Tại trại những người khác đều đang chờ đợi, nhưng chỉ có Toby là biểu lộ ra nỗi lo lắng trước sự vắng mặt của họ. Maddie cho phép Sam đỡ cô xuống ngựa, và đại úy xoay ngựa đi về nơi mà anh đang tạm dừng chân, trên một gò cao trông xuống khu cắm trại.
Cô đi vô trong lều và Edith theo sau.
“Hắn ta đã đến đây trong khi chị đi khỏi.”
“Ai đã đến?”
“Có phải chị đã có một khoảng thời gian quá vui vẻ với anh chàng đại úy của chị đến mức quên mất về em gái rồi chăng?”
Maddie ngay lập tức cảnh giác. “Nhưng tại sao? Chị được cho là không được gặp hắn ta cho đến mãi sau buổi trình diễn ngày mai cơ mà. Cả đêm hôm đó cũng không. Hắn ta đã đưa chị một tấm bản đồ.”
“Ừa, hắn ta đã nói tất cả chuyện đó. Hắn chỉ muốn chắc ăn là chị vẫn còn đây. Và hắn bảo chị hãy đem thứ gì đó xinh xắn. Thứ gì đó thật lấp lánh vào. À, em nghĩ có lẽ hắn ta cũng hơi lo lắng về anh bạn đại úy của chị ấy.”
Maddie ngồi xuống giường. “Hắn đã nói gì về Đại úy Montgomery?”
“Nói phải mất công dùng đến súng bắn trâu để hạ một gã cực-kỳ-và-quá-sức to con như anh ta.”
Maddie úp mặt vào hai tay. “Chị sẽ làm gì đây? Ngày mai chị phải đi lên những ngọn núi để gặp hắn ta rồi. Chị sẽ được nhìn thấy mặt Laurel. Chị không thể, dưới bất kể tình huống nào, làm bực mình hắn ta được. Làm bực mình hắn ta đấy!” cô cay đắng nói. “Hắn ta đã nói rằng Laurel đã phải chịu... Chị không thể nghĩ đến điều đó. Chị cần phải làm theo những gì hắn ta bảo.”
“Vậy thì có lẽ chị tốt hơn không nên lên ngọn núi đó với anh bạn sĩ quan của chị lẽo đẽo bám theo sau. Và còn cái ông nhỏ con kia cũng đang hỏi han lung tung nữa chứ.”
“Cái ông nhỏ con?”
“Toby. Ông ta đang rình mò quẩn quanh Frank và Sam cũng như em, hòng tìm hiểu về mọi thứ liên quan tới chị đấy.”
Maddie đứng lên và tiến về phía bên kia của căn lều. Cô sẽ làm gì bây giờ? Cô có thể làm được gì đây? Mình phải thoát khỏi Đại úy Montgomery, cô nghĩ. Mình không thể nói với anh ta chuyện gì đang diễn ra vì e rằng anh ta sẽ can thiệp vào. Và ngày mai anh sẽ càng cảnh giác hơn thường lệ sau sự thất bại của mấy hôm trước. Nhắc tới mới nói, không một ai đã trông thấy những người thợ mỏ đem cô đi, vậy mà bằng cách nào đó, anh đã tìm ra cô. Nếu anh có thể một lần tìm được cô, thì anh có thể tìm được cô lần nữa, nhưng lần này nó sẽ không phải là những người đàn ông chỉ đơn thuần muốn nghe cô hát. Lần này nó sẽ là những người đàn ông đang bắt giữ Laurel.
“Chị tính làm thế nào?” Edith hỏi.
“Chị không biết nữa. Bằng cách này hay cách khác, chị cần phải làm cho anh ta ở yên ở đằng sau khi chị rời đi vào hai ngày tới.”
“Em sẽ lấy thêm chút thuốc phiện.”
“Anh ta sẽ không nhận bất cứ đồ ăn hay thức uống nào từ chị đâu.”
“Phang vô đầu?”
“Chị không muốn làm hại anh ta.” Cô nhớ lại việc anh đã nhường cho cô tất cả chăn đệm và chịu ngồi lạnh giá suốt cả đêm. Anh thật sự chỉ đang bảo vệ cô.
“Đàn bà thì sao? Em có thể đem thêm một hai cô gái và chúng ta có thể-”
“Không!”
Edith nhìn cô một lúc. “Quá tệ là chị không thể chính mình qua đêm trên giường với anh ta.”
“Chị có nhiều thứ quan trọng cần phải suy nghĩ hơn là đi quyến rũ một người đàn ông. Dẫu cho...” Cô nghĩ nó sẽ không hại gì nếu anh tin tưởng cô hơn. “Em nói là cái ông Toby đó đang thăm dò tình hình hả? Có lẽ đáp lại chị có thể hỏi Toby một vài câu thử xem sao. Giờ hãy đi chuẩn bị bàn cho bữa tiệc trưa đi. Chị có thể suy nghĩ khá hơn với cái bao tử căng tròn đấy.”
***
Edith đã mua vài con gà, nhúng nước sôi, vặt lông, và rán chúng lên trên mỡ nóng. Maddie đã mời Toby tham gia bữa tiệc, và cô không cho phép ông ngồi ở đâu khác trừ tại bàn với mình.
“Ông đã quen biết đại úy một thời gian dài rồi, đúng vậy không, Toby? Vui lòng dùng thêm một ít gà.”
“Tính đến giờ là mười năm. Đừng bận tâm nếu tôi quả thật là vậy.”
Cô nhã nhặn mỉm cười với ông theo cách mà cô đã được học. “Kể tôi nghe về anh ta đi.”
Toby thậm chí còn không cần liếc nhìn cô. Ông đã quá quen với việc phụ nữ hỏi thăm ông về 'Ring. Nếu ông là người dễ phát phì, có lẽ ông đã trở thành một cái thùng tô nô biết đi từ lâu lắc nhờ tất cả những người phụ nữ bồi dưỡng cho ông để tiếp cận 'Ring. Trong vài năm đầu Toby cảm thấy bị mắc bẫy vì một mặt ông biết ông nên giữ miệng mồm của ông về 'Ring, nhưng cùng lúc ông cũng không muốn tuyệt đường thức ăn dồi dào của mình. “Không có nhiều để nói cho lắm. Cậu ta không quá khác biệt so với hầu hết đàn ông.”
“Hầu hết cha họ không thuê ai đó để chỉ cho con mình về mặt trái của cuộc đời.”
Toby sửng sốt. “Cậu ta kể cô nghe chuyện đó?”
“Ừ, anh ta đã. Làm ơn, hãy dùng thêm bơ với bánh mì của ông. Tôi đang tự hỏi tại sao anh ta lại không... Tôi đoán mình muốn nói, tại sao anh ta lại không để mắt đến phụ nữ.”
“Đấm tôi đi,” Toby nói.
“Có lẽ một tình yêu bị đánh mất đâu đó trong quá khứ. Ai đó anh ta đã yêu nhưng không thể có được.”
“Ồ, ý cô giống như là trong những bài mà cô hát đấy à. Nghỉ đi, không có gì như thế đâu. Cậu ta chỉ đơn giản không để ý tới con gái. Tại sao ư, tôi đã nhìn thấy bọn họ làm vài chuyện xấu xa kinh khủng đến cùng cực mà cô có thể tưởng tượng ra được dễ khiến cậu ta chú ý tới bọn họ, nhưng cậu ta chỉ đơn giản là không thèm.”
“Đây, dùng thêm một miếng khoai tây khác này. Có lẽ sự thiếu sót của anh ta về việc hứng thú với phụ nữ là một điểm đặc thù trong gia đình.”
“Không đâu, tiểu thư à. Thực tế, đó là một trong những điều khiến cha cậu ta lo lắng. Tất cả sáu người em trai của cậu ta thật sự thích con gái. Ngay cả những đứa nhóc. Tất nhiên nó có thể có vài thứ liên quan tới sự thật rằng cậu bé là đứa xấu xí ở trong nhà.”
Chiếc nĩa của cô ngưng lại ngay trên đường vào miệng cô của nó. “Đại úy Montgomery, cái người ở đây với chúng ta là đứa xấu xí??”
“Phải đó, tiểu thư, cậu ấy đúng thế đó. Và những đứa em nhỏ bé của cậu thì không bao giờ để cậu quên chuyện này cả. Chúng cứ bảo chúng có những con cún còn dễ nhìn hơn anh cả của chúng nữa.”
Lúc bấy giờ Maddie mới nhận ra là mặc cho ánh mắt thành thật trên gương mặt của Toby, chắc chắn ông ta đang trêu đùa mình. Cô mỉm cười khoan dung với ông. “Nếu anh ta không có sở thích với phụ nữ, vậy anh ta có sở thích với cái gì mới được?”
“Nghĩa vụ. Danh dự. Đại loại thế.” Toby nói những từ đó như thể chúng là những hạng xấu xa cặn bã vậy. Ông nhìn cô qua cái miệng đầy ứ bánh mì rán lát mỏng. “Cô có hứng thú với cậu ta hả?”
“Dĩ nhiên là không, Tôi chỉ là đang tự hỏi anh ta đáng tin tưởng bao nhiêu thôi.”
Toby bỏ miếng bánh mì xuống và, khi ông nhìn cô, đôi mắt già cỗi của ông trở nên mãnh liệt. “Cậu ta rất đáng để tin cậy. Cô có thể tin tưởng cậu ta với cả mạng của mình. Nếu cậu ta nói cậu ta sẽ bảo vệ cho cô, cậu ta nhất định sẽ làm thế. Cậu ta sẽ từ bỏ mạng sống của chính mình trước khi để bất cứ chuyện gì xảy đến với cô.”
Cô cau mày. “Tôi không tưởng tượng ra được là anh ta đã từng tham gia vào bất kỳ chuyện bất hợp pháp nào.” Giống như cố ảnh hưởng lên một vùng lãnh thổ xem nên trở thành nô lệ hay là tự do, cô nghĩ.
“Chết tiệt, không! Ô, xin thứ lỗi, tiểu thư. Anh ta chắc sẽ đồng ý để bị tra tấn trước khi buộc phải làm bất cứ điều gì xấu xa.” Toby nhăn mặt. “Tôi nói cô hay, cậu bé có thể quật ngã một người đàn ông đấy. Cậu không nói dối, không gian lận, không làm chuyện gì đi ngược lại những luật lệ do con người và Chúa trời đả đặt ra.”
Maddie nở nụ cười yếu ớt. Nó đúng y như cô đã nghĩ. Nếu Đại úy Montgomery phát hiện ra những lá thư, liệu anh có trở mặt mang cô về quân đội để trừng trị hay không? Áp giải cô trở về thủ đô và bắt giữ cô vì tội phản bội? Liệu anh sẽ nói rằng lợi ích của một vùng đất quan trọng hơn lợi ích của một đứa trẻ hay không?
“Cô chắc chắn là đang mải miết suy tư chuyện gì đó, phải không, tiểu thư?”
“Tôi đoán chừng mình đúng là vậy.”
“Cậu ta là một cậu bé tốt,” Toby nói. “Cô có thể tin cậu ta với cả mạng sống của mình.”
Nhưng liệu tôi có thể tin anh ta với những bí mật của tôi được không, cô tự hỏi. “Giờ anh ta đang làm gì thế?”
“Trông chừng.”
“Trông chừng cái gì?”
“Cô chứ còn gì. Ở đó có những gã đang bám theo cô, và cậu ta đã cắm cờ trên một cái đồi và theo dõi bọn chúng, nhờ đó cậu ta có thể nhìn thấy được chúng bất kể chuyện gì có xảy ra. Hai kẻ trong số đó chui lủi khá tốt, nhưng hai đứa kia thì đúng là thứ đồ chân vịt.”
Cô ngừng ăn. “Ông muốn ám chỉ là anh ta chỉ ngồi trên đó và theo dõi? Theo dõi hết mọi thứ tôi làm ư?”
Toby tặng cho cô một nụ cười nửa miệng. “Cậu ta đang cố tìm ra điều gì cô đang dấu giếm. Tôi thấy cô cứ việc kể quách cho cậu ta để cậu ta có thể chợp mắt được tí. Tôi thậm chí còn không thể ép cậu ta ăn thứ gì khác trừ lương khô ra, và cảm tạ Chúa là cái món đó đã được bọn tôi tiêu thụ gần hết.”
Cứ việc kể cho anh ta, Maddie nghĩ. Cô chắc sẽ làm thế nếu tất cả chuyện này không quá sức nghiêm trọng như vậy. “Edith, đặt phần còn lại của con gà cùng vài củ khoai tây vô trong một cái bị đi.”
“Cô sẽ đi gặp cậu ta?”
Tôi sẽ cho anh ta vài thứ khác để nghiền ngẫm ngoài những gã đàn ông đang bám theo tôi kia, cô nghĩ thầm. “Phải. Có lẽ anh ta sẽ thích có một chút bầu bạn.’’
“Cậu ta thà đi đọc sách còn hơn là đi thưởng ngoạn với một phụ nữ,” Toby nói, và phải chật vật lắm mới có thể kiềm nén lại trận cười ở bên trong. Ông đã nói câu đó một trăm lần với một trăm người phụ nữ và mỗi người trong bọn họ đều coi nó nhưng một cuộc thử thách của riêng họ. Ông hớn hở thấy rằng cô ca sĩ opera cũng không phải là một ngoại lệ.
“Ồ? Có lẽ tôi có thể thuyết phục cho anh ta nghĩ khác đi.” Cô cầm lấy cái bị gà và khoai tây từ Edith và đi lên trên đồi.
***
“Đại úy?” cô gọi. Anh đang ngồi trên mặt đất, người dựa vào gốc cây, trông không lẫn vào đâu được là đang ngủ, nhưng cô biết là không phải thế. Nhịp thở của anh quá điều hòa, quá sâu. Cô ngồi ổn định lại trên đất gần kề anh. “Giờ anh có thể ngừng giả bộ được rồi đấy. Anh là một trưởng đội lông bông quá tốt để có thể mặc cho ai đó bước ngang qua mặt mình.”
Một cách từ tốn, anh mở mắt ra nhưng anh không cười với cô. “Cô đang làm quái gì trên này thế?”
“Tôi đem cho anh vài miếng gà rán.”
“Tôi đã ăn no, cảm ơn.”
“Toby đã bảo tôi anh ăn gì. Có phải tôi đã làm gì đó mích lòng anh không?”
“Ý cô là ngoài việc nói dối và để bị bắt cóc?”
“Và nói với anh rằng anh không thể hát? Tôi biết khả năng hài hước của anh rồi, và cho đến giờ tôi có thể nói, không tồn tại, nhưng rõ ràng là tôi đã không làm tổn hại đến cảm giác của anh.”
“Đúng vậy, cô đã không làm tổn hại đến cảm giác của tôi. Giờ, cô vui lòng trở về lều của mình?”
“Và mặc anh một mình ở trên này rình mò tôi?” Trước khi anh kịp nhận biết điều cô đang làm, cô đã với tay ra đằng sau anh và chộp lấy chiếc kính viễn vọng. Anh liền làm một cú thọc, nhưng cô đã nhanh chóng đặt nó sau lưng. Thế là anh đành ngả ngược lại vào gốc cây.
“Cái này cổ thật,” cô nói, nhìn vào lớp vỏ đồng thau đẹp đẽ bên ngoài. “Nó không phải là loại thủy thủ vẫn dùng đấy ư?”
Cô kéo chiếc kính ra hết chiều dài của nó. “À, phải rồi, giờ tôi đã nhớ ra. Anh đã trói gô Frank và Sam với những nút thắt thủy thủ. Để tôi đoán nhé, Đại úy, anh đã từng có dính líu gì đó đến tới biển cả trong đời anh. Tôi đúng chứ?”
Anh giật mạnh lại chiếc kính trong tay cô không một lời đáp.
“Chuyện quái quỷ gì khiến anh cộc cằn như vậy thế?”
“Tôi có vài thứ để làm và tôi mong là cô sẽ trở về trại của cô.”
Cô mở chiếc bị Edith đã đưa cho cô và rút ra một cái ức gà hơi nhỏ một chút. “Tôi đã đem cho anh vài thứ ngon lành để ăn này.”
“Ồ? Nó đã được tẩm độc rồi chứ gì? Tôi đang trong chế độ kiêng ăn bất cứ món gì cô đưa cho tôi.”
“Anh đã uống rượu vang tôi đưa cho anh.”
“Cô đã rót cho cả hai chúng ta từ chung một cái chai và uống nó trước.”
“Thôi được,” cô nói vẻ cam chịu, xé một miếng thịt gà, và ăn phân nửa nó. Cô giơ nửa còn lại về phía anh.
“Cảm ơn, nhưng tôi đã ăn rồi.”
“Nó mới ngon kinh khủng làm sao,” cô nói, quơ quơ miếng gà ngay trước mặt anh. “Thứ ngon tuyệt nhất tôi từng được nếm. Mmmm.”
Anh cười khẩy và táp lấy miếng gà, nhưng cô đã giật nó lại ra khỏi anh, cười ha hả.
Anh bất thình lình lao vào cô, rồi ôm chầm eo cô, đẩy cô xuống đất và bắt lấy miếng gà cùng những ngón tay của cô trong miệng anh.
Lúc đầu cô đang cười, nhưng rồi, đột nhiên, cô trở nên nhận thức được cơ thể của anh đang nằm trên người cô và những ngón tay của cô ở bên trong sự ấm áp của miệng anh. Cô ngưng cười và nhìn vào anh. Cô cũng không rút lại những ngón tay ra khỏi miệng anh.
“'Ring,” cô thì thầm.
Trong một khoảnh khắc cô nghĩ anh đã có cùng chung một cảm nhận với cô, nhưng rồi khoảnh khắc đó trôi qua và anh nắm lấy cổ tay cô và kéo bàn tay của cô ra khỏi miệng. “Thịt gà, được đấy, còn ngón tay người, miễn đi.”
Có vẻ như anh đã từ chối cô trong hết thảy mọi cơ hội mà cô đã trao cho anh. Thật khó khăn để không phải quăng cả bị gà vào người anh và quay về lều của mình. Thay vào đó, cô tự nhắc nhở bản thân rằng cô phải tỏ ra tử tế với anh vì lợi ích của Laurel. Nếu cô cần phải gặp một trong những tên bắt cóc sau buổi trình diễn vào ngày hôm sau của mình, cô cần phải có được sự tin tưởng của Đại úy Montgomery.
Cô buộc mình mỉm cười với anh. “Nếu anh đã xong việc cố gắng đè tôi dẹp lép với khổ người quá cỡ của anh, thì tôi muốn được ngồi dậy.”
“Hẳn rồi,” anh nói vui vẻ, lăn người ra khỏi cô. “Tôi đoán gà thì an toàn rồi, nhưng tôi muốn cô cắn mỗi miếng trước khi tôi ăn.”
“Thực sự, Đại úy, anh đã nghĩ tôi là một bậc thầy độc dược rồi đấy.”
“Một Lucrezia Borgia?”
“Ai thế?”
Anh nhìn cô qua một khoanh thịt gà. “Cô nói được mấy thứ tiếng?”
“Gồm cả những thứ tiếng ở Mỹ?” Cô rất thỏa mãn khi nhìn thấy mắt anh mở to tại đó.
“Bao gồm thứ ngôn ngữ dùng những từ đại loại như kẻ-ở-bên-trong-giấc-ngủ và trưởng đội lông bông. Nhân tiện, một trưởng đội lông bông là cái thứ gì vậy?”
Anh quả thật, thực sự, là người đàn ông nhạy bén nhất mà cô đã từng chạm trán. Cô nghi ngờ có khi cả nhịp mạch đập của cô anh cũng biết luôn không chừng. “Trưởng đội lông bông là một tiếng lóng trong công việc đánh bẫy và có nghĩa là một người đứng đầu, hoặc một người đánh bẫy giàu kinh nghiệm. Tôi đã bảo anh rằng tôi có vài sự giao thiệp với những người đàn ông miền núi rồi mà.”
“À, phải, ở Lanconia. Thậm chí là cô đã từng đến Lanconia chưa thế?”
“Anh thấy gà thế nào? Có muốn một củ khoai tây không?”
Anh chấp nhận củ khoai tây và cắn nó một phát. “Đối với tôi nó dường như khá kỳ quặc rằng cô biết rất chi là nhiều về âm nhạc và ngôn ngữ vậy mà kề đó cô chẳng biết thứ gì về lịch sử cả. Và theo những gì tôi có thể nói được, cô biết về số học cũng ít ỏi như bất kỳ ai trên trái đất.”
“Tôi leo cả một chặng đường lên trên ngọn đồi này để đem cho anh đồ ăn, và anh thì ngồi đây, lăng mạ tôi. Tôi không biết tại sao mình phải đi bận tâm đến việc tỏ ra thân thiện với anh nữa.”
“Tôi cũng không. Tôi đoan chắc cô phải có một dụng ý gì đó khi lên trên đây, nhưng nó không chỉ đơn giản là đem cho tôi gà. Cái gì đã chờ cô ở trong lều khi chúng ta trở lại đó?”
Cô ngoảnh mặt đi, không thể nhìn vào mắt anh.
“Một ngày nào đó, Cô Worth, tôi hi vọng cô sẽ nhận ra rằng cô có thể tin tưởng ở tôi.”
“Ba tôi bảo tôi rằng người ta cần phải giành được sự tin tưởng.”
“Và ta đều biết bất cứ điều gì ba mình nói đều là luật cả.”
“Và điều đó có nghĩa là?”
“Cô đã từng nhắc tới ba của cô trước đây... liên tục.” Anh nhét đầy thịt gà vào trong miệng anh. “Cô có biết là khi cô nói đến ba cô thì nó nghe như thể cô đang nói về Chúa không bằng ấy? Tôi hình dung ba cô cũng là một trưởng đội lông bông tuyệt vời.”
“Ba tôi là người tuyệt nhất! Tuyệt vời tuyệt đối. Ông lương thiện, tử tế, tốt bụng và...” Cô ghét cái cách anh đang cười điệu với cô. “Và ông ấy có một khả năng hài hước.”
“Bất kỳ ai mà trải qua những gì tôi đã trong vài ngày vừa rồi và vẫn còn sáng suốt tỉnh táo thì đều phải có một khả năng hài hước.”
“Chỉ toàn do anh tự chế ra cả.” Dẫu cho những ý định tốt đẹp của cô, cô vẫn có thể cảm thấy bản thân mình đang nổi giận. “Tại sao anh không cuốn gói trở về nơi anh đến từ đó và để tôi yên đi?”
“Và bỏ lại cô cho tất cả bọn đàn ông đang dòm ngó cô ư?”
“Kẻ duy nhất dòm ngó tôi làm phiền tôi ở đây chính là anh.” Cô đứng lên và bắt đầu đi ngược xuống đồi, nhưng anh đã túm lấy váy cô.
“Có chuyện gì thế, cô không biết đùa à? Cái gì khiến cô gắt gỏng như vậy?”
Cô nhìn xuống anh, không biết là liệu anh đang nghiêm túc hay là đang trêu chọc cô.
“Thôi nào, cô không muốn bỏ đi, và cô biết thế. Cô biết tôi nghĩ không, Cô Worth?”
“Không, và tôi cũng chẳng thèm biết.”
“Tôi nghĩ trong vòng vài năm nữa cô sẽ được xem như là một huyền thoại hơn là một con người đấy. Tôi không nghĩ cô cho phép bất cứ ai lại gần cô đủ để nghi vấn câu chuyện của cô về việc là một nữ công tước đến từ Lanconia. Toàn bộ những gì cô phải làm là hát, và với giọng hát đó của cô, tất cả tri giác sẽ rời bỏ một người và anh ta sẽ không thể dùng đầu óc của mình cho bất cứ chuyện gì nữa.”
“Thật thế ư?” cô nói, cố gắng nghe ra vẻ kiêu kỳ nhưng không đạt được mục tiêu cho lắm.
“Cô đã từng đề cập đến ông bầu đó của cô, nhưng theo những gì mà tôi có thể nói được, tất cả những gì ổng quan tâm là số tiền mà cô đã đem lại. Nói tôi biết, đã bao lâu rồi kể từ khi cô gặp bất cứ ai trong gia đình cô?”
Dưới sự ngỡ ngàng của Maddie, cô cảm thấy những giọt nước mắt đang long lanh trong mắt mình. “Buông tôi ra,” cô nói đầy êm ái, giật mạnh chiếc váy lại. “Tôi không cần thiết phải nghe điều này.”
“Không, cô không cần,” anh nói một cách lặng lẽ, và có một dấu hiệu xin lỗi trong giọng anh. “Tôi không có ý-“
Anh ngắt lời, vì đột nhiên cùng một lúc cả hai bọn họ đều nghe thấy âm thanh phát ra từ trong những bụi rậm. Nó nằm ở hướng ngược lại phía trại của cô. Bất kỳ ai đã tạo nên tiếng động đó cũng phải xuống từ trên núi.
Maddie không nghĩ là cô đã từng thấy bất cứ ai chuyển động nhanh như vậy. Một giây trước Đại úy Montgomery đang ở trên mặt đất và giây tiếp theo anh đã vọt lên người cô, kéo cô nằm xuống với anh, cánh tay anh bao bọc lấy lưng cô và một cái chân cuốn lại quanh đôi chân của cô, chân còn lại dẫn họ lăn tròn xuống dưới đồi, tránh xa khỏi khu trại, khỏi âm thanh trong những bụi cây.
Họ lăn được một quãng ngắn, cơ thể của Maddie hiếm khi chạm vào đất dưới sự che chở và bảo bọc từ cơ thể to lớn của anh. Anh ngừng sau khi xuống được dưới đồi mười lăm mét, rồi ẩn mình vào trong những cây sồi rậm rạp. Cô bắt đầu nói chuyện, nhưng anh đã đặt tay ra sau đầu cô và chôn vùi khuôn mặt cô vào cổ của mình. Anh đang bảo vệ cô một cách hoàn toàn, để cho nếu có bất cứ nguy hiểm nào-một phát đạn, một mũi tên-tiến đến, anh sẽ nhận nó thay vì cô.
Tiếng sột soạt trong những bụi cây càng ngày càng to dần, và cô có thể nhận ra nó cùng lúc với anh.
“Nai sừng tấm,” cô ú ớ với cái cổ của anh, và anh gật đầu.
Vẫn ở trên mình cô, vẫn bao bọc lấy cô, anh xoay đầu lại, cho phép cô cũng có thể làm thế, và họ thấy không phải là một con nai sừng tấm, mà là một con nai la đang đứng trên đồi, nơi họ vừa mới ở. Con nai cứ đứng và ngó họ trong chốc lát, không biết họ là giống gì, rồi, khi 'Ring nhấc tay lên, con nai gấp rút phi vọt vào trong rừng với dáng điệu nhún nhảy của nó.
“Cô không sao chứ?” anh hỏi, giơ một khuỷu tay lên để nhìn cô.
“Hoàn hảo.” Cô bắt đầu dịch chuyển ra ngoài từ dưới người anh nhưng dừng lại khi cô cảm thấy có thứ gì nhọn đang đâm chích vào cô. “Hình như tôi có một cái gai ở vai của mình.”
Anh rời khỏi cô, ngồi dậy, và xoay người cô lại. Anh rút hai cái gai xương rồng ra khỏi vai của cô. “Đó. Còn nữa không?”
Cô ngồi lên và lúc lắc đôi vai. “Không, tôi nghĩ chắc hết rồi.” Cô nhìn ngược lên phía đồi dốc họ vừa mới lăn qua và thấy nó bao phủ với những cây xương rồng lá dẹt, và cô mừng vì đã có sự bảo vệ từ chiếc váy và váy lót, áo nịt ngực và lớp ngoài áo nịt ngực của cô. Cô nhìn trở lại anh. “Tôi chưa từng thấy ai phản xạ chóng vánh như vậy. Cảm ơn anh.”
“Không có gì mà một trưởng đội lông bông tốt không thể làm-hoặc ba của cô.”
Cô bắt đầu bảo anh nghe điều cô nghĩ về cái câu đùa nho nhỏ của anh, nhưng thay vào đó cô mỉm cười. “Có thực là tôi nói về ba tôi bằng sắc thái tôn sùng thế ư?”
Anh cười và gật đầu với cô. “Giờ cô đã sẵn sàng trở về lều của cô rồi chứ?”
Cô nói, “Ừ,” và nhìn xuống chiếc váy của cô để phủi bụi cho nó. Nó bám đầy gai xương rồng ở khắp nơi. Cô nhìn ngược lên trên đồi tại lối mòn mà họ đã tạo nên trong khi lăn xuống và nhìn vào hằng sa số những cây xương rồng họ đã lăn qua phải, rồi nhìn lại anh.
“Xoay người lại,” cô nói.
“Tôi nghĩ cô tốt hơn nên trở về đi. Cô đã có hai ngày khó khăn vất vả rồi và ngày mai cô còn có một buổi trình diễn và-”
“Tôi nói, xoay người lại.”
“Cô nàng Mật ngọt sẽ đi tìm cô đấy.”
“Edith chẳng thèm bận tâm là tôi có lăn xuống đồi và đi tiếp hay không đâu.” Cô vẫn đang nhức nhối từ lời bình luận của anh về sự thiếu giáo dục của cô. “Nếu anh không hiểu bằng thứ tiếng này, vậy tiếng Ý thì sao? Distògliere il viso. Pháp? Traiter avec dédain. Hoặc có lẽ tiếng Tây Ban Nha là thứ gì đó anh hiểu được. Dejar libre.” Cô cực kỳ thỏa mãn khi nhìn thấy ánh mắt bối rối của anh. Điều đó sẽ dạy anh đừng có mà chế giễu việc giáo dục của cô.
“Cô muốn tôi làm cái nào? Xoay vòng quanh, xoay sang bên, xoay lại nhún vai, hay là xoay thứ gì đó tự do.”
Anh đã dịch lại ba thứ ngôn ngữ một cách hoàn hảo. “Anh đúng thật là một người dể làm điên tiết.” Cô túm lấy cánh tay của anh va kéo anh lại. Anh quá đỗi to lớn với cô để có thể khiến anh di chuyển nếu không có sự hỗ trợ từ phía anh, nhưng cuối cùng cô cũng nhìn thấy được tấm lưng của anh. Anh bị phủ kín với những cái gai xương rồng, một vài cái trong chúng núp ở bên trong chiếc áo khoác quân đội vải bông của anh, nhưng tất cả chúng đều ghim vào da của anh. Còn có thêm những cái gai thò ra từ quần dài của anh, nhưng chất vải len cừu cứng cáp của quân đội giữ hầu hết chúng khỏi xuyên qua da anh.
“Cô đã nhắc tới nó trước đây, về việc dễ làm điên tiết của tôi. Tôi e rằng những ngôn từ của cô không gây ấn tượng với tôi lắm. Nó có lẽ sẽ khiến tôi ấn tượng nếu cô có bất kỳ ý tưởng gì về chuyện gì đã xảy ra với tất cả tiền bạc cô đã kiếm được trong ngần ấy năm.”
Cô dùng những đầu ngón tay của mình để kéo một cái gai ra. “Anh đang theo sau tiền của tôi đấy à?”
“Tôi không thể nói rằng cô có bất kỳ xu nào. Nếu cô có được sự quan tâm ít ỏi về những gì cô đã làm được trong quá khứ cũng như những thứ cô kiếm được từ chuyến du ngoạn này, thì tôi rất nghi ngờ rằng cô có bất kỳ xu nào đấy.
Với lại, nó là một truyền thống trong nhà tôi rằng chúng tôi tự chăm nom lấy tiền bạc. Ba tôi đã trao vốn đầu tư hai mươi phần trăm tổng số tiền túi của gia đình cho tôi từ hồi tôi lên được ba tuổi.”
Cô kéo ra thêm ba cái gai nữa, nhưng sau đó chiếc áo sơ mi của anh cản đường cô và che dấu những cái gai còn nhiều hơn là nó phô bày ra. Cô đẩy đẩy vào phần thắt lưng của anh. “Lên trên đồi và cởi cái áo đó ra đi. Tiền bạc không bao giờ là một mối bận tâm của tôi cả. Tôi chỉ muốn hát. Hát mới quan trọng, không phải tiền. Giai điệu của âm nhạc và sự trân trọng của khán giả mới là những điều để đáng nói đến trong đời.”
Anh leo lên ngọn đồi, cô theo sau anh. “Cô nói rằng cô sẽ không phải luôn có được giọng hát của mình. Vậy cô sẽ sống bằng cái gì một khi cô không thể hát được nữa?”
“Tôi không biết. Nó không phải là mấy chuyện đã từng gây hứng thú cho tôi nhiều cho lắm. Có lẽ tôi sẽ cưới một ông già giàu có, béo mập nào đó và để ông ta nuôi tôi.” Bây giờ họ đã ở trên đỉnh đồi, và anh dừng bước, xoay người đối diện cô.
“Còn về những đứa trẻ thì sao?”
“Cởi áo ra đi, đưa cho tôi cái tăm xỉa răng đó của anh, và nằm xuống trên đất. Tôi muốn lấy những cái gai đó ra.”
Anh bắt đầu cởi nút áo sơ mi. “Cô chưa bao giờ nghĩ về chuyện con cái hết à?”
Dẫu cho sự thật anh đang hành động như thể những cái gai không làm phiền gì tới mình, cô biết chúng hẳn phải rất đau đớn. Cô đi vòng ra sau lưng anh và giúp anh lột cái áo ra, động chạm đến những cái gai càng ít càng tốt. “Đây có phải là lời cầu hôn không, Đại úy? Nếu nó phải, tôi không hứng thú. Để được hát tôi cần phải đi vòng quanh thế giới rất nhiều. Tôi không có thời gian lẫn khuynh hướng tự trói buộc mình với một người đàn ông. Tôi cũng không muốn-” Cô im bặt trước cảnh tượng tấm lưng cơ bắp, dài rộng của anh, bởi nó chằng chịt những vết sẹo trắng mỏng.
“Nằm duỗi người ra trên cỏ ở đó,” cô dịu dàng nói, và khi anh làm vậy, cô lướt dọc ngón tay mình theo một trong những vết sẹo. “Làm thế nào chuyện này xảy ra?”
“Tôi chạy vô thứ gì đó.”
“Phần đuôi nhầm lẫn của một chiếc roi da? Tôi không nghĩ là họ quất roi những sĩ quan. Và, hơn nữa, tôi không thể tưởng tượng ra được anh đã làm bất kỳ điều gì có thể đưa anh vào rắc rối. Tôi đã cho rằng quân đội sẽ trao tặng những tấm huân chương cho những người đàn ông như anh-chứ không phải những trận roi đòn.”
“Tôi không phải từng luôn là một sĩ quan,” anh nói trong khi ngắm cô đi đến bộ yên ngựa của anh và gỡ ra con dao lột da to tướng của anh. “Bộ cô tính lột vài miếng da đấy hả?”
Cô cười trêu chọc sự bồn chồn trong giọng nói của anh, rồi cắt một miếng vải bải dính đầy mỡ từ cái bị đựng gà và quấn nó vòng quanh ngón tay cái. “Ở yên nhé,” cô nhé, ấn vào vai anh khi cô quỳ xuống bên cạnh. “Tôi đã từng gỡ vài ba thứ này trước đây, và tôi biết mình đang làm gì.” Cô sử dụng sống dao kẹp với ngón tay cái được bịt vải để rút cái đầu tiên trong rất, rất nhiều chiếc gai ra khỏi lưng anh.
Khi cô đã dọn sạch lưng anh đủ để có thể đặt bàn tay của mình lên nó, cô sờ vào những vết sẹo. “Dựa vào tất cả sự xấc xược của anh, tôi có thể biết những lằn roi này hẳn phải gây cho anh đau đớn đến nhường nào. Tôi có biết chút ít về sự đau đớn.”
Anh có thể nghe thấy sự dằn xé đượm trong âm giọng của cô. “Đừng nói với tôi là cô cảm thấy có lỗi với bản thân đi nhé? Cô thì biết gì về nỗi đau hay thậm chí là khó khăn gian khổ? Cuộc đời của một nữ ca sĩ opera không chất đầy những thứ mà tôi gọi là đau khổ. Cô thường hay làm gì? Ca hát suốt ngày? Hoặc tiêu tốn phần lớn thời gian với người thợ thiết kế váy của cô?”
“Anh chẳng biết tí gì về việc trở thành một ca sĩ ở đẳng cấp như tôi. Nếu anh sẽ cư xử đàng hoàng, tôi sẽ kể cho anh bằng cách nào tôi đã theo đuổi nghiệp ca hát. Tôi ước chừng khi mình được khoảng bảy tuổi. Ba tôi đang giúp đỡ vài người đi khai khẩn. Họ đến từ phía tây để mở một hiệu buôn bán và -”
“Tại Lanconia?”
“Tất cả những gì tôi phải làm để khiến anh cực kỳ khó chịu là chỉ cần ngọ nguậy một trong những cái gai này thôi đấy. Có một người phụ nữ bị bệnh trong nhóm khai hoang này, và chồng bà ấy đã bị giết trong chuyến hành trình. Bà ấy-”
“Da đỏ?”
“Không, thực ra, ông ấy đã bị giết bởi một con rắn chuông, nếu tôi nhớ chính xác, nhưng tôi cũng không chắc bởi vì, nhưng tôi đã nói, tôi còn khá là bé. Những người khác đi với bà ấy rất bực mình phải đem theo một người góa bụi bơ vơ cùng họ, chưa kể còn là một người bệnh như thế, và, từ những gì ba tôi nói, họ cho bà ấy biết bà ấy là một gánh nặng đối với họ. Ba tôi chẳng có chút cảm thông nào được với họ, vì ông nghĩ tất thảy những kẻ khai khẩn là một thứ bệnh dịch và mối phiền hà khó chịu trên quả đất này. Ông ấy-”
“Nhưng rồi thì, ba cô cũng là một người khai khẩn mà, phải không?”
“Anh sẽ lắng nghe hay thích bép xép hả?”
“Tôi khó có thể đợi được nghe thêm về người cha danh bất hư truyền này của cô.”
“Anh nên cảm thấy vinh hạnh. Giờ thì, tôi đến đâu rồi?”
“Ba cô, một người khai khẩn, bực mình với những kẻ khai khẩn tới thêm.”
“Ồ, xin lỗi nhé,” cô nói, vặn một trong những cái gai cực kỳ nhẹ nhàng, “Tôi đã làm anh đau hả? Tôi sẽ cố cẩn thận hơn, nhưng nếu anh không ngừng gây trở ngại cho tôi, tôi sẽ không nhớ để mà dịu dàng đâu đấy. Bây giờ, xem nào, tôi đang nói về Bà Benson. Ba tôi nghĩ mẹ tôi sẽ thích có vài sự bầu bạn, vì vậy ông ấy đã mang người phụ nữ về nhà, dự định sẽ đưa bà ấy trở về phía đông vào mùa xuân. Rốt cuộc bà ấy ở với chúng tôi được bốn năm thì yêu một người miền đông tình cờ đi ngang qua và cưới ông ấy, nhưng vào lúc này thì tôi đã có Bà Branchini.”
“Và bà ấy đã dạy cô opera?”
“Tôi đã tự mình đi trước một bước. Bà Benson đã từng dạy đàn piano và ca hát ở miền Đông và mẹ tôi nghĩ nó sẽ tốt nếu bà ấy thử làm gì đó với tôi, bởi vì tôi đã ghen tị kinh khủng với chị của mình, Gemma. Anh thấy đó, mẹ tôi là một họa sĩ và chị tôi được thừa hưởng từng tí một từ tài năng thiên phú của mẹ tôi. Ngay khi được năm tuổi chị Gemma đã có thể sơn và vẽ còn hơn cả đẹp, trong khi tôi nói chung là không thể vẽ được gì. Tôi đã ghen tị rằng mẹ tôi đã tiêu quá nhiều thời gian với chị Gemma.”
“Vậy nên, mẹ của cô đã chuyển cô sang bà giáo dạy nhạc và ngay lập tức cô bắt đầu hát những bản opera.”
“Không, tôi đã hát những bài hát phổ thông ngắn gọn vui nhộn và những thứ bạn bè của ba tôi dạy tôi và-”
“Những bài hát tung hô nữ hoàng, kiểu kiểu thế phải không? Và những người bạn của ba cô cũng là công tước?”
Cô phớt lờ anh. “Không ai để ý nhiều đến việc hát hò của tôi trong nhiều năm, rồi, một ngày nọ, Bà Benson đang nhìn qua một chiếc rương mà cha tôi đã tìm thấy. Nó đã bị quẳng ra khỏi một chiếc xe bò của đám khai khẩn-những kẻ ngu ngốc đem theo tất cả mọi thứ bọn họ sở hữu với họ và sau đó tại nơi gồ ghề đầu tiên họ phải bắt đầu làm nhẹ bớt những chiếc xe.”
'Ring đã từng nhìn thấy vài nơi “gồ ghề”. Những khe núi sâu tới năm chục mét. “Cái gì ở trong rương thế?”
“Bản nhạc. Ba tôi đã chở nó về nhà bởi vì ông nghĩ có lẽ Bà Benson và tôi có thể sử dùng nó.” Maddie rút một cái gai khác ra khỏi lưng anh và mỉm cười. “Nằm tại đáy là một bản nhạc tôi chưa bao giờ thấy trước đó. Nó là bản ‘Air des bijoux,’ anh biết đấy, từ vở Faust.”
“Bài ca châu báu,” anh dịch lại, nói một cách êm ái.
“Phải, chính xác.”
“Tôi không biết bài hát, nhưng có lẽ cô có thể hát nó cho tôi và tôi sẽ nhận ra giai điệu.”
“Anh nên có thật nhiều may mắn cái đã. Dù sao thì, Bà Benson đã giúp tôi với những từ ngữ, và vì sinh nhật ba tôi đang gần kề, tôi nghĩ mình có thể học bài hát này và hát nó cho ông.”
“Và cô đã làm vậy.”
“Không, không hoàn toàn dễ dàng như thế. Bà Benson cũng là người Mỹ.”
“Một lời nguyền lên một con người nếu tôi đã từng nghe đến nó.”
“Anh không hiểu. Người Mỹ có một nỗi kinh khiếp với opera. Họ nghĩ opera là để cho những người lắm tiền nhiều của, cho những kẻ hợm hĩnh đua đòi. Nếu một người Mỹ nói anh ta đã đi xem một vở opera, anh ta hầu như chắc chắn là đang đùa cợt. Khi tôi hỏi về bản nhạc trong chiếc rương, bà chối bỏ nó, nói nó là một bản opera và nó không phải dành cho một cô gái bé bỏng như tôi. Tôi ước chừng lúc đó mình được khoảng mười tuổi.”
“Và việc đó giống như vẫy vẫy một lá cờ dỏ ngay trước mặt cô, phải không? Không một ai ở bất cứ đâu có thể bảo cô làm hay không làm bất cứ chuyện gì, đúng không?”
“Anh có muốn tôi gửi Edith lên trên đây để làm chuyện này không? Tôi bảo đảm cô ấy sẽ thích đến với anh trong tình trạng cởi đồ thế này đấy.”
Anh không nói gì cả, nhưng anh xoay đầu lại và tặng cho cô một ánh nhìn kỳ quặc mà cô không thể hiểu nổi, và cô tiếp tục.
“Đúng hơn là tôi cảm thấy bị thách thức bởi lời cảnh báo của bà ấy, và tôi đã khá tò mò, vì vậy tôi đã đem bản nhạc tới chỗ Thomas.” Trước khi anh kịp hỏi, cô kể cho anh biết ai là Thomas. “Có vài người đàn ông sống chung với chúng tôi, những người bạn của ba tôi. Thomas là một trong số họ, và chú ấy có thể chơi nhạc một ít, hát hò một ít. Không tốt bằng ba tôi, dĩ nhiên, nhưng-”
“Dĩ nhiên là không thể tốt bằng ba rồi,” 'Ring nói dưới hơi thở.
“Thomas có thể chơi và hát được một ít,” cô lập lại đầy châm chọc, “và tôi tới chỗ chú ấy với bản nhạc. Vào lúc này tôi có thể đọc nhạc còn hơn là tốt và tôi luôn luôn có khả năng nhận âm hoàn hảo.”
“Điều tốt nhất người ta có thể làm.”
Cô cười. “Thomas và tôi cùng nhau soạn lại bài hát và tôi thì diễn tập nó. Vào sinh nhật ba tôi, sau khi mọi người đã ăn uống và ba tôi đã được tặng quà từ tất cả những người khác, Thomas đã thổi cây sáo của mình và tôi hát bản nhạc ấy.”
“Và cô đã trở thành một ca sĩ opera sau chuyện đó.”
Cô khịt mũi không có dáng vé quý cô chút nào. “Không hoàn toàn ‘chỉ như thế.’ Sau khi tôi kết thúc bài hát, không ai nói gì cả, mọi người chỉ ngồi đó và nhìn chăm chăm vào tôi. Tôi biết là mình không biết làm thế nào phát âm những từ Ý cho chính xác, nhưng tôi cũng không nghĩ mình hát quá tệ, vì vậy tôi thấy bị tổn thương khi họ không nói đến một từ.”
Cô tạm ngừng trong chốc lát, hồi tưởng lại cái ngày đầy biến cố nhất trong cuộc đời cô. “Sau một hồi tưởng chừng như là mãi mãi, mẹ tôi quay sang ba tôi và nói, ‘Jeffrey, lúc trời sáng anh hãy rời khỏi đây, đến miền đông, và tìm cho con gái em một giáo viên-một giáo viên dạy hát. Một giáo viên thực thụ. Giáo viên tốt nhất mà tiền có thể mua được. Con gái em sẽ trở thành một nữ ca sĩ opera.’ Sau khi mẹ nói điều đó, cái đập nước bị phá vỡ. Mọi người bắt đầu òa ra huýt sáo và ba tôi đặt tôi lên vai ông và-”
“Đôi vai rộng lớn đến kinh ngạc của ông ấy?”
“Căn cứ theo sự thật, đúng thế. Đó là buổi tối tuyệt diệu nhất trong cuộc đời của tôi.”
“Ồ? Không một ai trong hàng trăm người đàn ông của cô kể từ đó có thể sánh ngang với nó?”
“Ngay cả gần đến cũng không.”
“Và tôi đoán ba cô đã kiếm được giáo viên cho cô. Tôi không thể tưởng tượng ra ông ấy từng thất bại trong bất cứ việc gì. Bà tên-là-gì-ấy-nhỉ?”
“Ông ấy đã đi hàng tháng, và khi ông trở về, đi cùng với ông là người phụ nữ gầy gò, có cái nhìn cáu kỉnh. Tôi không thích bà ấy ngay tức thì, và tôi hầu như ghét bà ấy khi mẹ tôi chào đón bà và người phụ nữ nhỏ bé ấy lờ tịt mẹ tôi. Bà Branchini nói, ‘Để tôi nghe đứa trẻ này và xem liệu nó có đáng cho tất cả những gì tôi phải trải qua không.’ Đằng sau bà, tôi có thể thấy ba tôi đang nhăn mặt và tôi biết bà hẳn đã phải thử thách ông rất nhiều trong cuộc hành trình.”
“Nhưng bà ấy đã nghe cô hát và đồng ý ở lại với cô mãi mãi và dạy cô mọi thứ cô biết.”
“Không hẳn là thế. Thực ra thì, anh cũng không quá xa với sự thật. Bà ấy bắt tôi chơi piano-lúc đó cha tôi cũng đem về cho tôi một cây từ miền Đông-và”
“Ông ấy có vác nó ở trên lưng không?”
“Và vì vậy tôi chơi piano cho bà ấy và hát một ít.” Cô dừng lại và lắc đầu. “Tôi đã từng một thứ nhỏ bé phù phiếm. Tôi được hâm mộ bởi cả nhà của tôi và được tâng bốc rằng tôi là ca sĩ xuất sắc nhất thế giới. Tôi tin mình đã cho là Bà Branchini sẽ cảm thấy vinh dự khi được nghe tôi hát.”
“Tôi mừng là bây giờ cô đã thay đổi nhiều ghê vậy đó. Không có cái gì trong chuyện này bảo với mọi người rằng họ đang có đặc ân được nghe một ca sĩ ở ‘đẳng cấp của cô’ cả.”
“Bây giờ tôi đã đạt được điều đó. Trở lại trước tôi là một đứa trẻ phù phiếm mà không có lý do gì cho sự phù phiếm của mình. Còn bây giờ tôi chỉ là nói lên sự thật mà thôi.
Anh đã nghe tôi hát rồi đấy. Phải chăng tôi đã nói dối hay thậm chí là phóng đại lên về giọng hát của tôi?”
“Không,” anh nói vẻ thành thật. “Đó là một thứ mà cô đã không hề bịa đặt ra.”
“Nhưng ngày đó tôi đã dối gạt bản thân mình. Nhìn trở lại, tôi chắc hẳn phải rất khủng khiếp, thực sự khủng khiếp. Tất nhiên là năng khiếu tự nhiên vẫn có ở đó.”
“Đương nhiên rồi.”
“Nhưng ngày hôm đấy tôi đã không nhận được sự khen ngợi như tôi đã nhận từ gia đình của mình. Tôi kết thúc bài hát nho nhỏ của tôi và nhìn lên Bà Branchini với niềm mong đợi. Tôi đã mong chờ lời tán tụng, thậm chí những cái ôm. Nếu phải nói sự thật, tôi đã mong bà ấy quỳ xuống lên đầu gối trong sự biết ơn vì đặc ân được nghe tôi hát. Thay vì thế, bà ấy không nói lấy một từ. Bà xoay gót và rời khỏi căn phòng. Dĩ nhiên là, hai đấng sinh thành của tôi cùng phần còn lại của gia đình đều đang đứng ngay bên ngoài cánh cửa. Tôi nghĩ họ cũng trông chờ bà ấy ngợi ca cô con gái quý báu của họ. Tôi nghĩ rằng để đưa được Bà đến đấy, ba tôi chắc đã khen ngợi tài năng của tôi còn hơn cả hào phóng.”
“Hẳn là thế rồi.”
“Phải, hẳn thế. Nhưng Bà Branchini đã không khen tôi. Thay vào đó, bà ấy bảo với gia đình tôi rằng tôi lười biếng và được cưng chiều và rang82 tôi quá phù phiếm để có thể làm gì với nó. Bà bảo với ba tôi là ông đưa bà trở về New York ngay tức khắc, rằng ông ấy đã phí phạm thời giờ của ông ấy và của bà lên đứa bé vô tích sự này.”
'Ring xoay đầu nhìn cô.
“Phải, thật khó tin được, đúng không? Nhưng bà ấy biết bà ấy đang làm gì. Mọi người bắt đầu lên tiếng cùng một lúc, ba tôi nói bà ít nhất phải ở qua mùa đông và những người khác kêu rằng bà có một lỗ tai thiếc. Tôi đứng ở lối ra vào, lắng nghe, và nó đúng thật làm hài lòng trái tim non nớt của tôi ghê đấy. Làm sao mà cái con quạ già cỗi đó dám nói rằng tôi không có chút năng khiếu nào? Tại sao ư, tôi đang trở thành một ca sĩ vĩ đại nhất trên toàn thế giới. Tôi tưởng tượng ra cảnh bà ấy đến sau cánh gà sau một buổi trình diễn và cầu xin tôi tha thứ vì đã từng nghi ngờ tôi.”
Maddie rút một cái gai khác ra và cười khúc khích. “Cảm ơn trời là ngay hồi còn cái tuổi non nớt ấy tôi đã có được vài ý thức. Bất thình lình tôi nãy ra ý nghĩ làm cách nào tôi sẽ trở thành một ca sĩ opera. Bà Benson sẽ dạy tôi ư? Tôi sẽ tự mình học lấy chăng? Liệu tôi sẽ đợi cho đến khi tôi trưởng thành để đi tới miền đông và bắt đầu luyện tập hay không? Tôi sẽ làm gì trong lúc chờ đợi ấy? Trong vài năm Bà Benson ở với tôi, tôi đã nhận ra thứ tôi thích nhất trên đời này chính là ca hát. Tôi hát tất cả thời gian, bất cứ đâu tôi ở, bất kể tôi có đang làm gì.”
Maddie hít một hơi. “Tôi đã thực hiện một quyết định quan trọng nhất của đời mình vào khoảnh khắc đó. Tôi đột ngột nhận ra Bà Branchini đã đúng và tôi đã thật biếng nhác. Tôi đi đến bà ấy và hỏi xin bà vui lòng dạy cho tôi. Bà ấy từ chối. Tôi quỳ xuống và cầu xin bà ấy hãy dạy tôi.”
Cô ngưng lại và nhìn đăm đăm trong một thoáng, không nhìn thấy gì hết. “Gia đình tôi ghét tôi xin xỏ. Tất cả họ đều căm ghét Bà. Ba tôi cố kéo tôi khỏi sàn, nhưng sau sự từ chối liên tiếp của bà không chịu cho tôi thứ mình muốn, tôi đã cố thử hôn lên chân bà ấy.”
'Ring nhìn ngược lại cô. Anh không thể hình dung cảnh cô phủ phục ra đất.
Cô cười với anh. “Tôi sẽ làm mọi chuyện để có thể được hát, và người phụ nữ này là chìa khóa cho những gì tôi muốn.”
“Bà ấy đã mủi lòng,” anh nhẹ nhàng nói.
“Ồ, đúng thế, bà ấy đã, nhưng chỉ sau khi tôi hứa sẽ làm nô lệ cho bà ấy. Nhà tôi không thích việc đó, nhưng tôi nghĩ tôi có một quan điểm về những thứ nào là cần thiết. Bà ấy ở với chúng tôi bảy năm, và dạy tôi những gì tôi biết hiện giờ. Nó thật gian khổ.”
“Chỉ việc ca hát suốt ngày?”
“Anh thì biết cái gì? Anh hầu như chắc chắn trải qua thời thơ ấu của mình bên ngoài trong ánh mặt trời. Tôi thì không. Mưa hay nắng, đẹp trời hay không, tôi đều ở trong nhà với Bà, luyện tập. Cùng một nốt lặp đi lặp lại mãi. Cùng một tiết tấu. Những bài học tiếng Ý, tiếng Pháp. Bên ngoài, tôi có thể nghe những người khác cười đùa và vui vẻ, nhưng tôi thì luôn ở trong nhà, tập luyện.”
“Cô chắc hẳn phải có đôi lúc nghỉ giải lao chứ.”
“Cực kỳ ít ỏi. Tôi đã từng lung lay quyết tâm của mình một và chỉ duy nhất một lần. Tôi ngã lòng yêu điên cuồng với một chàng trai trẻ ba tôi đã thuê giúp việc. Tôi muốn ở gần anh ta hầu như nhiều bằng việc tôi muốn được hát.”
“Và quý Bà nhỏ nhắn của cô đã nói gì về chuyện đó?”
“Bà ấy nói tôi có thể là một ca sĩ hoặc tôi có thể khuất phục bản thân cho sự chuyên chế của một người đàn ông trong suốt cả đời. Đó là lựa chọn của tôi.”
“Nói đúng hệt như một bà cô không chồng chân chính.”
Maddie tỏ thái độ ra mặt với anh. “Tại sao đàn ông luôn nghĩ rằng tình trạng tồi tệ nhất đối với cuộc đời của một người phụ nữ là sống không có một người đàn ông? Phải, bà ấy là một bà cô. Và bởi vì bà ấy là thế, bà ấy mới được tự do đến với tôi ở giữa-” Cô ngập ngừng. “Ở giữa không đâu cả.”
“Vậy tôi cho là cô đã chọn sự nghiệp hát hò của cô thay vì anh chàng cao bồi đó phải không?”
“Rõ ràng là vậy. Tôi gặp lại anh ta nhiều năm sau đó và tự hỏi không biết mình đã ưng được điểm nào ở anh ta.”
“Nhưng cô lấy lại được quãng thời gian đã mất với hàng trăm hàng trăm người tình của mình đấy thôi.”
“Cái gì của tôi? À, phải rồi, tất cả những người đàn ông. Sự thật là những người đàn ông đó yêu phụ nữ dựa vào tài năng của họ.”
“Chưa kể đến những người phụ nữ với dáng vẻ như của cô.”
Cô phá ra cười. “Tôi tin đó là một, chà... điểm lôi cuốn cộng thêm. Những ca sĩ opera thường hay chăm nom cho mình tròn trĩnh một chút, vì vậy tôi luôn cẩn thận tránh dẫm theo cái mốt đặc thù đó. Tuy vậy, tôi không hề biết là anh cũng để ý.”
“Lần cuối cùng tôi kiểm tra lại, tôi vẫn còn sống và tôi là một người gã trai tráng. Cô biết đấy, một trong những sinh vật đó thường khiến cuộc sống của một người phụ nữ trở nên khốn khổ bằng cách không cho phép cô ta được ở yên là một bà cô không chồng.”
Khi cô phá lên cười lần thứ hai, anh quay sang nhìn cô. “Không có khả năng hài hước, hử?”
“Không tí nào. Tôi chắc chắn anh đã rất nghiêm túc. Bây giờ tôi đã kể anh một câu chuyện, thì anh hãy kể tôi nghe một cái đi.”
“Như là?”
“Tại sao anh làm việc này. Tại sao anh lại chăm chút cho tôi.”
“Tôi đã được lệnh, nhớ không? Tướng Yovington yêu dấu của cô đã lệnh tôi ở đây, và tôi đang làm công việc của mình.”
“Không phải, Tướng Yovington đã lệnh cho Trung úy-”
“Survey.”
“Phải, Trung úy Survey hộ tống tôi. Anh, Đại úy Montgomery, là một lỗi sai sót. Tại sao viên sĩ quan chỉ huy của anh lại chọn anh?”
“Giờ thì, có một người đàn ông với một khả năng hài hước rồi đấy. Tôi cho rằng lão ta nghĩ nó hẳn phải là một trò đùa vĩ đại khi gửi tôi đi làm trông trẻ cho một nữ ca sĩ opera.”
“Còn bao nhiêu những cái gai này đang dính vào anh từ thắt lưng trở xuống?”
“Không đủ khiến tôi cởi trần nó ra trước mặt một quý cô.”
“Thật tức cười làm sao. Đặc biệt sau cách anh lén lút vào trong lều của tôi mặc gần như là chẳng có gì trong cái đêm mà anh cố hù dọa tôi ấy.”
“Làm như là tôi biết nhiều lắm về chuyện một cuộc công kích của nhóm Bàn chân đen không thể khiến cô sợ hãi không bằng vậy.”
“Vậy anh sai rồi. Những Cậu bé Sâu bọ hù tôi sợ chết đi được. Cởi cái quần đó ra và để tôi xem nào. Tôi hứa sẽ không bị sốc trước cảnh trần truồng phía sau anh đâu.”
Anh đứng dậy và cười nhăn nhở xuống cô. “Tôi ghét phải làm cô thất vọng, nhưng tôi sẽ mặc quần lót. Và nó cũng là một chuyện tốt, bởi vì nếu không thì tôi có lẽ đã đóng băng tới chết từ mấy bữa nay trong khi rượt đuổi theo cô vòng quanh những ngọn núi này.” Anh cởi nút khóa quần và, sau khi tháo đôi bốt ra, anh thả nó xuống và bước ra khỏi đó. Anh mặc một chiếc quần lót mùa hè dài màu đỏ, và khi anh xoay lưng lại với cô, có vài cái gai dài hoằng dính trên chân anh.
Quỳ trên đầu gối, cô bắt đầu rút những cái gai ra khỏi chân anh, Anh đứng một cách tĩnh lặng và cô trở nên nhận thức được đôi bàn tay mình trên cơ thể của anh. Anh đã nói là cô chưa bao giờ cho phép người ta tới gần cô. Luôn luôn tồn tại một sự nhận biết rằng nếu cô cho phép bản thân mình yêu bất kỳ điều gì trừ việc ca hát, cô sẽ phải từ bỏ rất rất nhiều thứ. Trong suốt mười năm cô hát như một ca sĩ chuyên nghiệp, cô đã thấy quá nhiều ca sĩ tốt từ bỏ sự nghiệp của mình để lấy một người đàn ông và có những đứa trẻ. Maddie không bao giờ muốn phải lựa chọn như vậy, cho nên, điều cần thiết, cô phải tự giữ lấy mình. Và John Fairlie đã giúp cô rất nhiều bằng cách giữ cô quá bận rộn với những bài học và những buổi diễn tập và trình diễn đến nỗi cô có rất ít thời gian cho đời sống xã hội. Những sinh hoạt xã hội ít ỏi của cô cũng được xếp lịch bởi John. Ông ấy luôn sắp xếp cho cô giao tiếp với những người giàu có, ảnh hưởng rộng, những người có thể giúp cô tiến xa trong sự nghiệp.
Nhưng bây giờ, giữa chốn núi đồi nơi cô đã từng lớn lên, trong vùng đất đẹp đẽ và hoang sơ này, những căn phòng khách màu mè ở miền Đông và châu Âu dường như thật xa vời. Cô đã khoe khoang khoác lác với Đại úy Montgomery rằng cô từng trải hàng trăm cuộc tình, trong khi sự thật là cô chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai. Những ngón tay của cô siết chặt dần trên bắp chân của anh.
“Đó,” rốt cuộc cô nói, và sau đó, để đảm bảo là anh không còn gai trên người nữa, cô lướt bàn tay mình trượt lên xuống dọc theo chân anh. Cô chưa bao giờ chạm vào một người đàn ông như thế này trước đây và, nếu phải nói sự thật, cô đã không có tới một sự thôi thúc nào cần phải thế, ít nhất là từ khi cô mười sáu tuổi và đem lòng yêu anh chàng cao bồi. Và đó là lần Bà Branchini đã khiến nó trở nên rõ ràng với cô là hoặc hát hoặc đàn ông, Maddie đã thực hiện sự lựa chọn của cô và chưa từng một lần hối tiếc nó.
Còn bây giờ, trong khi chạm vào anh, nó như thể cô đang ở trong một trạng thái xuất thần và không thể dừng bản thân lại được. Anh đứng bất động một cách hoàn hảo khi cô trượt tay mình qua người anh, xuống dưới mặt sau đôi chân vạm vỡ rắn chắc, xuống dưới bắp chân, rồi tới gót chân của anh. Cô ước gì anh không mặc quần lót để cô có thể cảm nhận được làn da của anh. Cực kỳ sống động, ký ức về cái đêm anh xuất hiện trong lều cô mặc độc mỗi chiếc khố ập đến cô. Cô đã không chú ý đến anh nhiều đến thế vào đêm đó, nhưng bây giờ cô đã nhớ được màu da của anh.
Vẫn im lặng, cô đứng dậy, để cho bàn tay của mình quét lên cơ thể anh, trượt qua cặp mông đến thắt lưng trần của anh. Bằng cả hai tay cô chạm vào làn da ấm nóng, mượt mà ở lưng anh, lần theo những vết sẹo trắng mờ nhạt, những nốt đỏ mà gai xương rồng đã tạo ra.
Nó như thể cô chưa từng nhìn thấy một cơ thể đàn ông trước đây, dẫu cho cô lớn lên quanh những người đàn ông những người mà vào mùa hè hiếm khi mặc gì nhiều ngoài một cái quần củn. nhưng vào lúc đó âm nhạc có nghĩa ý với cô nhiều hơn bất cứ gã trai thân-hình-hấp-dẫn nào.
Tay cô lên đến hai vai của anh, đến bả vai tròn trịa của chúng. Cô di chuyển sang bên phải dọc theo cánh tay xuống bàn tay của anh, rồi trở ngược lên lại. Cô không nhìn vào mặt anh; tất cả những gì cô quan tâm là anh có thể đã biến thành một bức tượng sống động, ấm áp. Anh rắn chắc và vạm vỡ, một cơ thể thường xuyên rèn luyện, đối với một cuộc sống ngoài trời. Những ngón tay của cô xoắn lấy phần lông trên ngực anh, rồi di chuyển xuống phần cơ bụng bằng phẳng cứng ngắc. Khi đôi tay của cô nấn ná tại phần thắt lưng của anh, anh tóm lấy cổ tay cô. “Không,” anh thì thầm, và cô nhìn vào mắt anh.
Đôi mắt của anh đã phá vỡ trạng thái xuất thần của cô, và cô đẩy mình ra khỏi anh, ngượng chín cả mặt. Cô xoay đi. “Tôi... tôi đang tìm thêm gai.”
“Chẳng còn cái gai nào nữa,” anh lặng lẽ nói.
“Tôi... tôi phải đi đây,” cô nói, và chạy xuống đồi nhanh hết mức có thể. Cô không thể chịu được nhìn thấy anh lần nữa.