Đóa Bạch Liên Ấy Thật Xinh Đẹp

Chương 35: Chương 35




CHƯƠNG 35.

Xe đỗ lại ở ven đường, Chu Hoành Vũ lên tiếng: “Tôi đi tiểu cái đã.” Nói xong chạy như bay ra khỏi xe. Tài xế cũng ra phía bên kia để giải tỏa, vì vậy trên xe chỉ còn lại hai người Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu.

Xe đi được nửa ngày, Chu Hoành Vũ sắp bị nghẹn chết, không phải bị nước tiểu làm cho nghẹn, mà là bị hai người ngồi ghế sau làm tức nghẹn. Hai người này không chịu nói một lời nào từ lúc lên xe. Chu Hoành Vũ thử điều hòa bầu không khí mấy lần, liên tục thay đổi chủ đề, nhưng hai người kia không ủng hộ gì cả, anh nói mười câu hai bọn họ mới ậm ừ lại một câu. Một lúc lâu, Chu Hoành Vũ chỉ nghe thấy giọng mình, anh nhìn qua gương chiếu hậu, hai vị kia mỗi người một đầu, nhìn ra ngoài khung cửa đến ưu tư, chỉ có một mình anh lẩm bẩm nói cười, cứ như thằng dở không bằng. Cuối cùng anh không nói nữa, không khí trong xe càng trầm lắng hơn, tâm tư trĩu nặng khiến anh căng thẳng, loại cảm giác này không chỉ mình anh cảm nhận được, anh phát hiện gáy tài xế cũng ướt mồ hôi, vì vậy nhanh chóng kêu xe dừng để lấy hơi.

Chu Hoành Vũ và tài xế xuống xe rồi, trên xe chỉ còn lại hai người Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu. Diệp Vinh Thu thở phào nhẹ nhõm: Thật ra anh muốn bắt chuyện với Hắc Cẩu từ lâu rồi, nhưng vì trước mặt có Chu Hoành Vũ nên không tiện nói ra.

Diệp Vinh Thu nói với Hắc Cẩu: “Tôi sắp kết hôn rồi.”

Hắc Cẩu nhìn anh một cái, “Ừ?”

Diệp Vinh Thu nhìn ra ngoài xe thăm dò, thấy Chu Hoành Vũ và tài xế đều cách chỗ bọn họ rất xa, hẳn không nghe thấy lời bọn họ nói, vì vậy anh quay trở vào trong, nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi không muốn kết hôn.”

“Ừ.” Hắc Cẩu gật đầu, sảng khoái nói: “Thế thì đừng cưới nữa.”

Câu “thế nhưng” đến bên miệng vài lần, lại bị Diệp Vinh Thu nuốt ngược trở lại. Đột nhiên anh thấy cao hứng. Nhiều ngày trôi qua như vậy, anh muốn nói những lời này lâu rồi, muốn có người hiểu được nỗi niềm của anh, nhưng Hắc Cẩu không ở bên cạnh, anh không biết tìm ai để giãi bày. Ngay cả cha và anh trai vẫn luôn cưng chiều anh cũng cực lực thúc đẩy hôn sự này. Nói chuyện với Hắc Cẩu khiến anh cao hứng đã đành, lời Hắc Cẩu nói lại càng giúp anh cao hứng hơn.

Hắc Cẩu không khỏi nhìn anh, “Anh cười cái gì?”

Nếu như có một cái gương ở đây, Diệp Vinh Thu sẽ thấy đuôi mày mình cong cong lộ ra tiếu ý. Anh giả vờ đứng đắn lắc đầu, ra vẻ mình không quan tâm lời hắn nói: “Không có gì.”

Hắc Cẩu bĩu môi: “Sống trong phúc lại chẳng biết hưởng, có người muốn cưới vợ còn không có mà cưới đây.”

Diệp Vinh Thu cao hứng hỏi: “Không ai nguyện ý sao?”

Hắc Cẩu liếc anh: “Hửm? Thế anh nguyện ý gả cho tôi à?”

Diệp Vinh Thu hừ một tiếng, ngược lại cũng không tức giận, cười mỉm nói: “Kết hôn thì có gì hay, nếu không phải mọi người thúc giục, cả đời này tôi không kết hôn cũng chẳng sao.” Ngưng một chút, lại nói: “A Hắc, sau này cậu sẽ ở lại nhà tôi làm việc chứ?”

Hắc Cẩu có vẻ không mấy hứng thú: “Đưa anh đi An Khánh về rồi tính sau.”

Diệp Vinh Thu sửng sốt một chút. Anh biết Hắc Cẩu lo anh ở An Khánh gặp chuyện phiền toái gì nên mới đi cùng, nhưng không vì vậy mà cảm thấy vui vẻ, bởi vì nghe Hắc Cẩu nói như vậy, có vẻ như đi An Khánh về rồi hắn lại muốn đi. Anh dần dần bực bội, nếu Hắc Cẩu chướng mắt anh thì đừng tới trêu chọc anh nữa nếu hắn lo lắng quan tâm cho anh, thế sao không chịu lưu lại? Cứ tới tới lui lui, chẳng lẽ lấy anh ra chơi đùa vui lắm sao?”

Diệp Vinh Thu muốn giận dỗi nói mấy câu đại loại như “Ai cần cậu bảo vệ chứ, thích thì đi đi”, nhưng lại sợ nếu nói vậy Hắc Cẩu sẽ đi thật, để tỏ vẻ mình đang bất mãn, anh nặng nề hừ một tiếng. Hắc Cẩu buồn cười nhìn anh, suy nghĩ một chút, vươn tay ra xoa xoa đầu anh, sau đó thu tay về tiếp tục nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Lúc Chu Hoành Vũ trở về xe, thấy Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu vẫn đang nhìn cửa sổ đến đờ ra, giống hệt như lúc anh và tài xế đi họ không hề nói chuyện với nhau. Mà không, chắc đã nói rồi, hơn nữa còn giống như đã ầm ĩ một trận, bởi bầu không khí so ra còn nặng nề, áp lực hơn ban nãy.

Nửa sau hành trình, Chu Hoành Vũ muốn yên ổn nên quyết định lơ hai người kia như không tồn tại, cùng tài xế đàm trăng đàm sao, nói từ thi ca tới triết lý nhân sinh, lúc này bầu không khí trong xe mới sôi nổi hơn một chút.

Mãi đến tối muộn họ mới tới An Khánh, lỡ cả giờ cơm tối, Chu Hoành Vũ đành phải tìm một chỗ để qua đêm, dời việc bàn bạc sang ngày hôm sau. Để Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu có cơ hội hóa giải hiểu lầm, anh cố ý sắp phòng của Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu ở cạnh nhau, ban công hai phòng cùng một hướng, có thể đứng ngoài ban công cùng nhau nói chuyện phiếm.

Buổi tối Diệp Vinh Thu tắm rửa xong, thay bộ quần áo sạch sẽ, lấy khăn lau mái tóc còn ướt đi đến ban công hóng gió. Cuối tháng năm là lúc khí trời mát mẻ nhất, cái rét độ cuối xuân đã qua, mà thời thiết hanh khô oi ả còn chần chừ chưa tới, cơn gió mơn man mát lành buổi tối khiến ta thấy thư thả.

Lúc Diệp Vinh Thu ra ban công, Hắc Cẩu cũng đang hóng gió ở ban công bên cạnh, hắn cầm điếu thuốc trong tay khẽ nhả khói, Diệp Vinh Thu cúi đầu nhìn, dưới chân hắn đã có hai tàn thuốc, anh không khỏi nhíu mày, “Cậu nghiện thuốc lá ghê thật.”

Hắc Cẩu sửng sốt một chút, đột nhiên thấy giật mình. Hắn cúi đầu nhìn điếu thuốc trong tay mình, nét mặt dần trở nên cổ quái. Bởi từng trải qua nên hắn ghét bỏ và cố tránh những thứ sẽ làm con người ta sinh nghiện. Hắn cho rằng mình không nghiện thuốc lá, vị khói đắng nồng cũng không thể trấn an hay khiến hắn thấy vui sướng, chỉ là những khi rảnh rỗi không có việc gì làm đành phải lấy thuốc ra. Nhưng không biết từ khi nào, những khi rảnh rỗi không có thuốc, hắn luôn thấy thiếu cái gì đó.

Bị Diệp Vinh Thu nói toạc ra như vậy, đầu tiên hắn thấy sợ hãi, sau đó lại thấy buồn cười. Hắn vốn cho rằng mình không nghiện thuốc lá, nhưng đây không phải nghiện thuốc thì là gì? Có cơn nghiện khiến con người ta điên cuồng ám ảnh như bạch phiến, nhưng cũng có những thứ khiến ta nghiện rồi còn chẳng biết đã sinh nghiện. Nghiện là vậy, nhưng đâu phải thứ gì cũng khiến con người ta trở nên thân tàn ma dại như bài bạc. Thật ra có rất nhiều thói quen cũng có thể coi là một loại nghiện, ví dụ như hắn có thói quen thờ ơ sắc dục, ví dụ như hắn có thói quen làm chuyện vô lương tâm, ví dụ như hắn có thói quen đứng trong bóng tối tự cho mình là thanh tỉnh mà cười nhạo những người chìm nổi trong bể dục, những điều này khiến hắn cảm thấy vui thú, nhưng thật ra tất cả đều là nghiện, chúng không ngừng sinh sôi trong tâm trí khiến hắn không biết phải làm thế nào.

Diệp Vinh Thu thấy nét mặt Hắc Cẩu từ sửng sốt rồi biến thành mờ mịt, cuối cùng như tự giễu mà khẽ lắc đầu thở dài một cái, không biết trong lòng hắn đến tột cùng là đang nghĩ gì, anh nhỏ giọng hỏi: “Tôi lại nói sai gì à?”

“Không.” Hắc Cẩu suy nghĩ một chút, vươn cánh tay ra, nhưng Diệp Vinh Thu vẫn đứng cách hắn rất xa, hắn không vươn tới được, vì vậy cười nói: “Cháu trai, mau dịch đầu qua đây để chú sờ nào.”

Diệp Vinh Thu bất mãn nói: “Cậu coi tôi là chó mèo hả?”

Hắc Cẩu cười ha hả, đúng lúc Diệp Vinh Thu dịch tới định ghé đầu vào tay hắn, Hắc Cẩu lại thu tay về. Mặt Diệp Vinh Thu nhất thời nóng lên, cảm thấy mình thật ngu ngốc, anh làm bộ lơ đãng sờ thái dương, đưa mắt nhìn về phía xa.

Hắc Cẩu nói, “Ừ, anh giống mèo lắm.” Nhưng Tiểu Hoa là mèo mợ Nga nuôi, còn Diệp Vinh Thu là mèo hắn dưỡng, so ra còn hợp ý hắn hơn Tiểu Hoa, làm hắn muốn chọc con mèo này xù lông giương vuốt ra mới thấy vui vẻ.

Diệp Vinh Thu hừ một tiếng, “Cậu mới là mèo. Mà không, cậu là chó.”

Đột nhiên Hắc Cẩu nhớ ra cái gì đó, hắn dang tay về phía anh, cười xấu xa kêu: “Meo meo.”

Diệp Vinh Thu sửng sốt, nhớ tới buổi tối mình ghé vào lòng hắn kia. Mặt anh lại nóng lên, giả bộ không để ý mà quay đầu nhìn ra xa. Hắc Cẩu cười đến vui vẻ, sau đó thu hai tay về, lại nhìn về phía xa, tự sa ngã mà châm một điếu thuốc.

Buối tối, đường cái không ai qua lại, nhưng có bộ đội đang đi tuần. Có một nhóm bộ đội đang đi qua dưới chỗ ở của bọn họ, vị sĩ quan đi đầu đột nhiên quay đầu kiểm kê nhân số, sau đó hỏi: “Sao lại thiếu một người? Thiếu ai? Vương Xuyên đâu?”

Đội ngũ dừng lại, đám lính quay đầu nhìn nhau, không có ai lên tiếng. Sĩ quan kia đi tới trước mặt một người, đá người kia ra khỏi hàng ngũ: “Tôi hỏi cậu, Vương Xuyên đi bên cạnh cậu đâu rồi?”

Người nọ ôm bụng nói: “Báo cáo, cậu ấy… ban nãy đi tiểu một chút, sau đó… không thấy quay trở lại.”

“Mẹ nó, hay lại chạy rồi?” Sĩ quan kia mắng một tiếng, bực bội mà đi tới đi lui, đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên, thấy Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu đứng trên lầu. Anh ta giận dữ, rút súng ra khua khua: “Nhìn cái gì, nửa đêm không ngủ mà làm gì? Gián điệp của Nhật à?”

Hắc Cẩu dập điếu thuốc trong tay, cười cười với vị sĩ quan: “Ngủ đây ngủ đây, quân gia ngủ ngon.” Sau đó hắn xoay người vào trong phòng, nói với Diệp Vinh Thu: “Đi ngủ sớm một chút đi.”

Diệp Vinh Thu đáp một tiếng, nhanh chóng chạy vào trong phòng, “Cậu cũng nghỉ ngơi thật tốt.”

Vào phòng rồi, bọn họ còn nghe thấy tiếng sĩ quan dưới lầu kia mắng chửi, “Con mẹ nó, nhìn cái quái gì cơ chứ! Lưu Văn, mau đi tìm cho tôi, tìm được rồi thì bắt về, nếu nó dám chạy, lập tức đập chết nó cho tôi.”

Sớm hôm sau, Chu Hoành Vũ dẫn theo Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu đi gặp quan địa phương với mình. Có thể thấy thế cục An Khánh bây giờ rất căng thẳng, thỉnh thoảng bộ đội đi đi lại lại trên đường, có vài đường bị phong tỏa, thủ vệ đứng ngoài nha môn cũng nhiều hơn bình thường gấp mấy lần.

Chu Hoành Vũ vội vã muốn giải quyết sự tình xong xuôi rồi đi về, bởi vậy thái độ hết sức ân cần, vừa tặng quà vừa lấy lòng, đám cảnh vệ ngoài cửa ai ai cũng có hậu lễ. Anh còn mở tiệc mời các quan ăn. Thái độ ân cần này càng khiến người ta nhìn thấu lòng anh, vì vậy càng đòi hỏi nhiều hơn, từ 10% thành đòi đến 80%. Chu Hoành Vũ không thể chấp nhận điều kiện như vậy, huống hồ Chu gia bọn họ bây giờ rất cần tiền mặt, đơn hàng này với họ mà nói rất quan trọng, nhưng đám quan viên một mực không chịu cái giá kia, vì vậy ngày đám phán đầu tiên thất bại.

Chu Hoành Vũ muốn tốc chiến tốc thắng, giải quyết chuyện trong một ngày rồi quay trở lại, nhưng đối phương một mực đòi lên giá khiến ý định này của anh tan vỡ, chỉ có thể tiếp tục ở lại An Khánh. Nếu như là trước đây, đối phương tuyệt đối không dám làm thế này, dù sao Chu gia cũng có chút quan hệ, trừ phi đám người An Khánh kia không muốn ăn bổng lộc quan nữa nên mới dám làm vậy. Nhưng bây giờ bọn họ đều biết vị trí này không ngồi được lâu nữa, giặc Nhật mà đánh tới, họ sẽ lập tức cuốn gói chạy, cho nên không cố kị gì cả, đòi một cái giá trên trời.

Cứ như vậy mất vài ngày, Chu Hoành Vũ móc nối vài quan hệ, dùng đủ mọi thủ đoạn mới có thể khiến đối phương giảm 30%, đổi thành 50-50.

Chiều hôm đó, cuối cùng Chu Hoành Vũ cũng đàm phán xong xuôi, anh ra khỏi nha môn, thấy Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu ở bên ngoài, lời còn chưa kịp nói, chân đã mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống. Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu đi lên đỡ lấy anh, anh mệt mỏi khoát khoát tay: “Khủng khiếp quá, mệt chết anh, hai cậu đỡ anh lên xe, anh phải về trước ngủ một giấc. Hai người đi báo tin cho mọi người, chuẩn bị cho tốt, sáng sớm mai chúng ta lên đường trở về Nghi Xương.”

Hai người đỡ anh lên xe, anh còn nói: “Mấy hôm nay mọi người cũng vất vả rồi, xong việc về sớm nghỉ ngơi một chút. Cuối cùng cũng đã xong, cái nơi quỷ quái này làm người ta mệt muốn chết.”

Đưa Chu Hoành Vũ về xong, Diệp Vinh Thu dẫn Hắc Cẩu đi giải quyết nốt vài chuyện còn lại, sau đó mới quay trở lại khách sạn. Mấy hôm nay Diệp Vinh Thu cũng mệt mỏi quá rồi, phải nghiêm mặt đi theo hối lội, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhiều lần không chịu được thiếu chút nữa lên cơn, cũng may mà có Hắc Cẩu giữ anh lại, nếu không không biết anh sẽ biến thành cái dạng gì. Nhưng sau khi ăn xong cơm tối,  anh nằm dài trên giường lại không ngủ được, trong lòng đầy ắp tâm sự.

Diệp Vinh Thu tâm phiền ý loạn, liền đi tới gõ cửa phòng Hắc Cẩu. Hắc Cẩu cũng chưa ngủ, Diệp Vinh Thu vừa gõ cửa hắn liền đi ra mở.

Diệp Vinh Thu nói: “Có thể nói chuyện với tôi được không?”

Hắc Cẩu đóng cửa lại: “Trong phòng ngột ngạt, ra ngoài một chút đi.”

Vì vậy hai người ra khỏi khách sạn, đi ra ngoài tản bộ.

Bởi vì trước đó lô hàng của họ bị giữ ở bến tàu, nên chỗ bọn họ ở rất gần bờ sông, quẹo qua hai con đường, bờ sông liền hiện ra trước mắt. Bởi vì nghe nói đã thấy bóng giặc Nhật, cho nên ngoài sông có bộ đội đóng, họ không thể tới gần. Nhưng bọn họ đi bên mép bờ sông, ở đó không có người canh giữ. Vì bờ sông rất xa, nước lại chảy xiết, nên họ nghĩ giặc Nhật sẽ không thể từ đó mà lên đất liền, cho nên phòng tuyến cũng không kéo dài.

Ngoài sông gió thổi to, thổi đến thư sướng. Hắc Cẩu cởi áo khoác ra định khoác cho Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu lắc đầu, “Tôi không cần.”

Hai người đi lên bãi ghềnh, Diệp Vinh Thu vừa đi vừa nói: “Tôi từng nói với cậu rồi… tôi không muốn kết hôn..”

“Ừ?” Hắc Cẩu nhìn anh.

Diệp Vinh Thu nói: “Tôi thật sự không muốn kết hôn.. nhưng sự tình rất phức tạp, cậu cũng thấy Chu gia đối xử với tôi thế nào rồi đấy, hơn nữa, cả anh và cha đều mong tôi sẽ kết hôn.”

Hắc Cẩu gật đầu: “Ừ.”

Diệp Vinh Thu nhìn hắn, có chút nôn nóng muốn đem đầu đuôi ngọn nguồn giải thích hết ra cho hắn: “Thư Quyên cũng muốn kết hôn cùng với tôi, nhưng em ấy không có tình cảm nam nữ gì với tôi… Tôi cũng không có tình cảm với em ấy! Em ấy chỉ mong tôi có thể giúp em thoát khỏi sự kìm kẹp của cha mình, em muốn tiếp tục học, nhưng bác Chu không đồng ý.”

Hắc Cẩu lại gật đầu, gì cũng chưa nói.

Diệp Vinh Thu hỏi hắn: “Cậu nghĩ tôi nên làm gì?”

Hắc Cẩu nói: “Thuyền đến cầu tự nhiên thẳng.”

Diệp Vinh Thu không hài lòng với đáp án này, dừng bước lại nhìn hắn.

Hắc Cẩu suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Kết hôn cũng được, không kết hôn cũng chẳng sao. Dù gì cũng phải sống tiếp, cũng đâu phải chuyện sống còn gì.” Hắn cười cười, “Nếu không quyết định được, anh thử tung xúc xắc xem sao.”

Diệp Vinh Thu hỏi hắn: “Nếu là tôi thì cậu sẽ chọn cái gì?”

Hắc Cẩu nở nụ cười: “Không biết, tôi cũng đâu phải anh. Nhưng mà tôi nghĩ, tốt hơn hết anh đừng kết hôn.”

Diệp Vinh Thu không tự chủ mà vui mừng: “Vì sao?”

Hắc Cẩu nói: “Sẽ hủy hoại cuộc đời con gái nhà người ta mất.”

Diệp Vinh Thu giận dữ trừng mắt nhìn hắn.

Diệp Vinh Thu tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, ủ rũ cúi đầu nói: “Thời buổi dân quốc này rồi, đáng nhẽ phải có quyền tự do kết hôn, sao bố mẹ vẫn cứ thích mối nọ mối kia chứ? Tôi thực sự không muốn đi con đường xã hội phong kiến, nhưng lại thấy mình không thể tùy hứng như vậy. Mấy hôm trước tôi muốn giải quyết mọi chuyện cho xong rồi nhanh chóng quay trở về, nhưng bây giờ tôi tình nguyện ở lại đây thêm vài ngày nữa, về rồi bác Chu sẽ đến tìm cha tôi bàn chuyện hôn sự. Thật là phiền muốn chết, khi về sẽ phải lập tức quyết định, mà tôi thì chẳng biết nên làm thế nào.”

Hắc Cẩu nằm xuống bên cạnh anh, ôm đầu ngắm sao đêm.

Một lát sau, Diệp Vinh Thu ra quyết định, anh siết tay thành quyền nói: “Chỉ cần có người nói cho tôi biết, không kết hôn cũng được, tôi sẽ không kết hôn nữa!” Không biết vì sao anh lại muốn nói lời này ngay trước mặt Hắc Cẩu, giống như trong lòng mơ hồ ngóng đợi điều gì đó. Kết hôn với anh mà nói, giống như một gông xiềng, anh mong có một anh hùng nhảy ra, giống như cứu anh thoát khỏi Hoàng Tam khi ấy, giải thoát mọi xiềng xích cho anh. Không cần phải giúp anh phân tích vì sao, chỉ cần nói với anh: Không nên kết hôn!

Nhưng Hắc Cẩu không nói gì, hắn móc thuốc trong túi ra, lại dùng diêm châm lửa, nhưng gió lớn quá, dù hắn có dùng tay che cũng không đốt lửa lên được, đốm lửa vừa le lói đã bị gió dập tắt.

Lúc này họ thấy một ông lão đang đi dọc bờ sông tới, lão cầm trong tay một ngọn đuốc, tới để kiểm tra thuyền đánh cá dân chài. Hắc Cẩu từ dưới đất bò dậy, xoa nhẹ đầu Diệp Vinh Thu: “Cháu trai, đừng nghĩ lung tung nữa, đi về hỏi cha cháu đi. Chú đi mượn hộp quẹt.” Nói rồi đi tới chỗ ông lão kia.

Hắc Cẩu vừa đi được hai bước, đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm, người ông lão run lên bần bật, sau đó ngã xuống.

Cả Diệp Vinh Thu và Hắc Cẩu đều ngây người. Gió gào bên tai, họ không nghe rõ tiếng vang vừa rồi, cũng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Ngay sau đó, một tiếng vang tương tự vang lên. Hắc Cẩu nghe thấy tiếng vật bén nhọn xé gió, có vật gì đó bay qua mang tai hắn. Cuối cùng hắn cũng ý thức được đó là cái gì, vội xoay người vọt tới, kéo Diệp Vinh Thu còn đang ngồi sững sờ dưới đất, đè anh trốn sau tảng đá lớn kia.

Diệp Vinh Thu bị cục đá dưới thân cấn đến đau nhức, giãy giụa hỏi: “Gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hắc Cẩu gắt gao đè nặng, không cho anh lộn xộn, hận không thể uốn anh trốn vào trong tảng đá, sắc mặt trắng bệch nói: “Có người nổ súng. Là giặc Nhật, giặc Nhật vượt sông đánh tới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.