Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 76: Chương 76: Hạnh phúc lẫn khổ đau (06)




Dịch: Hé

Đây là buổi tiệc kỷ niệm được tổ chức vì những cựu chiến binh Mỹ, mục đích của buổi tiệc chủ yếu là để quyên góp. Buổi tiệc mới diễn ra một nửa mà Triệu Hương Nông đã bắt đầu thấy đau đầu. Người đàn ông đang bám theo cô tên là Si Jun Hwa, người Hàn Quốc, tự xưng là đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Nghe anh ta nói anh ta đã cố tình học tiếng Trung vì cô. Lúc này, anh ta đang đứng cạnh cô thể hiện tiếng Trung mà anh ta mới học với cô. Thứ tiếng Trung mà người đàn ông kia đang nói với vẻ đắc chí khiến Triệu Hương Nông thấy vô cùng tệ.

Tất nhiên là cô không thể nổi đóa lên với anh ta, vì người đàn ông Hàn Quốc này vừa mới trở thành một trong những đối tác làm ăn với Bách hóa Triệu thị. Người đàn ông Hàn Quốc đang gọi cô với cái tên “Hương Hương”, anh ta cảm thấy Hương Hương là một cái tên rất đẹp. Khi người đàn ông gọi cái tên đẹp kia lần thứ N, Triệu Hương Nông bắt đầu đánh mắt cầu cứu với Bách Nguyên Tú ở phía đối diện cô.

Khi thấy Bách Nguyên Tú đi về phía cô, Triệu Hương Nông thầm thở phào trong lòng. Ban nãy cô cầu cứu Bách Nguyên Tú có lẽ là một loại bản năng, thói quen được hình thành trong nhiều năm dường như rất khó từ bỏ trong thời gian ngắn. Từ trước đến giờ đều như vậy, khi gặp phải những đối tượng theo đuổi cô, Bách Nguyên Tú luôn có có thể nghĩ ra cách để bọn họ bỏ chạy.

Bây giờ, Triệu Hương Nông biết cô đã không thể làm như vậy nữa, vì cô đã kết hôn. Từ sau khi Triệu Hương Nông kết hôn với Tống Ngọc Trạch, Bách Nguyên Tú vẫn gọi điện cho cô như thường. Đối với những cuộc điện thoại của Bách Nguyên Tú, Triệu Hương Nông bắt máy mang tính lựa chọn, ban ngày nhận, ban đêm không nhận. Sau mấy lần, Bách Nguyên Tú không còn gọi điện cho cô vào buổi tối nữa. Thỉnh thoảng đụng mặt nhau ở buổi tiệc nào đó, Triệu Hương Nông cũng cố ý giữ khoảng cách nhất định với Bách Nguyên Tú.

Chỉ là những thói quen kia rất khó để thay đổi trong nhất thời.

Bách Nguyên Tú đi đến bên cô, thản nhiên khoác tay lên vai cô, sau đó ánh mắt hai người không hẹn mà gặp nhìn về phía người đàn ông Hàn Quốc kia. Thường thì, gặp phải trường hợp này người thông minh sẽ biết điều mà bỏ đi, vì biểu cảm trên khuôn mặt của Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú như muốn nói: Thưa anh, tôi nghĩ tôi không cần dùng lời nói để giải thích với anh nữa nhỉ? Chúng tôi là một đôi!

Rõ ràng, người đàn ông Hàn Quốc đã có chuẩn bị mà đến, anh ta dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo để nói: “Hai người đã chia tay rồi, vả lại tôi khẳng định hai người sẽ không có khả năng tái hợp.”

Nghe thấy vậy, Bách Nguyên Tú bật cười: “Chắc hẳn anh đã nghe những tin vịt này trên mấy tờ báo lá cải nhỉ? Mấy cái tin vớ vẩn như vậy mà anh cũng tin.”

Nói đoạn, Bách Nguyên Tú dán môi vào tai Triệu Hương Nông làm như đang thì thầm gì đó, Triệu Hương Nông giả bộ chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa cười với người đàn ông Hàn Quốc. Triệu Hương Nông nghĩ biểu hiện lúc này của cô và Bách Nguyên Tú y như cặp nam nữ yêu đương thắm thiết, nếu không thì sắc mặt của người đàn ông Hàn Quốc kia sẽ không tệ đến như vậy.

Triệu Hương Nông lơ đãng nhìn về phía Triệu Diên Đình, sau đó cô nhìn thấy nụ cười cứng ngắc của Triệu Diên Đình, mắt ông đang nhìn về phía cửa hội trường. Theo ánh mắt của Triệu Diên Đình, Triệu Hương Nông nhìn thấy Tống Ngọc Trạch. Rất rõ ràng, người phụ nữ đang đứng kế bên Tống Ngọc Trạch làm Triệu Diên Đình không vui. Người cùng Tống Ngọc Trạch đi vào là thiên kim của chủ nhân của bữa tiệc, một cô gái đáng yêu được cưng chiều khác tên là Emilia.

Hai người với dáng vẻ ung dung ở cửa hội trường giống như luồng ánh sáng thu hút ánh mắt của mọi người. Khách khứa trong hội trường không tự chủ được mà nói nhỏ lại, có người còn dứt khoát dừng cuộc trò chuyện lại, chăm chú nhìn nhân vật hot mới của Chicago – Tống Ngọc Trạch.

Lúc này, Triệu Hương Nông đã quên cả đóng kịch, cô đang thầm cầu nguyện Tống Ngọc Trạch đừng làm Triệu Diên Đình tức giận.

Giây phút này, phía sau đã xảy ra chuyện gì, vì sao phía sau bỗng dưng yên ắng như vậy Bách Nguyên Tú hoàn toàn không để tâm. Ôm ý nghĩ hèn mọn tham lam kề gần lại hương thơm tỏa ra từ cơ thể cô, sau đó mơ một giấc mơ đảo ngược thời gian.

Giọng nói phá vỡ mộng cảnh kia là cơn ác mộng của Bách Nguyên Tú, ngày hôm ấy, trong nhà thờ nhỏ, sau khi người kia nói “Con đồng ý” thì cứ thế mang Tiểu Nông của anh ta đi.

Bây giờ, người kia đang nói: “Tôi xuất hiện không phải lúc sao?”

Tiếng Anh chính gốc với âm điệu dễ nghe, để lộ khí chất người có giáo dưỡng. Bách Nguyên Tú quay đầu lại liền nhìn thấy Tống Ngọc Trạch, trùng hợp là ánh mắt của Tống Ngọc Trạch đang nhìn về phía bên này.

Ảo tưởng tốt đẹp vừa rồi bị sự xuất hiện của Tống Ngọc Trạch đánh cho tan tác. Tiểu Nông của anh ta bắt đầu thất thần, màn diễn vừa rồi của họ đã thất bại. Thế là, người đàn ông Hàn Quốc kia lại tìm lại được sự tự tin mà bắt đầu lấy lòng người mình thương. Trùng hợp là Tống Ngọc Trạch cũng đang lấy lòng cô gái đi cùng mình.

Đến cuối buổi tiệc, MC thông báo đã đến thời gian khiêu vũ. Một nửa điệu nhảy đã trôi qua, Emilia phát hiện bạn nhảy của cô ta đã chuồn mất, Si Jun Hwa cũng gặp cảnh tượng tương tự.

Đi qua phòng vệ sinh rồi rẽ trái, lại rẽ phải ở lối đi vào vườn hoa, người phụ nữ mặc lễ phục màu trắng dừng lại ở ngã tư đường, khẽ gọi: “Tống Ngọc Trạch.”

Không có ai đáp lại cô, ngập ngừng một lúc, cô xách váy đi sang bên phải. Người phụ nữ nhanh chóng đi vào vườn hoa, vừa đi vừa dáo dác nhìn quanh. Khi đi qua hai hàng cây cao bằng hai người được cắt tỉa gọn gàng, một đôi tay bất ngờ vươn ra kéo người phụ nữ vào lùm cây.

Người phụ nữ định hét lên theo bản năng thì bị bịt miệng, hai luồng hơi thở đan cài vào nhau trong gang tấc.

Khi nhìn rõ người bịt miệng cô là Tống Ngọc Trạch thì Triệu Hương Nông gỡ từng ngón tay đang bịt miệng cô ra, nghe anh hỏi cô: “Vừa rồi anh nghe thấy em gọi anh?”

“Ừm,“ Triệu Hương Nông nhìn về phía hội trường sáng trưng kia: “Tống Ngọc Trạch, cho tôi một lí do vì sao anh lại cùng Emilia xuất hiện ở nơi này. Một lí do để tôi còn biết đường ăn nói với ba tôi.”

Trong ánh sáng tờ mờ, biểu cảm của khuôn mặt đang gần trong gang tấc kia vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến cơn phẫn nộ mà cô mang lại cho anh trong buổi tiệc giờ đây đã lên đến đỉnh điểm.

Tống Ngọc Trạch ép cô tựa đầu lên vai anh, cố tình không nhìn khuôn mặt ấy, không thấy sẽ không nổi giận với cô. Thời gian này muốn có những giây phút như lúc này là một chuyện không hề dễ dàng với anh, anh ấn gáy cô, nói: “Đợi sau khi bữa tiệc kết thúc, anh sẽ ký một hợp đồng bí mật với ba của Emilia. Nhìn bề ngoài thì anh đang móc tiền ra để lấy lòng Emilia nhưng thực ra anh đang âm thầm cho ba cô ta tiền vốn để vận động tranh cử.”

Nhận được đáp án thỏa đáng, Triệu Hương Nông định rời khỏi đó. Vừa mới dịch người thì bị anh kéo lại. Triệu Hương Nông nghe thấy Tống Ngọc Trạch thấp giọng nói với cô: “Ở lại thêm lúc nữa, anh sẽ không làm gì đâu.”

“Tống Ngọc Trạch, đừng nói những lời ngu ngốc vô nghĩa như vậy nữa.” Triệu Hương Nông đứng im, nói.

Lời của cô khiến người đang ôm cô cứng đờ, Triệu Hương Nông nhân cơ hội đẩy anh ra. Cô vừa quay người đi thì bị lôi lại, anh nói với cô bằng chất giọng lạnh lùng như cô vừa nói: “Triệu Hương Nông, dựa vào quan hệ vợ chồng được pháp luật bảo vệ, vừa rồi anh đã trả lời câu hỏi của em, còn em có phải cũng nên trả lời câu hỏi của anh hay không?”

“Anh rất tò mò lúc nãy Bách Nguyên Tú đã nói gì với em. Anh đoán chắc chắn hắn ta cũng nói những lời vô nghĩa như anh vừa nói, nhưng vừa rồi anh nhìn thấy hình như em nghe rất vui vẻ. Người ta nói với anh dạo này em đang qua lại với một người Hàn Quốc, có vẻ tin này cũng không phải là bịa đặt.” Nói đến đây, Tống Ngọc Trạch miết cằm Triệu Hương Nông: “Anh còn nghe nói, dạo này Bách Nguyên Tú không hẹn hò với người khác nữa, không biết nguyên nhân có phải vì em không. Hay là, kỳ thực hai người vẫn luôn bí mật hẹn hò? Triệu Hương Nông, anh cảm thấy nhất định phải bố trí vài người xung quanh em mới được. Tình cũ tái hợp là một cái gì đó rất khó nói. Triệu Hương Nông à, bây giờ anh vô cùng hoài nghi em không công khai tin em đã kết hôn có phải còn có mục đích khác, ví dụ như có thể quang minh chính đại tơ tưởng người yêu cũ của em chẳng hạn.”

“Có phải như vậy không hả Triệu Hương Nông?”

Không gian quá nhỏ, lời nói và giọng điệu của Tống Ngọc Trạch lập tức khiến tần xuất hô hấp của Triệu Hương Nông tăng cao. Cô vừa đẩy cơ thể đang ép cô lên cây kia, vừa nói: “Tống Ngọc Trạch, thu lại những suy nghĩ bẩn thỉu của anh lại...”

Bất thình lình, một luồng sáng chiếu về phía hai người, kèm theo đó là giọng một người đàn ông đang hô lên: “Ai, ai ở đó?”

Có tiếng bước chân lại gần chỗ hai người, người kia có lẽ là bảo vệ ở chỗ này.

Triệu Hương Nông vội vàng bịt chặt miệng, một giây sau cô lập tức bị kéo vào nơi sâu nhất trong lùm cây. Bọn họ len người vào khe hở được cành cây che chắn như một chiếc mền.

Triệu Hương Nông nghiêng đầu nghe ngóng tiếng bước chân, nụ hôn của Tống Ngọc Trạch đến vô cùng bất ngờ tựa như muốn đoạt mất hơi thở của cô.

Lúc này, Triệu Hương Nông không dám nhúc nhích, đành để mặc anh, sau đó...

Đường khóa váy bên hông bị kéo xuống, Tống Ngọc Trạch thò tay vào từ đường khóa đó. Khi ngón tay anh chạm vào miếng dán ngực của cô, Triệu Hương Nông giẫm mạnh đôi giày cao gót lên chân anh. Tống Ngọc Trạch vẫn không chút suy chuyển, ngược lại còn không để ý đến ánh mắt cảnh cáo của cô mà kéo miếng dán ngực xuống.

Triệu Hương Nông nghiêng đầu sang một bên cố gắng không nhìn cái đầu đang vùi trước ngực cô. Bộ váy của cô đã trượt xuống tận eo cô, miếng dán ngực cũng bị gỡ ra. Bây giờ Triệu Hương Nông không thể đẩy Tống Ngọc Trạch ra, cũng không thể để mình phát ra một tiếng nào. Sau khi không thấy điều gì bất thường, tên bảo vệ kia đứng hút thuốc ở một chỗ cách hai người không xa. Lúc này, điều đúng đắn nhất mà Triệu Hương Nông phải làm đó là yên lặng chờ đợi tên bảo vệ hút thuốc xong.

Cuối cùng, tên bảo vệ cũng hút thuốc xong rồi đi khỏi đó. Cái đầu vùi trước ngực cô chầm chậm di chuyển trên vai cô.

“Em có thấy chuyện vừa rồi giống với chuyện xảy ra ở sòng bài tại New Orleans không?” Tống Ngọc Trạch nói với Triệu Hương Nông.

Tống Ngọc Trạch nói xong câu này liền hối hận, trong lúc mê loạn một số lời cứ thế tuôn ra. Tống Ngọc Trạch biết anh đã chạm phải điều tối kỵ của Triệu Hương Nông.

Quả nhiên...

Trong ánh sáng yếu ớt, sắc mặt cô lập tức trắng bệch giống như bộ váy trắng trên người cô.

Sau khi nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói như vậy, Triệu Hương Nông nghĩ có lẽ cô nên cho anh một bạt tai giống như trước kia, chỉ là, dường như cô đã không còn hơi sức mà tức giận nữa.

Không nhận được cái tát như dự đoán, lòng Tống Ngọc Trạch bắt đầu hoảng loạn. Trong lúc hoảng loạn, Tống Ngọc Trạch đã làm một việc: chủ động cầm tay cô, để tay cô tát mạnh lên má anh.

Tiếng tát tai lanh lảnh vang lên, đổi lại là hai gương mặt sững sờ. Triệu Hương Nông rũ mắt xuống, duỗi tay chỉnh lại váy vóc và đầu tóc.

Hai người một trước một sau đi trên lối đi nhỏ, Triệu Hương Nông đi phía trước, Tống Ngọc Trạch đi theo sau. Khi đi đến ngã tư, Tống Ngọc Trạch gọi cô lại: “Triệu Hương Nông, bây giờ em không thích hợp để ra ngoài.”

Khi nói những lời này, ánh mắt của Tống Ngọc Trạch như có như không quanh quẩn trước ngực cô. Lúc này Triệu Hương Nông mới phát hiện không có miếng dán ngực, trên bộ váy với chất liệu mềm mại nhô lên hai điểm nho nhỏ.

“Em vào phòng vệ sinh đợi anh.” Tống Ngọc Trạch khẽ nói với cô.

Hôm nay, một người phụ nữ đến dự tiệc phát hiện miếng dán ngực dự bị cô ta để trong túi xách đã không cánh mà bay. Nhìn quanh hội trường, cô ta nhận ra chẳng có ai giống kẻ đi trộm miếng dán ngực cả. Khi ánh mắt chạm phải Tống Ngọc Trạch, cô ta vô thức dừng lại lâu hơn một chút. Muốn rời mắt khỏi người đàn ông kia là một chuyện chẳng dễ dàng, người đàn ông kia đúng là được ông trời ưu ái, vừa có sự quyến rũ của một người đàn ông vừa có sự lãng mạn ngây ngô của một chàng trai.

Ôi chúa ơi! Anh ấy cũng nhìn thấy mình, anh ấy đang cười với mình. Dưới ánh mắt cuốn hút của anh, cô ả đã sớm ném chuyện mình mất miếng dán ngực lên chín tầng mây.

Khóa trái cửa phòng vệ sinh lại, Triệu Hương Nông cầm miếng dán ngực Tống Ngọc Trạch đưa cho cô. Trong phòng vệ sinh sáng trưng, trên ngực cô chi chít những dấu hôn màu hồng, trong những dấu hôn đó có những dấu răng chỗ đậm chỗ nhạt. Triệu Hương Nông ngây ngẩn nhìn những dấu răng ấy qua gương, lúc này, chúng khiến cô nhìn mà phát hoảng.

Sự hoảng hốt khiến cô chợt bừng tỉnh, dường như có âm thanh chui vào tai cô.

Thế là, cô men theo âm thanh ấy, bước từng bước về phía...

- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mị thả nhẹ một chương rồi mị chuồn đây, tuần này hơi lười dịch nên bỏ bê truyện quá, sr các anh em thiện lành:(((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.