Dịch: Hé
Triệu Hương Nông thầm nghĩ cô đã đứng ở đây quá lâu, lâu đến nỗi cô tưởng mình đã biến thành một bức tượng, nếu như không phải vừa rồi cành cây đập vào cửa sổ thì cô còn tưởng thời gian đã ngừng trôi. Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã 11 giờ rưỡi, qua nửa tiếng nữa thì đêm tân hôn của cô sẽ trôi qua.
Không có tuần trang mật, không có tiệc cưới ồn ào huyên náo. Khách khứa trong hôn lễ của cô và Tống Ngọc Trạch còn chưa đến ba mươi người. Triệu Diên Đình vẫn còn nửa tỉnh nửa mê trong bệnh viện, Martin đã thay Triệu Diên Đình khoác tay Triệu Hương Nông đi trên thảm đỏ. Còn mẹ cô lần đầu tiên nói với cô bằng giọng điệu chân thành: “Tiểu Nông, cảm ơn con.” Hình như cô đã nhìn thấy Bách Nguyên Tú trong hôn lễ, người đàn ông mà cô muốn lấy làm chồng từ năm mười mấy tuổi kia ngồi ở vị trí rất xa.
Sau khi cử hành hôn lễ xong, hai nhà đã ăn một bữa cơm đơn giản. Sau đó Triệu Hương Nông cùng Tống Ngọc Trạch đi ra sân bay tiễn Tống Học Nhữ. Dưới sự thúc giục cuả mẹ, cô chào tạm biệt Tống Học Nhữ.
“Tiểu Nông, phải gọi là ông nội.” Lý Nhu nhắc cô.
Triệu Hương Nông cúi đầu, nói một tiếng: “Ông nội đi mạnh khỏe.”
Tống Học Nhữ nhìn Tống Ngọc Trạch nói: “Tiểu Nông, sang năm sau ông sẽ tổ chức đám cưới cho các cháu ở Canberra. Đến lúc đó ông sẽ để các cháu nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người ở Canberra.”
Triệu Hương Nông cảm ơn Tống Học Nhữ.
Từ sân bay về, Tống Ngọc Trạch cùng Triệu Hương Nông vào bệnh viện một chuyến, hôm nay Triệu Diên Đình đã tỉnh táo được nửa tiếng. Ra khỏi bệnh viện thì trời đã sẩm tối, Triệu Hương Nông cùng Tống Ngọc Trạch về Triệu công quán ăn cơm. Theo truyền thống của người Trung Quốc thì Tống Ngọc Trạch sẽ phát lì xì cho tất cả mọi người ở Triệu công quán, chiếc lì xì dày cộp khiến những người ngoài cuộc cười tươi như hoa.
Lúc ra về, Tống Ngọc Trạch lễ phép nói với Lý Nhu: “Mẹ à, bọn con về đây.”
Người mẹ giống như dây tơ hồng của cô đã khẩn cầu Tống Ngọc Trạch: “Xin con hãy đối xử tốt với Tiểu Nông, mẹ sẽ cảm kích con.”
Tống Ngọc Trạch liếc cô một cái rồi gật đầu.
Về đến nhà Tống Ngọc Trạch đã gần 10 giờ, sau khi tắm rửa thay quần áo Triệu Hương Nông liền đứng ngẩn ngơ trước cửa sổ. Bây giờ trong phòng chỉ còn một mình cô, không lâu trước Tống Ngọc Trạch đã ra ngoài nhận điện thoại. Có lẽ anh sẽ nhanh chóng quay lại, Triệu Hương Nông nghĩ cô phải tìm thấy lọ thuốc ngủ trước Tống Ngọc Trạch quay lại. Lọ thuốc ngủ lần trước đã bị Tống Ngọc Trạch vứt đi, không lâu sau cô đã lén mua về một lọ.
Tìm một vòng không thấy thứ mà cô muốn, càng tìm không thấy lòng cô càng hoảng loạn. Đêm nay là đêm tân hôn, đêm tân hôn cần làm cái gì không phải cô không biết, nên cô cần lọ thuốc ngủ kia.
Đổ hết đồ đạc trong túi xách ra đất, cô vẫn không tìm thấy lọ thuốc kia. Sau đó có tiếng bước chân vang lên sau lưng cô, Triệu Hương Nông vẫn cố chấp cúi đầu lục tìm.
“Anh biết em đang tìm cái gì?” Tống Ngọc Trạch nói: “Anh có thể khẳng định với em rằng, anh sẽ không cho thứ đồ kia bất cứ cơ hội nào xuất hiện ở chỗ này. Thế nên Triệu Hương Nông à, về sau em không cần phải tốn tâm tư mang nó vào đây.”
Tống Ngọc Trạch đừng dậy, quay đầu lại, vừa cất bước thì tay lại bị nắm chặt.
Tống Ngọc Trạch đã đi khỏi đó, 11 giờ rưỡi có mấy chiếc xe đến đón anh. Tống Ngọc Trạch không nói anh định đi đâu, Triệu Hương Nông cũng không hỏi.
“Thời gian này anh sẽ rời khỏi đây một thời gian.” Lúc đi anh đã nói với cô.
Triệu Hương Nông không nói năng gì.
“Anh sẽ cố gắng giành chút thời gian để về nhà.”
Triệu Hương Nông vẫn im lặng.
Sau đó anh không nói gì nữa, khi bóng cây ngoài cửa sổ bị gió lay động che mất hai khuôn mặt trên kính cửa sổ, Tống Ngọc Trạch mới nghiêng mặt về phía Triệu Hương Nông, cô quay mặt đi, anh liền vùi mặt vào hõm vai cô. Cô nói một câu: “Anh vẫn chưa trả hộ chiếu của ba tôi cho tôi.”
Khi quyển hộ chiếu của Triệu Diên Đình nằm trong tay cô, Triệu Hương Nông liền nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn mãnh liệt của Tống Ngọc Trạch.
Đứng trước cửa sổ nhìn xe Tống Ngọc Trạch đi xa, Triệu Hương Nông thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô chạm tay lên môi mình, ở đó vẫn còn vết rách do Tống Ngọc Trạch cắn, bây giờ cảm giác tê dại đau đớn càng rõ rệt hơn.
Một tuần sau khi kết hôn với Tống Ngọc Trạch không hề gian nan như Triệu Hương Nông tưởng tượng. Bạn bè cô đều không biết tin cô và Tống Ngọc Trạch tổ chức hôn lễ, ngày nào bọn họ cũng gọi điện mời cô dự tiệc, Triệu Hương Nông phải lấy lí do ba không khỏe để từ chối bọn họ. Trong tuần này cuộc sống Triệu Hương Nông rất đơn giản, cô dành phần lớn thời gian để trò chuyện với Triệu Diên Đình. Thời gian tỉnh táo mỗi ngày của Triệu Diên Đình càng ngày càng dài, Triệu Hương Nông vẫn chưa nói chuyện cô và Tống Ngọc Trạch kết hôn cho ông nghe. Một tuần nhanh chóng trôi qua, trong thời gian này Triệu Hương Nông cảm thấy may mắn khi doanh nghiệp Triệu thị đã vượt qua sóng gió dần dần bước vào quỹ đạo bình thường.
Ngày thứ tám Tống Ngọc Trạch đi vắng, Triệu Hương Nông nhận được cuộc điện thoại anh. Cuộc điện thoại đó được gọi vào lúc tối, lúc ấy Triệu Hương Nông đang ở một club ở Chicago. Ngày mai Bách Nguyên Tú sẽ đi Hawaii, anh ta đã gọi cho cô bốn cuộc điện thoại cô mới đến nơi này. Trong mắt người khác cô vẫn là bạn gái, vị hôn thê, người yêu của Bách Nguyên Tú, bọn họ hò hét bắt hai người hôn nhau.
Bách Nguyên Tú đứng dậy kéo Triệu Hương Nông đi khỏi đó.
Trong hành lang tối tăm, khung cảnh này vô cùng quen thuộc. Men rượu khiến thế giới của Bách Nguyên Tú trở nên hỗn loạn, anh ta cứ ngỡ cái gã từ đâu chui ra cướp mất Triệu Hương Nông của anh ta chỉ là một giấc mộng Nam Kha. Khi nụ hôn của anh ta ghé đến, Triệu Hương Nông nghiêng đầu đi, nụ hôn của anh ta rơi xuống cổ cô, cô nói Nguyên Tú anh say rồi.
Nói đoạn, điện thoại trong túi cô liền đổ chuông.
Triệu Hương Nông nhận điện thoại.
“Đừng để anh nhìn thấy cảnh đó thêm lần nào nữa.” Tống Ngọc Trạch nói trong điện thoại: “Triệu Hương Nông, lập tức quay về cho anh.”
“Được!” Triệu Hương Nông đáp một tiếng.
Cúp điện thoại, Triệu Hương Nông nói với Bách Nguyên Tú rằng cô phải về, chúc anh lên đường may mắn.
Khi Triệu Hương Nông đi lướt qua anh ta, Bách Nguyên Tú vô thức bắt lấy tay cô: “Tiểu Nông, hắn có đối tốt với em không?”
Cô không trả lời anh ta, cô chỉ nói cho anh ta một chuyện, Bách Nguyên Tú, lúc công ty và ba em xảy ra chuyện ngày nào em cũng gọi cho anh mười mấy cuộc điện thoại.
“Lúc ấy anh...” Bách Nguyên Tú thì thào.
“Em biết, anh bị ba anh giam lỏng.” Giọng cô lạnh nhạt hờ hững: “Bọn họ nói đúng, kết cấu trái tim của đàn ông và phụ nữ không giống nhau. Chuyện này nếu đổi thành phụ nữ thì họ nhất định sẽ kề dao vào cổ mình, dù đầu rơi máu chảy cũng phải có được cơ hội rời khỏi đó, còn đàn ông thì không đời nào làm như vậy.”
Tại tầng thứ 78 của Willis Tower, khi Tinsley vừa đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy chiếc điện thoại bị đập nát. Cảnh tượng này khiến anh ta hoàn toàn bất lực, buổi chiều hôm nay anh ta vừa mới dành hai tiếng để giảng cho chàng trai này vấn đề tu tâm dưỡng tính.
Năm nào Tinsley cũng nhận một công việc, những tỷ phú mang người thừa kế của bọn họ đến chỗ anh ta, trợ lí của anh ta sẽ chọn ra người có tư chất tốt nhất trong đám người đó, sau đó chuyển tư liệu của những người được chọn đến tay anh ta, thế là công việc mới của anh ta lập tức bắt đầu.
Một tuần trước, Tinsley từ Úc đến Chicago, học trò mới của anh ta là Tống Ngọc Trạch. Tinsley vẫn còn có chút kinh ngạc với đối tượng mà trợ lí của anh ta chọn ra, vì anh ta chưa từng dạy người châu Á bao giờ.
“Mười năm sau, anh ta sẽ mang lại cho sếp tiền tài danh vọng, sẽ càng có nhiều người biết đến sếp vì anh ta.” Trợ lí của anh ta đã nói như vậy.
Đến làm việc ở tầng 78 của Willis Tower không chỉ có mình Tinsley, Tống Học Nhữ còn mời những người khác đến. Những người kia và Tinsley đều có một mục đích giống nhau, bọn họ đều là những người xuất sắc trong lĩnh vực phân tích thị trường, thời cuộc, xã giao, tài chính, đầu tư. Những doanh nghiệp đời thứ hai, đời thứ ba đang hô phong hoán vũ trên thương trường đều do ghi dấu công lao của bọn họ.
Khi Tinsley nhìn thấy lịch trình hằng ngày của Tống Ngọc Trạch thì anh ta vô cùng khiếp sợ, bảng lịch trình kia có thể nói là giáo trình của ma quỷ.
“Một lúc tiếp thu nhiều kiến thức như vậy cậu có theo được không?” Tinsley từng hỏi Tống Ngọc Trạch.
“Dĩ nhiên rồi.” Tống Ngọc Trạch đã trả lời anh ta như vậy.
Một tuần tiếp theo, Tinsley phát hiện Tống Ngọc Trạch đúng là một cậu học trò giỏi, không chỉ hiếu học mà khả năng lĩnh ngộ vô cùng cao. Người dậy sớm nhất là cậu ta, người ngủ muộn nhất là cậu ta, cậu ta giống như một cái máy đã được lập trình chuẩn xác từng giây tiếp thu những số liệu dài lê thê kia.
Tinsley không biết Tống Học Nhữ đã làm thế nào để thuyết phục cháu ông ta tiếp nhận kiểu huấn luyện khép kín biến thái như này, trong mắt anh ta kiểu huấn luyện này còn khô khan hơn cả trong quân đội.
“Tống Ngọc Trạch, cậu có bạn gái không?” Tối qua anh ta hỏi Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch không trả lời.
Không trả lời cũng chính là mặc nhận, thế là anh ta lại hỏi Tống Ngọc Trạch: “Vậy cậu có nhớ cô ấy không?”
“Đây không phải vấn đề anh cần quan tâm.” Tống Ngọc Trạch đáp lại: “Việc anh phải làm là khiến tôi có thể nhanh chóng rời khỏi đây.”
Tối qua còn nói muốn nhanh chóng rời khỏi đây mà hôm nay đã ném điện thoại rồi, sau bài giảng tu tâm dưỡng tĩnh dài hai tiếng, Tống Ngọc Trạch không biết hành vi này của cậu ta sẽ bị ghi lại sao?
“Anh có thể ra ngoài một lúc không? Nếu tôi nhớ không nhầm thì bây giờ là thời gian cá nhân của tôi.” Tống Ngọc Trạch ra lệnh đuổi khách.
Thời gian cá nhân mỗi ngày của Tống Ngọc Trạch bị bòn rút xuống còn nửa tiếng đồng hồ. Có một lần vì tò mò mà Tinsley đã lén quan sát nửa tiếng nghỉ ngơi của Tống Ngọc Trạch, ông phát hiện trong nửa tiếng kia phần lớn thời gian Tống Ngọc Trạch đều ngẩn người nhìn điện thoại. Sau đó, Tinsley vô tình nhìn thấy trong điện thoại của Tống Ngọc Trạch có một chuỗi những hình ảnh cô gái đang ngủ, mặc áo sơ mi của nam, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng.
Nửa tháng sau khi Triệu Hương Nông kết hôn với Tống Ngọc Trạch thì Triệu Diên Đình đã tỉnh lại. Ngày hôm ấy, khi Triệu Hương Nông đẩy cửa phòng bệnh ra liền nhìn thấy Triệu Diên Đình đang ngồi trên xe lăn, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, lần đầu tiên gọi tên cô sau khi chìm vào hôn mê: “Triệu Hương Nông.”
“Vâng ba.” Triệu Hương Nông rũ tay, đứng bên cạnh Triệu Diên Đình.
“Con đã kết hôn rồi?” Triệu Diên Đình hỏi cô.
“Vâng.”
Triệu Diên Đình đặt tay lên tay vịn xe lăn, ông đang cô gắng đứng dậy. Khi Triệu Hương Nông muốn giúp ông, thì tay cô bị hất mạnh ra.
Cuối cùng, Triệu Diên Đình cũng đứng dậy được, ông quay sang phía cô.
“Với Tống Ngọc Trạch?”
“Vâng, với Tống Ngọc Trạch.”
Câu trả lời của cô khiến Triệu Diên Đình bị kích động đến đỏ bừng mặt mũi, giọng ông bắt đầu run rẩy: “Triệu Hương Nông, cô coi tôi là cái gì, Triệu Diên Đình tôi không cần phải bán con gái.”
Nói xong câu này Triệu Diên Đình liền ngã sõng soài ra đất, ông muốn ngồi dậy nhưng không có sức lực để ngồi dậy. Triệu Hương Nông muốn đỡ ông dậy thì bị ông đẩy ra. Ông chỉ tay vào cô, mấp máy môi mà không nói nổi một lời.
Triệu Hương Nông bị dọa sợ, cô chưa từng nhìn thấy Triệu Diên Đình chật vật như vậy bao giờ. Cô lập tức quỳ trước mặt ông giãi bày: “Ba ơi, anh ấy đối xử rất tốt với con. Ba ơi, anh ấy không cố ý làm như vậy đâu, chỉ vì anh ấy không chịu được cảnh con lấy người đàn ông khác nên mới dùng mọi thủ đoạn như vậy. Ba à, anh ấy đã hứa từ nay về sau sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với con. Con cũng quyết định tin tưởng anh ấy rồi. Ba, xin ba hãy tin anh ấy giống như tin con...”
Triệu Hương Nông không ngừng lặp lại những lời vừa nói, dáng vẻ không nói nên lời của Triệu Diên Đình khiến cô sợ đến bật khóc. Cô cho rằng người ba vạn năng của cô cũng sắp biến thành một người mắc chứng mất ngôn ngữ, cô biết không nói được là một chuyện vô cùng khổ sở.
Cuối cùng, tay của Triệu Diên Đình chầm chậm nắm lấy gáy cô.
“Nó thật sự đối xử tốt với con?”
Trong làn nước mắt, Triệu Hương Nông nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Diên Đình, vẻ mặt ấy như thể nếu cô nói “Không tốt” thì sẽ lập tức lấy mạng ông vậy.
Thế là, Triệu Hương Nông ra sức gật đầu.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Triệu Hương Nông liền gọi điện cho Tống Ngọc Trạch. Người nhận điện thoại không phải Tống Ngọc Trạch, một giọng đàn ông vô cùng máy móc nói cho Triệu Hương Nông rằng bây giờ Tống Ngọc Trạch không có thời gian nhận điện thoại, đồng thời người đó còn nói với Triệu Hương Nông nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi điện cho Tống Ngọc Trạch nữa.
“Anh nói với anh ta, tôi có việc cần nói với anh ta, cả ngày hôm nay tôi sẽ đợi điện thoại của anh ta.” Triệu Hương Nông nói.
Gần 10 giờ tối Triệu Hương Nông mới nhận được điện thoại của Tống Ngọc Trạch.
“Tìm anh có việc gì?” Anh hỏi cô.
“Ừm, ngày mai bố tôi sẽ xuất viện, tôi mong ngày mai anh có thể đến.”
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, xong đó đáp án đưa ra là: Không thể!
“Tống Ngọc Trạch!” Triệu Hương Nông cao giọng: “Chúng ta giao dịch nhé, anh phối hợp với tôi một lần thì tôi phối hợp với anh một lần!”
“Triệu Hương Nông...” Người ở đầu dây bên kia ngập ngừng, khẽ hỏi: “Có phải em lại khóc không?”
- -----------------------------------------------------------------------------------------------
Có mấy phần mình dịch tên chương theo nội dung, chứ không dịch theo tác giả. Tên chương phần này hơi khó dịch, nếu dịch ra rất dài. Các chế đọc và thử đặt tên chương cho phần này nhé, nếu hợp lí mị sẽ sửa:))))