đại tá Okamoto sẽ tới Vũ Xương, chúng ta còn một tháng để chuẩn bị.”
Diệp Vinh Thu hỏi: “Có tổng cộng bao nhiêu người tham gia nhiệm vụ lần này?”
Chu Thư Quyên nói: “Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có tổng cộng mười người. Tất cả hỏa dược chúng ta có được đều ở đây, còn có ba khẩu súng có thể sử dụng được đang ở trong tay các đồng chí khác.”
Diệp Vinh Thu trầm ngâm.
Đại tá Okamoto là quan chỉ huy quan trọng ở chiến khu Ngạc Nam, đến khi đó họ phải đối mặt với bao nhiêu quân địch, trong hoàn cảnh thế nào vẫn còn chưa biết. Nhưng chắc chắn một điều là địch đông hơn hẳn, nhưng với số vũ khí hiện có thì không đủ để mỗi người cầm một khẩu súng lục tự vệ, vũ khí hạng nặng lại càng không có. Số lượng hỏa dược cũng quá ít, một cân thuốc nổ có thể nổ chết một người thật, nhưng đại tá Okamoto sẽ chịu xuất hiện một mình cho họ nổ sao? Nhưng nếu chế lựu đạn đơn giản chia cho mỗi người một cái thì không đủ nguyên liệu, để lắp mìn nổ mai phục trận địa càng không đủ hơn!
Nhưng Diệp Vinh Thu cũng biết. Đám Chu Thư Quyên có được những thứ này là đã cố gắng lắm rồi. Nhiệm vụ chủ yếu của đảng viên ngầm trong thành Vũ Xương không phải là chiến đấu với giặc mà là tìm hiểu tin tình báo, chỉ khi nào không tránh được mới phải chiến đấu.
Diệp Vinh Thu hỏi: “Không lấy được nhiều hơn sao?”
Chu Thư Quyên lắc đầu: “Chỉ đạn dược hay mấy thứ đầu tôm đuôi cá may ra mới lấy được. Hoặc là giành lấy, hoặc là nhờ người của ta trà trộn trong Nhật ngụy trộm ra ngoài. Nhưng muốn lấy vũ khí trong đoàn của Nhật ngụy cũng không dễ dàng, không phải ai cũng được phát súng, chỉ những người cấp cao mới có được, quân Nhật kiểm soát vũ khí của chúng vô cùng nghiêm ngặt, bọn chúng dùng bao nhiêu đạn quân Nhật đều ghi sổ, ta không thể vì lấy mấy thứ này mà để lộ chuyện trong địch có người của ta để chúng phải nghi ngờ.”
Diệp Vinh Thu trầm mặc.
Một lát sau, anh nói: “Còn một tháng nữa, tôi sẽ cố nghĩ cách. Tôi sẽ viết những nguyên liệu mình cần ra đưa cho hai người, nếu mọi người có thể lấy được những nguyên liệu này, tôi có thể chế tạo lựu đạn và thuốc nổ.”
Đường Trường Thiên lo lắng hỏi: “Có khó tìm lắm không? Bọn tôi ở đây không có nhiều nguyên vật liệu.”
Diệp Vinh Thu nói: “Đành phải liều thôi, có thể làm tới đâu thì hay tới đó.”
Chu Thư Quyên gật đầu: “Được rồi.”
Đường Trường Thiên liền lấy giấy ra đưa cho Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu suy nghĩ một chút, viết xuống các vật liệu như quặng kali nitrat, lưu huỳnh, than đá, vải bông, gỗ,.. sau đó đưa cho Đường Trường Thiên. Đường Trường Thiên kiểm tra lại một lần, nói: “Tôi sẽ cố gắng tìm kiếm, thứ nào khó tìm sẽ báo cho anh.”
Sau khi biết được đại khái tình huống và lên kế hoạch sơ bộ thì cũng đã là nửa đêm, Diệp Vinh Thu đi một ngày đường, tránh sự truy quét của quan Nhật, lúc này đã sớm mệt, rửa mặt xong lập tức đi về phòng nghỉ.
Đến khi nằm dài trên giường rồi, trong đầu anh vẫn còn nghĩ về chuyện xảy ra tối nay.
Thật ra thoạt đầu Diệp Vinh Thu có chút oán giận Hắc Cẩu và Chu Thư Quyên. Hai người họ một là em gái nhà bên, thanh mai trúc mã với anh từ nhỏ, người kia thì là người yêu cùng anh vào sinh ra tử, họ đều biết thân phận thật của Hắc Cẩu với Diệp Vinh Thu mà nói quan trọng tới nhường nào, cũng vì sự thật này mà không dưới một lần Diệp Vinh Thu không màng nguy hiểm mà liều mình. Nhưng ngay cả khi như vậy, họ vẫn giữ kín như bưng, thậm chí thà để Diệp Vinh Thu hận Hắc Cẩu cũng không muốn tiết lộ một chút để anh an lòng. Hôm nay, nếu không phải Hắc Cẩu lén theo dõi anh bị anh phát hiện rồi lại bị Chu Thư Quyên nhìn thấy, có lẽ anh sẽ không biết bí mật này.
Rốt cuộc họ coi anh là gì? Mọi người cùng nhau vào sinh ra tử, nhưng trong lòng họ rốt cuộc anh vẫn là một người không đáng tin cần phải bảo vệ sao? Cho nên họ đẩy anh ra xa?
Sau khi dẹp loạn sóng lòng cuộn trào mãnh liệt, Diệp Vinh Thu không còn giận họ nữa.
Từ khi cuộc chiến kháng Nhật bắt đầu tới nay, đã năm sáu năm trôi qua, nếu như muốn hỏi mấy năm này Diệp Vinh Thu có gì thay đổi nhất, đó chính là anh đã học được cách nhìn nhận vấn đề dưới lập trường của người khác. Đây là một bước tiến vô cùng quan trọng, điều này thay đổi toàn bộ nhân sinh quan của anh. Mà nguyên nhân dẫn tới sự thay đổi này, có lẽ là bởi anh đã phải trải qua quá nhiều biến cố, thân phận của anh cũng có quá nhiều thay đổi, từ một đại thiếu gia được nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa cho tới bị bắt đi nhập ngũ, lăn lộn trong binh đoàn hỗn tạp, cho tới việc trở thành một đảng viên cộng sản tay trắng. Những chuyện trước đây anh không ưa không thể hiểu được thì ngày hôm nay anh đã thấu, chỉ cần anh đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương.
Nếu hôm nay anh là Độc Thoại, anh cũng mong Chu Thư Quyên có thể đi tới một nơi an toàn, chứ không phải chiến đấu chịu đựng vất vả ở chiến khu đầy mưa bom bão đạn này. Mà Hắc Cẩu… hôm nay Chu Thư Quyên đã nói cho anh biết Hắc Cẩu cũng rất bất đắc dĩ và bị động trong chuyện này, anh biết những gì Hắc Cẩu phải gánh chịu không chỉ có thế. Khi hắn giao lão Lâm cho giặc Nhật, khi hắn bị những người dân không biết rõ chân tướng thóa mạ thậm chí ám sát, hắn đã đánh cược tính mệnh, thậm chí vứt bỏ tất cả để làm công việc không ai biết cũng chẳng ai hiểu, khi ấy hắn nghĩ gì? Thậm chí hắn làm như vậy không phải để tự hào và hãnh diện, mà phải chịu đủ sự áy náy và dằn vặt!
Lúc ở trên núi, Hắc Cẩu liều mạng dùng những từ ngữ khó nghe cố gắng để chọc giận anh, hắn chỉ mong anh có thể tàn nhẫn mắng chửi hắn. Trời ạ, thậm chí thứ hắn mong không phải sự động viên khích lệ, mà là mong được quở trách, chỉ như vậy hắn mới có thể thoải mái hơn một chút!
Nghĩ tới đây, tim Diệp Vinh Thu nhói lên, đau đến không thể thở nổi.
Mà tất cả những chuyện này, thật ra Hắc Cẩu sớm đã đoán được, nhưng hắn vẫn không chút do dự mà thực hiện.
Diệp Vinh Thu nặng nề trở mình, ***g ngực đập kịch liệt. Anh lại bắt đầu hận, nhưng không phải hận Chu Thư Quyên và Hắc Cẩu mà anh hận chính bản thân mình. Nếu anh có thể mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn nữa, có thể nhanh chóng đặt dấu chấm hết cho cơn ác mộng này thì thật tốt biết bao nhiêu! Sống người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, dù chỉ một phút, dù chỉ một giây anh cũng không muốn phải sống tiếp như vậy!
.o.
M: Còn 20 chương và 1 phiên ngoại nữa.
Nay là ngày 22, từ giờ đến cuối tuần sau mình sẽ cố hoàn chính văn.
Phiên ngoại thì chỉ có 1 phiên ngoại nói về Cố Lưu, trên mạng không có. Mình đã nhờ gái nhà mình ở Trung mua truyện rồi, nhưng mà phải đến khoảng giữa tháng 6 mình mới gặp được gái, nên cho mình xin phép được tạm khất tới khi ấy. Chắc chắn sẽ làm, mọi người ráng đợi nha.