Triệu Hương Nông thả tay Tống Ngọc Trạch ra, Tống Ngọc Trạch như được giải thoát khỏi cơn mê sảng. Anh nhìn khuôn mặt cô mà bật cười vì cô đã biến thành con mèo nhọ nhem.
Triệu Hương Nông khẽ nhếch miệng cười, màn đêm dần buông xuống khiến niềm vui ngày hôm nay của cô mất sạch. Dường như Tống Ngọc Trạch cũng nhìn ra vẻ rầu rĩ của cô, anh ra vẻ trịnh trọng nói với cô: “Triệu Hương Nông, xét thấy hôm nay em đã hoàn thành tốt nhiệm vụ trông bao gạo nên tôi sẽ cho em sờ chiếc xe một chút.”
Nói đoạn Tống Ngọc Trạch kéo tay cô đến trước chiếc xe hầm hố kia, đặt tay của cô lên thân xe, giọng nói không thể che giấu được sự hào hứng: “Em có cảm nhận được hơi thở của nó không?”
Triệu Hương Nông không phản ứng gì.
“Có biết vì sao dạo gần đây tôi phải nhận mấy công việc kỳ quặc kia không? Tôi dồn hết tiền tiết kiệm của tôi vào nó đấy, đã nghe đến BHC-ZZ4 bao giờ chưa?”
Triệu Hương Nông gật đầu, cô biết đó là chiếc motor đắt giá nhất thế giới.
“Chiếc xe này dùng động cơ của BHC-ZZ4, tôi phải dồn hết công sức mới làm được đấy. Vừa rồi em cũng nghe thấy âm thanh của nó rồi, ngầu lắm đúng không?”
“Ừm.” Triệu Hương Nông lạnh nhạt đáp một tiếng, rút tay về.
Đôi mắt trên khuôn mặt tràn đầy sự phấn khích của Tống Ngọc Trạch nhìn Triệu Hương Nông với vẻ nghi hoặc. Triệu Hương Nông vỗ vỗ mặt mình để sốc lại tinh thần, quét sạch hình ảnh vết sẹo trên tay Tống Ngọc Trạch khỏi tâm trí. Đó căn bản chẳng là gì cả, đúng vậy, chẳng là gì cả, giống như những gì mà cô nói với Tống Ngọc Trạch lúc sáng, cô và anh chỉ là bạn đồng hành.
Dưới vẻ mặt chờ mong của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông đánh giá con xe đã ngốn hết tiền tiết kiệm của Tống Ngọc Trạch. Chiếc xe được sơn đỏ như một ngọn lửa, kỹ thuật phun sơn của thợ sơn rất khéo léo, rõ ràng là một thứ được làm từ titan khô cứng lại biến thành ngọn lửa rực cháy khi qua bàn tay của họ.
“Tống Ngọc Trạch, những thứ khác tôi không dám bảo đảm, nhưng tôi cá rằng con xe của anh chắc chắn là chiếc motor chói nhất cuộc thi.” Triệu Hương Nông nói những lời từ đáy lòng.
“Triệu Hương Nông, em có tin không?” Tống Ngọc Trạch nhìn về phía cô, nói: “Nó không chỉ chói mắt nhất mà tôi còn cam đoan rằng nó sẽ còn bay xa nhất cuộc thi.”
Trong ánh mắt đang nhìn cô chăm chú tràn đầy nhiệt huyết và kiên định, khiến cô không khỏi gật đầu.
Gần 12 giờ đêm, Triệu Hương Nông ngủ trên giường, Tống Ngọc Trạch ngủ ở sofa giống như đêm hôm trước. Chiếc sofa không vừa người khiến tư thế ngủ của anh rất không thoải mái. Cũng giống như đêm hôm trước, anh quay mặt vào sofa, Triệu Hương Nông yên lặng nhìn bóng lưng của anh. Như vậy cũng tốt, cô có thể ngắm anh thật lâu.
Dường như, cô đã thích Tống Ngọc Trạch lắm rồi.
Lúc này, trái tim Triệu Hương Nông khá hân hoan, vì ngày mai, ngày mai con xe của Tống Ngọc Trạch cần phải chạy 500 dặm Anh để thử động cơ.
Triệu Hương Nông vui mừng vì 500 dặm Anh kia, như vậy cô có thể áp mặt lên lưng của Tống Ngọc Trạch một lần nữa rồi. Còn một chuyện khiến Triệu Hương Nông vui mừng đó chính là 500 dặm đầu tiên của chiếc xe của Tống Ngọc Trạch thuộc về cô. Quãng đường 500 dặm Anh đó sẽ vĩnh viễn cộp mác của cô, của Triệu Hương Nông.
Giáo đường gần đó vọng lại tiếng chuông mười hai giờ, từng hồi từng hồi gõ nhịp lên trái tim Triệu Hương Nông, xua tan sự hân hoan mới chớm nở vào tối nay của cô. Ở hồi chuông cuối cùng, Triệu Hương Nông nhắm mắt lại, chuyến đi của cô đã trôi qua một nửa rồi.
Thứ sáu cô sẽ rời khỏi nơi này.
Khi tia sáng đầu tiên của bình minh ghé đến, tiếng động cơ vang lên, Triệu Hương Nông mặc chiếc áo jacket nam đậm chất Punk mà cô vẫn luôn muốn mặc thử. Cô vén lọn tóc rủ trước ngực, buộc nó ra sau bằng chiếc khăn sặc sỡ. Tất nhiên là cô không quên phối thêm cho mình một đôi bốt tán đinh.
Tống Ngọc Trạch ngồi lên xe trước, anh vừa nổ máy vang rền vừa quay đầu nhìn cô, đôi mắt anh như muốn nói: Cô em, đừng đứng đó trải truốt nữa, lên đường mới quan trọng.
Triệu Hương Nông ném về phía Tống Ngọc Trạch ánh mắt quyến rũ, bắt chước tư thế của những cô ả phương Tây quyến rũ mấy anh chàng cao bồi: Hey anh bạn, anh ngầu lắm.
Sau khi áp mặt lên lưng Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông ngồi phía sau mà cười trộm. Cô cảm thấy câu thoại vừa rồi mà dùng với Tống Ngọc Trạch thì phải đổi thành như này: Hey tiểu thịt tươi, anh ngầu lắm.
Khi ánh nắng mai rải trên con đường, đồng hồ công tơ mét hiện lên con số 50 dặm Anh. Chiếc motor của họ chạy trên con đường thẳng tắp, cô mặc chiếc áo jacket nam có tua rua ở hai bên cánh tay. Những tia nắng hắt qua bờ vai Tống Ngọc Trạch chiếu lên mặt cô, Triệu Hương Nông dang rộng hai tay để những tia nắng yếu ớt len lỏi qua những đường tua rua của tay áo. Triệu Hương Nông quay đầu nhìn bóng của mình, bóng cô giống như cánh chim chao liệng trên bầu trời.
Phàm là những thứ liên quan đến bay nhảy đều khiến cô thấy vui vẻ, cô nói với Tống Ngọc Trạch: “Tống Ngọc Trạch, tôi rất vui được cùng anh tới nơi này.”
“Triệu Hương Nông, quãng đường vẫn còn dài đấy, đừng có vui mừng sớm như vậy.” Tống Ngọc Trạch đáp lời cô.
Đúng thế, quãng đường vẫn còn dài, quãng đường 500 dặm Anh trôi qua chậm chạp hơn tưởng tượng của Triệu Hương Nông. Họ đã đi qua vô số những thôn làng không rõ tên, đâm chết một con sóc nhỏ, đưa một cụ già lạc đường về nhà. Khi đồng hồ hiện lên số 300 dặm, họ bắt gặp một đám đua xe, cuối cùng trong vòng vây của đám đua xe họ chạy trốn vào trong rừng sâu.
Triệu Hương Nông chôn con sóc mà họ đâm chết bên hồ nước. Từ cái bóng phản chiếu xuống mặt nước cô nhìn thấy bộ dạng của mình, chiếc khăn buộc tóc sặc sỡ không biết bị gió thổi bay đi đâu mất, mái tóc của cô rối như tổ quạ. Tống Ngọc Trạch đưa bánh mì và nước đến cho cô, Triệu Hương Nông không thèm nhìn mà hất luôn bánh mì và nước xuống đất.
Trước giờ dù đám bạn của cô đều là những kẻ hiếu thắng thích đấu đá thì cô vẫn chưa phải chịu nỗi uất ức như thế này. Vừa nghĩ đến những lời khó nghe mà đám đua xe kia nói với cô, Triệu Hương Nông lại lạnh lùng mắng Tống Ngọc Trạch: “Đồ nhát gan.”
Tống Ngọc Trạch nhặt bánh mì và nước ở dưới đất lên, anh ép cô cầm lấy chúng: “Triệu Hương Nông, tôi không chắc có thể tìm được đường ra khỏi khu rừng này trước khi trời tối hay không, nên em cứ ăn cho no bụng rồi hãy nói.”
Quay mặt sang hướng khác, Triệu Hương Nông miễn cưỡng mở giấy gói bánh mì. Quả thực, bây giờ cô rất đói bụng, họ đã tốn một giờ đồng hồ dây dưa với đám đua xe kia mà lỡ mất thời gian ăn trưa.
Tống Ngọc Trạch ngồi xuống bên cạnh cô, ngập ngừng nói: “Bởi vì còn có em nên tôi càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
“Kiếm cớ!” Triệu Hương Nông bực bội nói một câu. Thực ra Triệu Hương Nông biết Tống Ngọc Trạch nói không sai, vừa nhìn đám người hung hăng phách lối kia liền biết chúng là những kẻ liều mạng, huống hồ bọn chúng còn người đông thế mạnh.
“Trong mắt bọn kia không có pháp luật, bọn chúng không quan tâm em có phải là người thừa kế nhà họ Triệu hay không. Triệu Hương Nông em phải thấy may mắn vì lúc này em vẫn còn cơ hội ngồi đây ăn bánh mì. Nếu em mà rơi vào tay bọn chúng thì...” Tống Ngọc Trạch nói đến đây thì ngừng lại.
Giả thuyết mà Tống Ngọc Trạch nói khiến Triệu Hương Nông rùng mình, bên tai còn vang lên câu nói của tên cầm đầu rằng nếu bắt được cô hắn sẽ sung sướng trước rồi nhường cô cho từng người anh em hưởng thụ.
Triệu Hương Nông khó nhọc nuốt miếng bánh mì cuối cùng rồi uống một hớp nước, cô dõi mắt về phía chiếc xe của Tống Ngọc Trạch. Từ mức độ sước sát của chiếc xe có thể nhìn ra Tống Ngọc Trạch đã cố gắng hết sức. Triệu Hương Nông dời mắt nhìn về phía Tống Ngọc Trạch, cánh tay và khóe miệng anh đều có những vết thương do bị cành cây quệt vào.
“Tống Ngọc Trạch, anh cũng ăn bánh mì đi.” Triệu Hương Nông lên tiếng chuyển chủ đề.
“Tôi không đói.” Tống Ngọc Trạch nói.
Triệu Hương Nông cảm thấy lời của Tống Ngọc Trạch hơi kỳ lạ, cô đến bên chiếc xe rồi mở túi đựng thức ăn ra, quả nhiên bên trong trống hoác. Túi đựng thức ăn bị cắt mấy đường, cũng có thể nói bánh mì và nước cô vừa ăn là sự may mắn duy nhất còn sót lại.
Triệu Hương Nông bối rối vặn xoắn ngón tay, cô đứng trước mặt Tống Ngọc Trạch, ngẫm nghĩ rồi đặt tay lên vai anh, cúi người kề sát vào mặt anh. Trong ánh mắt nghi hoặc của Tống Ngọc Trạch cô hôn anh, vài giây sau anh ôm lấy eo cô, chủ động ngậm lấy cánh môi cô.
Khi lên xe, anh quay đầu lại.
“Triệu Hương Nông, vừa rồi là vì em đang áy náy sao?”
Triệu Hương Nông áp mặt lên lưng Tống Ngọc Trạch.
“Không phải, đó là phần thưởng mà công chúa ban cho kỵ sĩ.”
“Công chúa?” Tống Ngọc Trạch gõ nhẹ mũ bảo hiểm của anh vào đầu cô: “Thôi đi, em bây giờ trông giống bà điên thì có.”
Triệu Hương Nông càng ôm chặt lấy Tống Ngọc Trạch: “Tống Ngọc Trạch, cho dù chúng ta không tìm được đường ra trước khi trời tối thì tôi vẫn cảm thấy rất vui vì được đến đây.”
May mắn là hai người không bị kẹt lại trong rừng, Tống Ngọc Trạch có rất nhiều kinh nghiệm sinh tồn khi dã ngoại, chỉ một giờ đồng hồ bọn họ đã ra khỏi khu rừng.
Quãng đường 500 dặm Anh đã kết thúc. 12 giờ, hai người đứng trước cửa nhà Tống Ngọc Trạch. Xuống xe, Triệu Hương Nông bủn rủn tay chân nhìn Tống Ngọc Trạch, ánh mắt cô như muốn nói tôi mệt quá, không bước nổi thêm bước nào nữa.
Tống Ngọc Trạch vò rối mái tóc đã rối bù của Triệu Hương Nông, anh cúi xuống bế bổng cô lên. Triệu Hương Nông khoác tay lên cổ anh, qua bả vai của anh nhìn về chiếc xe được ánh sao chiếu sáng như sắp rực cháy. Cô mỉm cười, 500 dặm Anh của “cậu chàng” kia thuộc về cô, mãi mãi in dấu cái tên Triệu Hương Nông.
Mà chủ nhân của “cậu chàng” kia là Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch bế cô đi thằng vào phòng tắm. Giống như lúc trước, anh xả nước, chuẩn bị bàn chải đánh răng cho cô, chỉ khác là anh không rời khỏi đó luôn mà nhìn sâu vào cô.
Triệu Hương Nông ném cho anh ánh mắt cảnh cáo: Tống Ngọc Trạch, còn dám nhìn nữa là tôi móc mắt anh ra bây giờ.
“Triệu Hương Nông.”
“Ừm.”
“Tôi hy vọng mình có thể biến ngày mai thành một ngày mà Triệu Hương Nông cả đời không thể nào quên.” Anh nói, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng.
Ngày hôm nay, người đàn ông này đã đưa cô thoát khỏi vòng vây của mười mấy chiếc xe, rồi lại đưa cô ra khỏi khu rừng tĩnh lặng đầy chết chóc trước khi trời tối. Cô tin anh nhất định sẽ mang đến cho cô một ngày mà thật lâu thật lâu về sau cô cũng không thể quên nổi.
Lúc đó, cô đâu biết rằng cái ngày mà cô cả đời không thể nào quên ấy lại là một đòn tấn công quan trọng nhất trong âm mưu trả thù cô của anh, cũng là trận đánh cuối cùng.
Có lẽ trận đánh này nên thêm vào một câu dẫn dắt đầy nực cười thế này: Sau ngày hôm ấy, Triệu Hương Nông sẽ hoàn toàn khuất phục trước Tống Ngọc Trạch.