CHƯƠNG 43.
Mấy ngày sau, ngày nào Cố Tu Qua cũng đi huấn luyện cho Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu. Mức độ nhiệt tình của gã với Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu quả thật không tầm thường, gã vừa tới Vũ Hán, chuyện sắp xếp vật tư và liên lạc với tổng bộ cũng đủ gom lại thành một đống, khiến gã bận đến mức hận không thể phân thân ra làm ba, ấy thế mà gã vẫn tranh thủ những lúc rảnh rỗi, dù chỉ vài ba phút ít ỏi, để tới xem Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu thế nào, rồi tự mình chỉ dạy họ cách dùng súng ống. Lưu Văn và Quách Võ chỉ họ cách dùng lựu đạn, dao găm, cùng một vài cách ứng biến những tình huống có thể xảy ra trên chiến trường, còn Cố Tu Qua thì dạy họ về súng ống, hơn nữa, trọng điểm không phải là cách dùng súng thế nào, mà có vẻ như gã muốn Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu có thể hiểu rõ nguyên lý và cấu tạo của súng. Gã cũng không chỉ cho Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu dùng chuyên một loại súng, mà mỗi ngày đều đưa một khẩu súng khác nhau cho họ dùng thử, đồng thời giới thiệu nguyên lý, công năng, và những điểm khác nhau giữa các loại súng mà gã biết cho họ.
Hắc Cẩu hỏi Cố Tu Qua: “Đoàn trưởng, sao các anh không phân súng cho chúng tôi? Thời gian không còn nhiều, chúng tôi cần thực hành nhiều hơn.” Những người lính khác đều có vũ khí và nhiệm vụ riêng, người thì súng hạng nặng, người thì súng hạng nhẹ, người thì pháo thủ, ai cũng được phân loại rõ ràng, không như bọn họ.
Cố Tu Qua lại không để tâm mà khoát khoát tay: “Không vội, các cậu là lính mới, tiện thể thì nên xem kỹ từng loại súng.”
Đối với chuyện huấn luyện, Diệp Vinh Thu vẫn còn mang tâm lý chống đối. Thuận theo, không khác nào cúi đầu trước thế lực ác. Nhưng chính bản thân anh cũng không hiểu, rốt cuộc anh đang đấu chọi với Cố Tu Qua hay là đang đấu chọi với chính số mệnh mình, giống như chỉ cần anh cố gắng kìm nén khẩu khí này thì anh có thể thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, quay trở lại cuộc sống an bình trước kia. Nhưng Hắc Cẩu khuyên anh, nếu hôm nay không thể thay đổi tình thế thì cũng không có nghĩa là bản thân đang cúi đầu nhận thua, không bằng chấp nhận học, để có thể tự chuẩn bị vì chính bản thân mình. Diệp Vinh Thu nghe lời Hắc Cẩu nói, Hắc Cẩu bảo anh học, anh bất đắc dĩ học theo. Nhưng có đôi khi anh không khống chế được tâm tình mình, sẽ đột nhiên vỡ òa, những lúc ấy Hắc Cẩu không làm gì, anh đành phải tự dẹp loạn lòng mình.
Hôm nay Cố Tu Qua nói cho họ biết “nhị thập hưởng” tốt hơn các loại súng lục khác ở chỗ nào, Diệp Vinh Thu lại đột nhiên phát giận, xoay người về phòng đóng sập cửa lại, nhào lên giường vùi đầu vào chăn.
Cố Tu Qua không nhanh không chậm lắp lại súng, nhìn Hắc Cẩu mà nở nụ cười bỡn cợt: “Cậu nhóc con nhà cậu đúng là khó chiều. Làm thế nào bây giờ? Dỗ? Cho kẹo ngọt? Hay cho uống sữa đây?”
Hắc Cẩu liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, lắc đầu: “Để anh ấy bình tĩnh một lúc.” Lại nói, “Từ nhỏ tới giờ, anh ấy chưa bị tổn thương bao giờ.”
Cũng không phải Diệp Vinh Thu chưa từng trải qua chuyện lớn gì, anh gặp không kích của Nhật hai lần, còn bị Hoàng Tam giày vò một thời gian, nhưng những chuyện này không thể thay đổi tính cách anh, bởi những khó khăn kia anh không phải gánh chịu một mình mà luôn có người chở che cho anh. Lúc Hoàng Tam gây chuyện, cha và anh trai luôn giấu anh trong nhà không cho anh đối mặt với trắc trở, sau này Hắc Cẩu ở bên cạnh, thay anh giải quyết hết mọi phiền phức, nâng anh trong tay mà cưng chiều, thậm chí dung túng anh đến độ gặp nghịch cảnh anh vẫn có thể kiêu ngạo. Cách bao bọc này khiến mỗi lần bị đả kích Diệp Vinh Thu lại càng trở nên yếu đuối. Vốn là Diệp Vinh Thu chỉ cần lo bảo vệ mình thế nào khi gặp khó khăn, nhưng lúc này anh lại phải suy tính xem phải làm sao để không mất đi Hắc Cẩu.
Cố Tu Qua nhìn khẩu nhị thập hưởng trong tay một hồi, tiến tới thần bí hỏi Hắc Cẩu: “Cậu ta là con trai cậu à?”
Hắc Cẩu liếc mắt nhìn gã.
Cố Tu Qua cười ha hả, đứng lên vỗ vai Hắc Cẩu, ý vị thâm trường nói: “Cũng không phải thời thái bình thịnh thế, bố nó à, dạy con cách tự múc nước uống đi.” Nói rồi gã bỏ đi.
Lúc Diệp Vinh Thu ủ rũ ra khỏi phòng, Hắc Cẩu đang đứng ngoài cửa, Mạnh Nguyên đứng kế bên hắn. Mấy ngày nay, Mạnh Nguyên và Hắc Cẩu đã nhanh chóng quen thân. Tuy rằng Mạnh Nguyên còn trẻ, nhưng năm mười lăm tuổi đang đi cấy ngoài đồng thì bị bắt đi lính, đến bây giờ đã làm lính được ba năm rồi, cũng đã đổi qua vài đội. Nhưng suy cho cùng cậu ta vẫn chỉ là một đứa nhóc, tỉnh tỉnh mê mê đi đánh chiến, gặp sao thì hay vậy. Cậu ta thích tất cả những người đáng tin cậy, Hắc Cẩu giúp cậu sửa bàn ghế bị hỏng xong, sau đó cậu liền bám lấy Hắc Cẩu, cả ngày đi sau mông Hắc Cẩu kêu ngắn gọi dài.
Lúc này Mạnh Nguyên đang quấn lấy Hắc Cẩu đòi hắn kể chuyện cho cậu nghe. Cậu chưa từng đọc sách, cũng chưa nghe truyện bao giờ, hồi nhỏ ở nhà giúp gia đình làm ruộng, trông em, sau này thì bị bắt đi lính, cho nên Tam Quốc, Thủy Hử cậu đều chưa nghe bao giờ, Hắc Cẩu kể gì cậu cũng thấy mới mẻ.
Hắc Cẩu mất kiên nhẫn nói: “Kể hết sạch rồi, không còn chuyện gì hay để kể nữa.”
Mạnh Nguyên ôm tay hắn hết lời cầu xin: “Kể đi mà, kể tiếp đi mà anh.”
Hắc Cẩu xua tay: “Đã nói không có là không có.”
Mạnh Nguyên suy nghĩ một chút, vói tay vào trong túi, sờ soạng một lúc rồi lấy mấy đồng tiền ra nhét vào tay Hắc Cẩu: “Anh Hắc Cẩu.”
Anh Hắc Cẩu cúi đầu đếm tiền trong tay, nhét vào túi, giọng đầy bất đắc dĩ: “Được rồi, để anh mua hai quyển sách, kể chuyện trong sách cho cậu nghe.” Mạnh Nguyên đi lính ba năm, đã sớm mất liên lạc với người nhà, cậu một thân một mình, tuổi lại còn nhỏ, lĩnh quân lương xong cũng không có chỗ xài, ba năm qua đi, nhanh chóng thành một tiểu phú hào trong đơn vị. Hắc Cẩu mượn cớ mua cái nọ mua cái kia, lấy được không ít tiền từ trong tay cậu nhóc. Mà cũng không biết Mạnh Nguyên là đơn thuần ngu ngốc hay là không để tâm đến chuyện tiền bạc, ngược lại, cậu nhóc càng ngày càng thích Hắc Cẩu.
Mạnh Nguyên gãi đầu đầy tiếc nuối: “Bây giờ không có sao?”
Hắc Cẩu nói: “À, anh vừa mới nhớ ra một chuyện.”
Mạnh Nguyên hưng phấn, ôm tay Hắc Cẩu lay lay: “Kể đi kể đi anh.”
Diệp Vinh Thu nhìn cậu ta ôm tay Hắc Cẩu, cảm thấy rất chói mắt, chỉ muốn chen vào giữa hai người. Anh khẽ hừ một tiếng, đi tới ngồi xuống bên cạnh Hắc Cẩu, nắm lấy tay kia của hắn. Hắc Cẩu cũng không quay đầu nhìn anh, lấy ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay anh, tiếp tục ba hoa kể chuyện cho Mạnh Nguyên: “Để anh kể cho em chuyện ôn hầu đại chiến Sở Bá Vương.”
Mắt Mạnh Nguyên sáng lên: “Vâng vâng vâng!!”
Diệp Vinh Thu mở to mắt nhìn hắn.
Hắc Cẩu kể chuyện “Sở Bá Vương” Triệu Tử Long vùng Thường Sơn và “Ôn Hầu” Lữ Phụng Tiên vùng Ngũ Nguyên đánh nhau ở sơn cốc. Hai người đánh đến sắc trời thay đổi, đất trời xoay chuyển, núi đá đổ nhào, khiến vô số lính bị chết. “Lúc này một tảng đá lớn lăn xuống từ trên núi, rơi xuống đầu Ôn Hầu. Chỉ thấy Ôn Hầu dùng phương thiên họa kích khua một cái, tảng đá kia bị ông đập vỡ bắn ra ngoài, đập chết hàng trăm binh lính nhỏ.”
Mạnh Nguyên nghẹn họng trố mắt nghe, Diệp Vinh Thu nghe mà ù ù cạc cạc.
Hắc Cẩu vẫn thản nhiên kể, còn nói: “Triệu Vân không địch nổi ôn hầu Lữ Bố, liên tục bỏ chạy, tới bên bờ sông, cảm xuân thu buồn, đang định rút đao tự vẫn thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, ông đưa mắt nhìn, một đội quân đi tới do Lưu A Đẩu dẫn đầu.”
Mạnh Nguyên tò mò hỏi: “Lưu A Đẩu là ai?”
Hắc Cẩu nói: “Lưu A Đẩu cũng là một hoàng đế. Nghe thế chân vạc trong Tam Quốc chưa? Chính là ba người này. Lữ Bố đánh mãi, thấy Lưu A Đẩu binh hùng tướng mạnh, sợ mình không địch nổi nên liên thủ cùng Triệu Vân đánh Lưu A Đẩu, song long tề công. Nhưng Lữ Bố và Triệu Vân thừa lúc công kích Lưu A Đẩu để ngầm đấu đá nhau, cả hai bên đều bị suy giảm nguyên khí. Vốn là Lữ Bố và Triệu Vân hợp lại có thể dễ dàng đánh Lưu A Đẩu, nhưng hai người họ lại đấu đá lẫn nhau, cuối cùng song long bị Lưu A Đẩu hút khô nguyên khí, thành ra nản lòng nhụt chí.”
“Ồ!” Mạnh Nguyên nghe đến ngây người.
Diệp Vinh Thu ngồi một bên dở khóc dở cười. Từ lúc anh ra khỏi phòng, Hắc Cẩu không nhìn anh đến một cái, cũng không nói với anh lời nào, ngoài gãi gãi lòng bàn tay ra thì chẳng còn gì cả. Anh như một con mèo nhỏ được nuôi trong nhà, sự cưng chiều của chủ nhân bị phân tán, trong lòng khó tránh khỏi thấy bất công, thế là anh lén cào lòng bàn tay Hắc Cẩu một cái, cố gắng dời sự chú ý về bên mình.
Hắc Cẩu nói: “Hết rồi.”
Mạnh Nguyên cực kì kinh ngạc: “Nhưng kết quả thế nào? Bọn họ ai thắng ai thua?”
Hắc Cẩu nói: “Lần trước mua sách chỉ đọc được đến đấy, để lần sau anh đi xem có tập sau không.”
Mạnh Nguyên không khỏi thấy hụt hẫng: “Ồ…”
Đột nhiên Hắc Cẩu hỏi cậu: “Em có nhang muỗi không?”
Mạnh Nguyên lắc đầu: “Không có.”
Hắc Cẩu nói: “Vũ Hán trời tối muộn, buổi tối anh không ngủ được, toàn bị muỗi nó cắn.”
Mạnh Nguyên suy nghĩ một chút, nói: “Anh chờ em một chút.” Nói xong liền chạy đi. Một lát sau cậu chạy lại, đặt vào trong tay Hắc Cẩu một chồng tiền: “Anh Hắc Cẩu, anh cầm lấy mà đi mua một ít.”
Hắc Cẩu liền nhận lấy tiền: “Cảm ơn.” Lại hỏi: “Nhang muỗi phải vào thành mới có phải không? Bao giờ thì ta có cơ hội vào thành?”
Mạnh Nguyên nói: “Phải đợi lệnh đoàn trưởng, một tháng có một cơ hội, hơn nữa mỗi lần có bốn người đi cùng nhau. Bởi vì sợ có người đi được nửa đường thì bỏ chạy nên nếu như có người chạy thì mấy người đi cùng phải chịu tội liên đới.”
Hắc Cẩu suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy em có thể vào thành không?”
Mạnh Nguyên gãi đầu: “Có thể, đến ngày kia thì có cơ hội vào thành. Nhưng vào mà làm gì?”
Hắc Cẩu nhét chỗ tiền cậu vừa đưa vào trong tay cậu: “Em có thể mua giúp anh một bộ quần áo được không? Quần áo thường dân ấy?”
Mạnh Nguyên giật mình: “Mua quần áo thường dân làm gì? Cũng không có cơ hội mặc mà.” Nói xong cậu nhìn bộ quân phục mới tinh trên người Hắc Cẩu đầy ao ước. Cậu đi lính ba năm mới chỉ được nhận hai bộ quân phục, bộ quân phục cậu đang mặc đã được hơn hai năm, đang tuổi lớn nên tay áo đã sớm ngắn, cổ thì bị chật đến khó chịu.
Hắc Cẩu nói: “Không phải cho anh, mà là mua cho cháu. Anh làm lính, chẳng có gì để cho, nên muốn gửi một bộ quần áo về cho cháu.”
“Ồ.” Mạnh Nguyên gật đầu: “Ra vậy. Anh Hắc Cẩu, anh đối tốt với cháu anh ghê.”
Hắc Cẩu mỉm cười xoa xoa đầu cậu nhóc: “Chịu làm cháu trai anh không? Anh cũng sẽ đối tốt với em.”
Mạnh Nguyên rất dễ dụ, nghe hắn nói vậy liền cười đến không thấy tổ quốc: “Được được!”
Diệp Vinh Thu không vui, véo lòng bàn tay Hắc Cẩu một cái. Hắc Cẩu siết chặt tay anh rồi buông ra. Hắn nói với Mạnh Nguyên: “Chuyện này em đừng nói cho ai biết, anh sợ bị phạm quy. Nếu không đủ tiền thì em ứng trước rồi ghi nợ cho anh, bao giờ có quân lương anh sẽ trả.”
Mạnh Nguyên khoát tay: “Không sao đâu, em có tiền, dù sao cũng không có chỗ để tiêu mà.” Sơn Tây cũng đã bị Nhật đánh, có lẽ người nhà cậu đã sớm dọn nhà đi, mà chính cậu cũng không rõ, người thân của mình liệu còn sống hay không.
Đến giờ ăn cơm tối, Mạnh Nguyên đi, Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu về phòng của mình. Hai ngày nay quân bộ liên tục cho chở binh mới tới, cho nên doanh trại rất thiếu chỗ, có phòng còn nhét đến mười mấy người. Cố Tu Qua đổi phòng cho Hắc Cẩu và Diệp Vinh Thu, để họ ở trong căn phòng dùng để chất củi lửa, căn phòng rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người nằm. Cố Tu Qua đặc biệt cho lắp một bóng điện trong phòng họ, quyển sách vật lý kia cũng được mang tới đây. Diệp Vinh Thu không biết Cố Tu Qua nghĩ gì, nhưng không phải xa Hắc Cẩu, anh rất vui.
Vừa vào phòng, Diệp Vinh Thu liền hỏi Hắc Cẩu: “Cậu nhờ nó đi mua quần áo, là muốn chạy trốn sao?”
Hắc Cẩu gật đầu.
Diệp Vinh Thu lại hỏi: “Sao chỉ mua một bộ?”
Hắc Cẩu nói: “Mua một bộ là được rồi. Quần áo không tiện mua, Mạnh Nguyên tiết kiệm tiền cũng không dễ dàng gì.”
Diệp Vinh Thu không rõ vì sao chỉ mua một bộ, nhưng anh chưa từng nghĩ đến chuyện Hắc Cẩu sẽ rời xa mình, nên cho rằng Hắc Cẩu còn có cách khác. Anh hỏi Hắc Cẩu: “Thế giờ cậu có kế hoạch gì chưa?”
Hắc Cẩu lắc đầu: “Trước mắt cứ chuẩn bị xem thế nào đã.”
Diệp Vinh Thu ủ ê thở dài: “Tôi nghe nói Nhật lại đánh Trùng Khánh, tôi lo cho anh và cha quá.”
Hắc Cẩu xoa đầu anh: “Chờ đến khi chạy được rồi, anh nhanh về xem tình hình thế nào đi. Cha và anh trai đối với anh tốt vô cùng, lúc đó tôi ở bên ngoài trông chừng anh, anh trai anh rất khách sáo với tôi, còn thường xuyên cho tôi cái nọ cái kia, là để tôi không gây khó dễ cho anh.”
Vừa nhắc đến người nhà, Diệp Vinh Thu liền thấy thương tâm. Anh nắm tay Hắc Cẩu che lên mặt mình: “Tôi nhớ họ quá.. trên đời này ngoài họ ra thì cậu là người tốt với tôi nhất.”
Tối đến, Hắc Cẩu lấy quyển sách kia ra, nhìn một chút, nói với Diệp Vinh Thu: “Anh dạy tôi tiếng nước ngoài đi?”
Diệp Vinh Thu giật mình: “Cậu học làm gì?”
Hắc Cẩu nói: “Học thôi, dù sao ở đây cũng không có việc gì, ở đây có quyển sách, học xong có thể đọc mà giết thời gian.”
Diệp Vinh Thu hỏi hắn: “Cậu biết chữ cái không?”
Hắc Cẩu lắc đầu.
Diệp Vinh Thu viết hai mươi sáu chữ tiếng Anh ra cho hắn, Hắc Cẩu nhìn mà chỉ thấy chúng như nòng nọc, chẳng hiểu mô tê gì. Diệp Vinh Thu thở dài, lại nói: “Sách này biết tiếng nước ngoài cũng chưa đủ, còn phải học qua số học và vật lý, cậu còn chưa học đến trung học. Kể cả có cho người nước ngoài đọc, nếu không biết kiến thức mấy cái kia thì họ cũng không đọc hiểu được.”
Hắc Cẩu suy nghĩ một chút, thấy Diệp Vinh Thu nói cũng có lý, hắn đành phải bỏ qua, trải giường xong nói: “Ngủ đi.”
Bây giờ Lưu Văn không còn đến thu quần của họ nữa, lúc này trời cũng nóng, họ mặc quần áo ngắn đi ngủ. Bởi vì không có gối nên Diệp Vinh Thu tập thành thói quen coi Hắc Cẩu là cái gối của mình, vừa nằm xuống đã lập tức chui vào lòng Hắc Cẩu tìm vị trí thoải mái. Anh vừa đè một cái, Hắc Cẩu liền nhíu mi, đẩy đầu anh ra một chút.
Diệp Vinh Thu không hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Hắc Cẩu nói: “Không có gì.”
Diệp Vinh Thu chống tay lên chỗ mình vừa nằm, Hắc Cẩu lại nhăn nhó hít sâu. Diệp Vinh Thu vội vàng bỏ tay ra, bật đèn, vén áo Hắc Cẩu lên, chỉ thấy ngực hắn xanh tím một mảng. Hôm nay Hắc Cẩu luyện bắn súng bị súng trường đập vào.
Diệp Vinh Thu trở nên luống cuống, đau lòng không dám chạm vào vết bầm kia: “Có đau lắm không?”
Hắc Cẩu nói: “Hơi hơi, anh đừng chạm vào.”
Diệp Vinh Thu vừa xót vừa thương, anh hôn nhẹ lên chỗ bị bầm kia, nhỏ giọng nói: “Nhanh rời khỏi cái nơi quái quỷ này đi.”
Hắc Cẩu trở mình nằm nghiêng, nói: “Tối nay anh tự ngủ được không? Đừng gối lên người tôi.”
Diệp Vinh Thu có thể nói gì? Anh đành phải gật đầu, tắt đèn tự mình nằm xuống.
Chẳng được bao lâu, Hắc Cẩu lại trở mình, quay lưng về phía Diệp Vinh Thu.
Trong bóng tối, đột nhiên Diệp Vinh Thu thấy hoảng hốt và bất an. Có lẽ ngủ trong lòng Hắc Cẩu quen rồi, nên hắn vừa rời một chút, anh liền cảm thấy hoang mang không biết phải làm sao. Anh có cảm giác Hắc Cẩu trở nên lạnh lùng với mình, thậm chí trước khi ngủ hắn cũng không hôn môi anh. Trước mắt như có vực sâu, cảm giác lo sợ bất an kéo anh trượt xuống…
.o.
Hắc Cẩu kể chuyện:
Lã Ôn Hầu không sống cùng thời với Tây Sở Bá Vương -> bịa.
Phụng Tiên và Tử Long chưa đụng độ lần nào -> bịa.
Thế chân vạc gồm ba nước Ngụy – Ngô – Thục. Lưu A Đẩu là con trai Lưu Bị (nước Thục), Triệu Vân là tướng nước Thục thì sao có thể đối đầu với Lưu A Đẩu được -> bịa.