Tuổi 24 của Triệu Hương Nông là một bộ phim về tình yêu và thù hận, tất cả những niềm vui và nước mắt của cô đều dâng hiến cho tuổi 24 của mình. Hối hận? Không biết! Hạnh phúc? Không biết! Vui vẻ đau thương? Cũng không biết!
Sau cùng, khi máy bay lao xuống mặt biển Đại Tây Dương mênh mông, cô chỉ biết cô rất vui sướng.
Cuối cùng, giải thoát rồi!
Tháng mười hai ở Chicago thỉnh thoảng lại có tuyết rơi. Ngoài chuyện từ một cô sinh viên đại học trở thành một ma mới trong công việc thì cuộc đời của Triệu Hương Nông cũng không thay đổi quá nhiều. Nụ cười ngọt ngào vẫn thường trực trên môi, giọng nói dịu dàng gần gũi luôn khiến bọn trẻ rất thích nói chuyện với cô, cũng rất sẵn lòng chia sẻ những chuyện buồn phiền của chúng vào hộp thư email của cô. Cuộc sống yên ổn khiến Triệu Hương Nông luôn dễ dàng quên đi chiếc nhẫn trên ngón vô danh. Khi chợt bừng tỉnh, cô mới phát hiện cô và Bách Nguyên Tú đã từ bạn trai bạn gái biến thành vợ chồng chưa cưới.
Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú đã đính hôn tròn hai tháng. Đầu tháng mười hai, giới truyền thông đăng tải một loạt hình ảnh Triệu Diên Đình và Bách Nguyên Tú không hề nói với nhau một lời nào trong suốt buổi tiệc rượu thương mại. Hình ảnh này khiến tin tức mối hôn nhân giữa hai nhà Triệu Bách tan vỡ càng trở nên xôn xao.
Sau đó, thượng tuần tháng mười hai Triệu Hương Nông nhận được một cuộc điện thoại như này: “Triệu, bây giờ Bách Nguyên Tú đang ở Las Vegas, bên cạnh anh ta có một cô gái, cô gái đó cũng tóc đen da vàng giống cậu.”
“Triệu, cô gái đó không xinh bằng cậu.” Người gọi điện cho cô vừa tức tối nói vừa an ủi cô.
Triệu Hương Nông rất dễ khiến người khác yêu mến, cho nên, hầu hết bạn bè đều thích cô.
“Triệu, có cần tớ cho người trói cô ả kia ném vào sa mạc Sahara không?” Dương Nữu tính tình nóng nảy, càng nói càng tức tối hơn.
“Cảm ơn cậu, Gia.” Triệu Hương Nông nói: “Tớ sẽ xử lý ổn thỏa.”
Cúp điện thoại, Triệu Hương Nông bắt đầu chuẩn bị cho công việc của ngày mai. Ngày mai, cô sẽ cùng Tống Liên Tố đến khu vực chịu thiệt hại nặng nề nhất của Illinois. Nơi đó cách Chicago rất xa, bọn họ phải ở lại nơi đó đến cuối tuần mới quay về Chicago.
Tối thứ bảy cuối cùng của trung tuần tháng mười hai, xe của Bách Nguyên Tú dừng lại bên ngoài cổng Triệu công quán, hai người đã hẹn nhau tham gia buổi tụ tập của bạn bè Bách Nguyên Tú.
Đứng trước cửa sổ, Triệu Hương Nông gọi điện cho Bách Nguyên Tú, cô muốn bảo Bách Nguyên Tú đừng lên giường với cô gái tóc đen da vàng kia. Nhưng khi điện thoại được kết nối, cô lại không thể thốt ra một lời nào, cuối cùng cô đành cúp điện thoại.
Tối nay, Triệu Hương Nông trốn riết ở trong phòng, Bách Nguyên Tú đến gõ cửa phòng cô.
“Tiểu Nông, nghỉ ngơi cho tốt! Ngày mai anh lại đến thăm em.” Cách một cánh cửa, Bách Nguyên Tú bỏ lại một câu như vậy.
Chủ nhật, Triệu Hương Nông vẫn đeo chiếc kính đen sì, xuất hiện ở trung tâm huấn luyện trượt băng. Một tấm mái che trên trần nhà cũ kĩ rơi xuống đập vào đầu cô. Trong cơn choáng váng, Triệu Hương Nông nhìn thấy khuôn mặt đó kề sát mặt cô, cô có thể nhìn rất rõ sự lo lắng và che chở trên khuôn mặt đó.
“Tống Ngọc Trạch.” Cô gọi anh.
Anh bế cô lên rồi chạy ra ngoài.
Cô nói cô không sao, nhưng anh lại đáp: “Nhìn cô có vẻ không ổn, sắc mặt của cô rất tệ, nhất định là đau lắm.”
Nơi không ổn không phải chỗ bị đập vào mà là trái tim của cô.
Người nói sắc mặt cô rất tệ nằng nặc đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.
Trong màn mưa tuyết lất phất của tháng mười hai, những hình ảnh đó rất sống động trong ký ức sau này của Triệu Hương Nông. Cô mặc chiếc áo jacket dày rộng của Tống Ngọc Trạch ngồi trên xe motor của anh, khuôn mặt cô bị động mà áp trên lưng anh. Chiếc xe băng qua khe hở của dòng xe dài dằng dặc, làn gió thổi vun vút qua vành tai.
Tiếng gió khiến Triệu Hương Nông cảm thấy rất hưng phấn.
“A Tống.” Triệu Hương Nông bắt chước giọng điệu của mấy cô gái mà gọi anh, gọi xong thì cô thầm giật mình, từ khi nào cô và Tống Ngọc Trạch lại thân thiết như vậy.
Cũng may, Tống Ngọc Trạch không chú ý đến điều này.
Áp mặt vào lưng của Tống Ngọc Trạch, những bông tuyết bay bay trên bầu trời xám xịt, trong tủ kính của những cửa hàng hai bên đường đâu đâu cũng là cây thông noel và màu đỏ của lễ giáng sinh, trước cửa hàng là chàng trai trẻ tuổi đeo găng tay đang ủ ấm khuôn mặt cô gái.
Xe dừng lại trước đèn đỏ.
“A Tống.” Cô gọi anh một cách rất tự nhiên: “Tôi đoán người bạn thích trượt băng của anh là nữ, đúng không? Có lẽ, anh từng yêu cô ấy?”
“Đúng là nhiều chuyện.”
Triệu Hương Nông rất vui vì lúc này có người nói chuyện với cô.
“A Tống, lần đầu gặp nhau anh có bị tôi dọa không?”
“Không, lúc đó tôi vẫn chưa biết cô là ai, nên không bị dọa. Tôi chỉ nghĩ người bên ngoài kia thật biết mắng người.” Tống Ngọc Trạch quay đầu nhìn cô, cơn gió thổi những lọn tóc trên trán anh sang một bên, những đường nét trên khuôn mặt càng tinh xảo hơn, đẹp chết người.
Triệu Hương Nông bật cười, những tiết học khô khan khó nhằn trong thời đại thiếu nữ khiến cô lúc nào cũng muốn chửi bậy, cô thường lén lút trốn đi luyện tập các loại câu chửi bậy.
“A Tống, anh có cảm thấy tôi có tiềm chất làm diễn viên không?”
“Hửm...” Tống Ngọc Trạch quay đầu nhìn cô.
“Không phải tôi rất biết diễn sao?” Nói xong, Triệu Hương Nông ra sức kéo khóe mắt mình xuống, gắng gượng kéo mặt mình thành khuôn mặt ác quỷ đáng sợ trong bộ phim “Tiếng thét“.
“Ừm, Triệu Hương Nông quả thực rất biết diễn.” Tống Ngọc Trạch vô cảm nhìn cô.
Chán thật! Triệu Hương Nông lại áp mặt lên lưng Tống Ngọc Trạch, cô nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói với cô một vấn đề.
“Triệu Hương Nông, tôi phát hiện cô chưa bao giờ giả bộ ở trước mặt tôi.”
Vấn đề này khiến Triệu Hương Nông bật cười ha hả, cô cho rằng đây là một vấn đề ngu ngốc.
“Ở trước mặt anh tôi không cần diễn, anh chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi thôi.”
Nói xong những lời này, Triệu Hương Nông nghe thấy Tống Ngọc Trạch khẽ nói: “Đúng là thẳng thắn.”
Nghĩ đến tự tôn của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông lại bổ sung thêm một câu: “Vả lại, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau anh đã nhìn thấy con người thật của tôi rồi, tôi giả vờ cũng vô ích.”
Đèn xanh sáng lên, Triệu Hương Nông vòng tay qua thắt lưng Tống Ngọc Trạch một cách tự nhiên. Trong lòng cô mơ hồ nghĩ lời cô nói với Tống Ngọc Trạch, là như vậy sao? Đúng là như vậy sao?
Đang mải suy nghĩ, Triệu Hương Nông bỗng nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói, Triệu Hương Nông, bỏ tay ra!
Sau khi phản ứng lại, mặt Triệu Hương Nông thoáng chốc đỏ bừng. Không biết từ lúc nào tay cô đã rơi xuống bụng dưới của anh. Triệu Hương Nông có một thói quen vặt, khi cô đang chìm trong suy tư thì ngón tay cô cũng vô thức động đậy, cho nên, bây giờ...
Triệu Hương Nông cuống quít đặt tay lên eo Tống Ngọc Trạch. Vì Lý Nhu là tín đồ đạo Cơ Đốc, còn cô thì tôn trọng tín ngưỡng của mẹ mình. Cho nên, tác phong trong quan hệ nam nữ của Triệu Hương Nông khác một trời một vực với những người bạn cởi mở khác, người duy nhất từng chạm vào cơ thể cô chỉ có Bách Nguyên Tú.
Bách Nguyên Tú, trái tim Triệu Hương Nông thắt lại, từng cơn co rút khẽ lan ra.
Để thoát khỏi cảm giác khổ sở kia, cô đã làm một hành động vô cùng suồng sã, như ấn tay vào eo Tống Ngọc Trạch.
Wow! Dáng cũng đẹp ra phết, rắn chắc, còn có thể chạm vào những múi cơ của anh.
“A Tống.” Triệu Hương Nông có ý nói bằng giọng ngây thơ: “Nói thử xem, Clara đã từng sờ anh chưa. Không đúng, là anh đã sờ Clara chưa chứ. Vậy thì, sờ một lần cô ta sẽ trả cho anh bao nhiêu? Nếu tôi sờ anh, anh có giảm giá không?”
Nói xong, Triệu Hương Nông lại giật mình sợ hãi vì bản thân mình, rõ ràng cô và Tống Ngọc Trạch chưa thân thiết đến mức này.
Xe đi chậm lại rồi dừng lại bên đường, Tống Ngọc Trạch nói mà không buồn ngoảnh đầu lại: “Triệu Hương Nông, cô xuống xe cho tôi.”
Xuống xe? Không, cô hoàn toàn không muốn xuống xe. Trên người cô không mang tiền, hơn nữa đứng ở nơi này bắt xe không phải chuyện dễ dàng, với lại trời lạnh như vậy, hơn nữa...
Hơn nữa lưng của Tống Ngọc Trạch rất ấm áp, áp mặt lên lưng anh khiến cô muốn ngủ gật.
“Xin lỗi, Tống Ngọc Trạch, tôi không cố ý.” Triệu Hương Nông giả bộ xin lỗi anh, cô cũng tin chắc lời xin lỗi của cô sẽ nhanh chóng thu được hiệu quả.
Trong ấn tượng của Triệu Hương Nông, “Tên trộm rượu vang” trốn trong phòng vệ sinh nữ, “Thịt tươi” cặp kè thiên kim tiểu thư của gia tộc de Gaulle, và cả “A Tống” trong miệng mấy cô gái ở trung tâm trượt băng, đều mang phong cách chàng kỵ sĩ của chủ nghĩa cổ điển. Nếu ở thế kỷ trước thì đó gọi là lãng mạn, nếu ở thế kỷ này thì đó gọi là ngu ngốc.
Quả nhiên, Tống Ngọc Trạch không nói gì nữa.
“A Tống, anh phải biết rằng, bình thường tôi không nói mấy lời linh tinh này với bạn bè mình đâu. Chỉ khi nào ở trước người bạn chân chính tôi mới thoải mái nói mấy lời này.” Triệu Hương Nông thuận miệng thốt ra vài lời, những lời như này là câu cửa miệng của Triệu Hương Nông mỗi khi cô nói chuyện với đám trẻ.
Vì thế, bọn trẻ đều rất thích cô.
“Thật sao?” Tống Ngọc Trạch khẽ hỏi một câu.
Đúng là dễ lừa, từ nhỏ Triệu Hương Nông đã hiểu sâu sắc một đạo lý: Thêm một người bạn mãi mãi có lợi hơn thêm một kẻ địch.
“Đương nhiên là thật rồi.” Triệu Hương Nông lại áp mặt lên lưng Tống Ngọc Trạch, lẩm bẩm: “Tống Ngọc Trạch, hình như chỗ bị va vào trên đầu tôi hơi kỳ lạ, hình như bắt đầu đau rồi, Tống Ngọc Trạch, anh nói xem tôi có bị chấn động não không.”
Anh chàng kỵ sĩ chính nghĩa đang ngốc nghếch phóng xe thật nhanh, vừa lái vừa an ủi cô, không đâu, làm gì có chấn động não dễ dàng như vậy.
Thế là, mặt cô lại có thể cọ trên tấm lưng ấm áp của anh rồi, thế là, cô lại nghe thấy tiếng gió vun vút bên tai.
Bầu trời xám xịt lất phất những bông tuyết li ti, Triệu Hương Nông duỗi tay ra. Bông tuyết rơi vào lòng bàn tay của cô, nhanh chóng tan chảy, đúng là thần kỳ, hóa ra không phải băng.
Bông tuyết tan chảy trong lòng bàn tay cô, nhắm mắt lại, Triệu Hương Nông lại muốn ngủ gật.
Một mùa giáng sinh lại đến, lễ giáng sinh năm 24 tuổi của Triệu Hương Nông, Bách Nguyên Tú không ở bên cạnh cô. Đây là lần đầu tiên anh ta không xuất hiện bên cạnh cô kể từ khi hai người xác định quan hệ.
Đêm bình an, ở Chicago tuyết rơi rất dày. Triệu Hương Nông một mình xuất hiện ở bữa tiệc mừng giáng sinh, Clara khoác tay Tống Ngọc Trạch xuất hiện ở buổi tiệc.
Cùng ngày, ở một nơi ánh nắng chói chang miền nam Australia, Bách Nguyên Tú đội mũ cói xuất hiện ở khu chợ Gorman House tại Canberra, bên cạnh anh ta là Hạ Tiểu Thuần.
Ngày hôm nay, số phận của ba người đã đứng trước ngã ba đường.
Ngày hôm nay, kế hoạch ngoại tình vẫn luôn được chôn sâu trong tim Triệu Hương Nông, dần dần nhen nhóm trong bầu không khí tràn ngập màu đỏ an lành của lễ giáng sinh.
-------------------------------------------------------------
Hạ Tiểu Thuần đưa một tờ giấy khám thai cho cô: “Vừa tròn bốn tuần.”