Đứng trước cửa phòng của Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông lê đôi chân tê cóng, trong tay cầm nửa lốc bia mua từ siêu thị.
Trước khi bước lên cầu thang giống giá sắt kia Triệu Hương Nông đã uống nửa lốc bia, mượn men say để có can đảm leo lên cầu thang sắt dẫn lên phòng Tống Ngọc Trạch.
Vì lạnh nên hàm răng cô va lập cập vào nhau, nhắm mắt lại, bàn tay run rẩy ấn chuông cửa phòng Tống Ngọc Trạch. Ấn một lần sợ Tống Ngọc Trạch không nghe thấy, cô lại ấn hai lần ba lần bốn lần.
Mau mở cửa đi, Tống Ngọc Trạch!
Dường như cả thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng cánh cửa kia cũng mở ra.
Cánh cửa chầm chậm mở ra để lộ ánh đèn khiến cô luôn nhung nhớ, căn phòng không cần quá to, ánh đèn không cần quá rực rỡ, chỉ cần có thể chứa được tia sáng khiến trái tim ấm áp là được, Tống Ngọc Trạch đang đứng trong vầng sáng ấm áp đó.
“Triệu Hương Nông?” Giọng nói Tống Ngọc Trạch vẫn còn ngái ngủ, thậm chí tay anh còn chạm vào chán cô để thăm dò.
Hàm răng càng va đập mạnh hơn, Triệu Hương Nông nói đứt quãng: “Tống... Tống Ngọc Trạch... Hôm nay tôi rất đau lòng, vô cùng đau lòng. Hôm nay rất không vui, anh... không phải buổi chiều anh nói nếu tôi không vui có thể đến tìm anh sao? Cho nên... tôi liền đến đây!”
Tống Ngọc Trạch đứng ở đó không nói gì.
Giọng nói của Triệu Hương Nông ngày càng nhỏ hơn: “Hơn nữa... Tống Ngọc Trạch... tôi lạnh, lạnh đến mức không đi nổi nữa rồi.”
Ánh mắt của Tống Ngọc Trạch đi xuống, đôi chân của Triệu Hương Nông cũng bắt đầu run rẩy. Cô nghe thấy tiếng chửi thề phát ra từ miệng Tống Ngọc Trạch, không biết vì sao tiếng chửi thề đó của Tống Ngọc Trạch lại khiến cõi lòng Triệu Hương Nông vô cùng yêu thích.
Một giây sau, Tống Ngọc Trạch bế bổng cô lên.
Trong căn phòng nhỏ với ánh sáng yếu ớt, ấm nước đang sôi phát ra những tiếng lục bục, làn khói bay ra từ miệng ấm khiến ánh đèn mờ ảo như chìm trong mây mù. Người đàn ông mái tóc rối bời mặc chiếc áo T-shirt rất đơn giản đang tìm quần áo trong chiếc tủ sơ sài của anh. Triệu Hương Nông ngồi trên giường của Tống Ngọc Trạch, lúc này trên người cô đang quấn cái chăn mà Tống Ngọc Trạch đã từng đắp.
Nước đã sôi, Tống Ngọc Trạch xách ấm nước vào phòng tắm chật hẹp, giọng của anh vọng ra từ trong phòng tắm: “Triệu Hương Nông, vào đây.”
Triệu Hương Nông quấn chăn đi vào phòng tắm.
“Ngại quá, chỗ tôi không có bình nước nóng.” Tống Ngọc Trạch chỉ nước nóng trong thùng: “Cô dùng tạm vậy, bây giờ cái cô cần là tắm nước nóng.”
Tống Ngọc Trạch rời khỏi phòng tắm, Triệu Hương Nông đóng cửa lại. Cô không khóa cửa phòng vì cô rất rõ đêm nay mình đến đây để làm gì.
Tắm xong, trên cổ vắt khăn bông, mái tóc ẩm ướt xõa sau lưng, Triệu Hương Nông mặc áo len rộng rãi của Tống Ngọc Trạch ngồi trên tấm thảm dưới giường. Ngồi kề bên cô là Tống Ngọc Trạch, trên thảm đặt vài cái gối dựa còn có nửa lốc bia mà cô mang tới, Triệu Hương Nông mở nắp lon bia ra.
Sau khi uống hết nửa lon bia, Triệu Hương Nông dựa lưng vào cạnh giường, nhìn ánh đèn ở giữa trần nhà: “Tống Ngọc Trạch, anh có thể tắt bớt đèn đi không?”
Tống Ngọc Trạch tắt đèn lớn trong phòng như cô mong muốn, đèn tường rất vừa tầm, chỉ đủ nhìn thấy đường nét của sự vật mà không nhìn thấy được những chi tiết rõ ràng.
Triệu Hương Nông rũ mắt xuống, nhìn bàn tay đang buông xuống trên tấm thảm của cô và Tống Ngọc Trạch, khẽ nói: “Khi tôi đứng ở bên ngoài cửa phòng anh tôi nghĩ, đối với Triệu Hương Nông mà nói Tống Ngọc Trạch nhất định là một người vô cùng đặc biệt.”
“Tống Ngọc Trạch, anh có biết vì sao vừa rồi tôi bảo anh tắt bớt đèn đi không?”
Tống Ngọc Trạch không trả lời, chỉ dùng ngón tay khẽ chạm vào ngón tay cô như những người bạn với nhau, cái chạm khẽ khàng đó đã khiến con tim Triệu Hương Nông tê dại.
Triệu Hương Nông khịt mũi, nói: “Tiếp theo đây, em gái bốn mắt A Nông làm việc công ích ở trung tâm huấn luyện trượt băng sẽ nói cho A Tống mà các cô gái ca tụng là kỵ sĩ chính nghĩa một câu chuyện, câu chuyện này không thích hợp nói ở những nơi sáng sủa.”
Nhắm mắt lại, men theo nút thắt màu xám trong đầu, Triệu Hương Nông bình thản mở lời.
“Có một cô gái Trung Quốc vô cùng lương thiện tên là Lý Khả, vì cô lương thiện đáng yêu nên mọi người gọi cô là Khả Nhi. Năm Khả Nhi 20 tuổi cô được sang Pháp du học theo hình thức trao đổi sinh viên. Trong quãng thời gian đó cô vô tình cưu mang một thiếu niên lang thang, cô để chàng trai đó sống trong ký túc xá của mình và nuôi anh ta ngày ba bữa cơm. Cậu thiếu niên đó vẫn luôn sống ở trong ký túc xá của cô mà không nhắc đến chuyện rời đi, Khả Nhi cũng không đuổi cậu ta đi mà còn chăm sóc cậu ta giống như em trai mình. Dần dần, cậu thiếu niên trầm lặng ít nói ban đầu về sau lại chủ động giúp Khả Nhi đi khắp nơi giao sữa vào mỗi buổi sáng. Một tháng sau, vào một ngày nọ Khả Nhi trở về ký túc xá thì phát hiện cậu thiếu niên đã rời khỏi đó. Không lâu sau Khả Nhi cũng quay về Trung Quốc.”
“Năm Khả Nhi 24 tuổi cô gặp lại cậu thiếu niên đó, từ cậu thiếu niên trầm mặc ít nói ban đầu giờ đã trở thành chàng trai khôi ngô. Lúc đó, Khả Nhi đã có bạn trai yêu nhau được ba năm, cô tiếp đón chàng trai đến từ phương xa kia rất niềm nở. Không lâu sau, bạn trai của Khả Nhi chết trong một vụ tai nạn. Bởi vì khó lòng chấp nhận chuyện người mình yêu đã mãi đi xa, Khả Nhi đã rời khỏi Trung Quốc để đến Chicago theo lời khuyên của cậu thanh niên đẹp trai kia. Sau đó, dưới sự giúp đỡ của cậu thanh niên người nhà của cô cũng lần lượt đến Chicago.”
“Năm Khả Nhi 26 tuổi, cô đã nhận lời cầu hôn của chàng trai. Nếu như câu chuyện kết thúc ở đây thì mọi thứ đều rất hoàn mỹ, đáng tiếc là một đêm trước khi diễn ra hôn lễ của Khả Nhi và chàng trai thì Khả Nhi chết ở nhà riêng, nguyên nhân cái chết là do bị ngạt thở. Đầu sỏ gây nên cái chết của Khả Nhi là hai chiếc nhẫn mắc kẹt trong cổ họng của cô, một chiếc là của người yêu cũ, một chiếc là của người yêu hiện tại. Báo cáo giám nghiệm tử thi cùng với kết quả điều tra chứng minh cái chết của Khả Nhi là một vụ tự tử. Chàng trai mất đi cô dâu ngay trước thềm hôn lễ một đêm không thể nào chấp nhận sự thật này, anh ta dùng sức ảnh hưởng của mình để biến cái chết của Khả Nhi thành một vụ án còn bỏ ngỏ.”
“Sau khi Khả Nhi chết, chàng trai sống một cuộc sống đầy chán chường sa đọa giống như bao người mất đi người yêu. Em gái của Khả Nhi không nỡ nhìn thấy chàng trai chìm sâu vào vũng bùn như vậy, cô liên tục xuất hiện bên cạnh chàng trai để khuyên bảo tận tình. Sau đó, vào một đêm nọ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chàng trai đã coi em gái Khả Nhi thành Khả Nhi rồi xảy ra quan hệ nam nữ. Sau đêm đó, chàng trai đối xử không chút lưu tình với em gái Khả Nhi. Không lâu sau em gái Khả Nhi cũng phát hiện mình đã có thai, cô biết nếu để người đó biết chuyện này thì đứa bé nhất định sẽ không thể giữ lại. Thế là, em gái Khả Nhi lén lút rời khỏi Chicago quay về Trung Quốc rồi trốn ở một thôn nghèo. Từ nhỏ sức khỏe của em gái Khả Nhi đã không tốt, dẫu vậy cô vẫn mạo hiểm tính mạng để sinh đứa bé ra, người phụ nữ yếu ớt đó đã sinh được một bé gái nhỏ xíu.”
“Mấy năm trôi qua trong nháy mắt, sức khỏe của em gái Khả Nhi đã đến tình trạng tồi tệ nhất. Thế là cô viết thư cho người đàn ông kia, trong bức thư còn gửi kèm một tấm hình của bé gái. Cô biết người kia đọc được bức thư này thì nhất định sẽ tới tìm cô. Quả nhiên không lâu sau đó, người kia đã tìm được mẹ con bọn họ đồng thời mang hai người về Chicago. Sau khi về Chicago, em gái Khả Nhi được chăm sóc chu đáo nên sức khỏe dần tốt lên, cùng lúc đó cô cũng biết ba mẹ của mình đều qua đời sau mấy năm cô rời đi. Sau đó, em gái Khả Nhi lấy người yêu cũ của chị gái. Một số người suy đoán sở dĩ hai người lấy nhau là vì cô con gái, đúng thế, chính xác là như vậy. Vì cô con gái nhỏ nên người đàn ông mới kết hôn với em gái Khả Nhi, nhưng em gái Khả Nhi không giống như vậy. Không có ai hay biết thực ra vì yêu anh ta nên cô mới mạo hiểm tính mạng sinh đứa trẻ ra, cũng bởi vì yêu cô mới kết hôn với anh ta, cho dù anh ta không yêu cô thậm chí còn chán ghét cô.”
Thở dài một hơi, cuối cùng trước khi tâm trí bị men say xâm chiếm Triệu Hương Nông cũng kể xong câu chuyện. Sau khi thở dài, Triệu Hương Nông nghiêng đầu nhìn Tống Ngọc Trạch, dù cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh nhưng cô vẫn căng mắt ra để nhìn.
“Tống Ngọc Trạch, anh có thấy câu chuyện này mỹ mãn không?” Cô hỏi anh.
“Không đến nỗi.” Anh trả lời cô cho có lệ.
Lần này Triệu Hương Nông không bỏ qua nữa. Cô nghiêng đầu dựa vào vai Tống Ngọc Trạch, khẽ cười: “Sai, Tống Ngọc Trạch, trong câu chuyện này còn nhiều bí mật lắm.”
Cô xòe tay đếm từng bí mật: “Bí mật đầu tiên là cái chết của bạn trai Khả Nhi, bí mật thứ hai chính là màn tự tử trước hôn lễ của Khả Nhi, bí mật thứ ba chính là khi Khả Nhi chết người ta lại phát hiện ra hai chiếc nhẫn mắc kẹt trong cổ họng của cô. Dù rằng bây giờ vẫn chưa có bất kỳ kết luận nào về cái chết của Khả Nhi là bị giết, tự tử hay là một tai nạn nhưng ba bí mật này liên kết với nhau lại là một bí mật khác.”
Từ từ chạm tay lên chỗ con tim đang đập, Triệu Hương Nông nói ra từng từ một: “Mà bí mật cuối cùng của câu chuyện này là vì sao người đàn ông kia đột nhiên lại thay đổi quyết định mà đón hai mẹ con kia đi sao? Hơn nữa còn kết hôn với cô em gái của Khả Nhi mà ông ta vẫn luôn tránh mặt kia, hửm?”
Triệu Hương Nông ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc Trạch.
Anh cúi đầu nhìn cô, chầm chậm vươn tay vén lại tóc mai cho cô. Giọng nói thật khẽ, thật trầm, phảng phất mùi bia nhàn nhạt.
“Cô A Nông ở trung tâm trượt băng uống say rồi, bây giờ cô cần nghỉ ngơi. Ngủ một giấc thật ngon, đợi ngày mai tỉnh dậy hiệp sĩ chính nghĩa A Tống sẽ nói cho cô một câu chuyện vô cùng đẹp đẽ.”
Nước mắt từ từ lăn dài, cô nghe thấy giọng nói của mình đang trần thuật, kể về bí mật luôn khiến cô run rẩy trong đêm.
“Bởi vì em gái Khả Nhi gửi cho người kia một tấm hình của bé gái giống hệt Khả Nhi lúc còn nhỏ. Cô bé có khuôn mặt giống Khả Nhi như đúc, Khả Nhi có dung mạo như nào thì cô bé đó có khuôn mặt như thế, chính là dáng vẻ mà người kia mong muốn. Người kia, chàng trai đẹp trai trong câu chuyện là Triệu Diên Đình, em gái Khả Nhi là Lý Nhu, còn...”
Nói đến đây, giọng nói vẫn luôn bình thản kia đã nghẹn ngào không thể thốt nên lời.
Bả vai Triệu Hương Nông cũng không ngừng run rẩy giống như giọng nói của cô. Nhưng cô vẫn nói ra bí mật khiến cô run sợ mỗi đêm, một mạch nói ra hết mọi chuyện.
“Còn cô bé gầy còm sống trong thôn nghèo được mang đến Chicago kia tên là Triệu Hương Nông.”
Cánh tay vòng qua vai cô dường như cũng chịu ảnh hưởng từ cô mà phát run.
Triệu Hương Nông nghe thấy giọng nói giống như con thú đang bị nhốt, không còn gì để che giấu: “Đúng vậy, Tống Ngọc Trạch, bé gái đó là tôi, kỳ lạ và hoang đường lắm đúng không? Nhưng dù có kỳ lạ và hoang đường đến đâu thì nỗi sợ và khó chịu kia vẫn là sự thật. Tống Ngọc Trạch, tôi càng giống Khả Nhi thì ba tôi càng yêu thích, tôi càng khiến ba tôi thích thì mẹ càng ghét tôi.”
“Tống Ngọc Trạch, ngày nào tôi cũng phải hỏi mình như này: Rốt cuộc Triệu Hương Nông là ai, rốt cuộc tôi là ai? Tống Ngọc Trạch, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi là ai...”
Những lời còn lại như lạc hẳn đi, giống như muốn lật tung trần nhà này vậy. Chỉ thoáng chốc, men say vẫn đang cuộn trào xông lên đại não cô, giọng nói khàn đặc lại trở nên run rẩy.
Run rẩy nói ra điều mà cô không dám nói ra nhất:
“Tống Ngọc Trạch, tôi ngày càng giống bà ta, Tống Ngọc Trạch, bây giờ tôi rất sợ ba tôi, rất sợ...”
Ngay lập tức, cô rơi vào một vòng tay, cô khóc òa trong lòng anh. Cô nghĩ nước mắt của cô nhất định khiến áo của anh ướt đẫm.
Tốt quá, coi như cô mượn rượu giả điên một lần.
Dần dần, tâm trí cô trở nên rối bời. Triệu Hương Nông nghĩ nhân lúc bây giờ cô vẫn còn dũng khí thì cô muốn làm một chuyện.
Thoát khỏi vòng tay của Tống Ngọc Trạch, cô ngẩng đầu lên hỏi anh với giọng ngập ngừng.
“Tống Ngọc Trạch, có phải anh thích tôi không?”
Tống Ngọc Trạch không trả lời cô, anh vẫn cúi đầu.
Cô khẽ liếm môi: “Không sao, không thích mấy cũng không sao, chỉ cần chút xíu thôi cũng được. Tống Ngọc Trạch, anh có thích tôi chút nào không?”
Anh khẽ vuốt má cô.
Hành động này là muốn nói cho cô biết rằng Tống Ngọc Trạch có thích Triệu Hương Nông một chút.
Cô giẫy khỏi vòng tay của anh.
Ngồi quỳ xuống, mượn ánh sáng yếu ớt tìm đến môi anh, chầm chậm chạm môi mình lên đó một cách khẽ khàng.
Đôi môi lướt qua môi anh, dừng ở khóe miệng của anh.
“Vừa rồi anh đã được chia sẻ điều xấu xí nhất của Triệu Hương Nông, bây giờ là điều tuyệt đẹp nhất của cô ấy.”
Triệu Hương Nông biết có nhiều chàng trai khát khao được hôn cô, có nhiều chàng trai muốn có được cái ôm của cô, nhưng trái tim cô chỉ thích Bách Nguyên Tú, chỉ muốn cho anh ta chạm vào mình.
Còn vì sao lại đến đây gõ cửa phòng Tống Ngọc Trạch, đó là vì Tống Ngọc Trạch là người đặc biệt với cô.
“Vừa rồi anh đã được chia sẻ điều xấu xí nhất của Triệu Hương Nông, bây giờ là điều tuyệt đẹp nhất của cô ấy.”
Cô lướt môi qua khóe miệng anh đến vành tai anh, vụng về ngậm lấy nó. Giống với đôi môi vụng về kia là bàn tay đang luồn vào trong áo anh, bối rối tìm đến hai điểm trước ngực anh. Đám bạn của cô nói với cô vành tai và chỗ này của đàn ông là điểm nhạy cảm.
Tất nhiên vẫn còn một nơi càng mẫn cảm hơn nhưng cô không dám chạm vào.
Những ngón tay luống cuống sờ soạng lung tung hai điểm kia. Thấy Tống Ngọc Trạch không phản ứng thì cô càng gấp, vì men rượu đã làm tâm trí cô tê liệt, ảnh hưởng đến động tác của cô.
Có phải sờ nhẹ quá không, Triệu Hương Nông nghĩ, thế là động tác nghe theo ý nghĩ của cô.
Thoáng chốc, đáp lại cô là một tiếng trầm khàn của anh, giống như đang thở hổn hển, cách một lớp áo anh bắt được tay cô.
Không muốn sao? Làm sao đây? Kế hoạch vĩ đại của cô sắp đối mặt với thất bại sao?
“Tống... Tống Ngọc Trạch.” Cô trở nên ấp úng, đầu óc loạn thành một đống, cô nghe thấy mình khẽ thì thầm: “Tôi... sẽ cho anh tiền mua bánh xe, loại tốt nhất ấy, tiền tôi cho anh... nhất định nhiều hơn Clara.”
Cách một lớp áo Triệu Hương Nông chỉ cảm thấy tay mình bị anh bóp đau.
“Tống...” Cơn say khiến cô líu lưỡi: “Tống, Tống Ngọc Trạch, đau... đau.”
Đột nhiên, anh buông cô ra.
Một giây sau, cô bị đẩy mạnh một cái.
Đầu cô chạm vào gối dựa trước tiên, mái tóc ẩm ướt xõa xuống đất, cô nằm dài trên tấm thảm, anh đè lên người cô. Trông anh có vẻ rất tức giận, anh tìm đến môi cô vừa hôn mãnh liệt, vừa giật chiếc khăn bông trên cổ cô xuống một cách giận dữ rồi luồn tay vào trong từ cổ áo.
Trong cơn mơ màng Triệu Hương Nông muốn nhắc Tống Ngọc Trạch làm sai rồi, sai rồi, nên luồn tay vào từ vạt áo sau đó tìm đến nơi mềm mại kia chứ không phải là luồn vào từ cổ áo. Bách Nguyên Tú vẫn luôn làm như vậy.
Triệu Hương Nông còn chưa lên tiếng nhắc nhở, cô đã phải hít mạnh một hơi.
Quả nhiên, luồn tay vào từ cổ áo là sai cách, nếu không sao lại đau như vậy. Cơn mơ màng khiến Triệu Hương Nông nghĩ tới chuyện kia: đương nhiên sẽ đau rồi.
So với Bách Nguyên Tú, bàn tay kia bóp ngực cô mạnh hơn gấp mấy chục lần, giống như đang vần vò.
Nếu nói Bách Nguyên Tú là một chiếc siêu xe gọn nhẹ thì Tống Ngọc Trạch chính là khối xe tăng hạng nặng. Cô khẽ nói: “Tôi cảm thấy anh nên luồn tay vào từ vạt áo, anh ta toàn làm như vậy để sờ tôi, như vậy đỡ đau hơn.”
Cơn chếnh choáng khiến khả năng kiềm chế và lý trí của cô trở về không.
Bàn tay đang bóp chặt lấy ngực cô thoáng dừng lại, anh không làm theo lời cô nói nhưng cũng dịu dàng hơn, cả người anh đè lên người cô.
Có lẽ nên nói anh giấu cô vào dưới người anh. Anh bắt đầu hôn cô, khẽ chạm nhẹ như cánh ve, xúc cảm đó khiến Triệu Hương Nông bải hoải như cơn buồn ngủ ập đến. Cô mơ hồ nhớ ra vừa rồi anh nói anh muốn nói cho cô một chuyện đẹp đẽ.
“Tống Ngọc Trạch, vừa rồi anh nói anh sẽ kể cho tôi một câu chuyện đẹp, bây giờ anh có thể kể cho tôi không?” Tay cô lặng lẽ lướt qua lưng anh rồi chạm vào mái tóc của anh, ngón tay xuyên qua những lọn tóc mềm mại đó.
Anh không nói gì, đầu lưỡi từ khóe môi đi xuống cần cổ của cô.
“Sau khi kể câu chuyện đó cho tôi thì tôi mới cho anh đi vào.” Những lọn tóc mềm mại của anh quấn lấy ngón tay cô, cô nhắm mắt lại, dặn anh: “Tống Ngọc Trạch, anh phải cẩn thận chút, bởi vì, đây là lần đầu. Bọn họ nói lần đầu sẽ rất đau, anh đừng khiến tôi đau quá nhé.”
Triệu Hương Nông biết, ở trước mặt người đàn ông này cô không cần phải che giấu, không cần phải ngụy trang, cũng không cần phải cảm thấy ngại ngùng.
Nụ hôn đang đi xuống dưới lập tức dừng lại, cơ thể đang đè lên cô dường như thoáng chốc đã biến thành pho tượng.
Một lúc lâu sau... lâu đến nỗi khi Triệu Hương Nông cảm thấy mình sắp bị cơn say dẫn vào mộng đẹp thì anh lên tiếng.
Anh nói với cô bằng giọng trầm khàn.
“Em biết vì sao tôi nhất định phải sống ở đây không? Bên ngoài cửa sổ phòng tôi có một vườn cây, trong một góc vườn có một cây táo chỉ ra hoa mà không kết quả. Khi cây táo nở đầy những khóm hoa màu trắng, khi gió mang hương hoa vào trong phòng tôi thì cũng là lúc tôi biết mùa hạ đã đến, tôi thích mùa hạ.”
Triệu Hương Nông mơ màng nghĩ, quả nhiên là anh chàng bước ra từ Vườn địa đàng. Cô biết anh chắc chắn sẽ thích cây táo.
“Đây là câu chuyện đẹp đẽ mà tôi muốn nói với em.” Anh trả lời.
“Khóm hoa màu trắng nở đầy trên cây, hương hoa, mùa hạ. Nếu cây táo có thể ra quả thì tốt rồi, thể nào cũng là những quả táo đỏ mọng, cắn một miếng liền nghe thấy tiếng “rốp“.” Triệu Hương Nông khẽ lẩm bẩm: “Nhưng cũng chẳng sao cả, đã đẹp lắm rồi, đủ tuyệt vời rồi.”
Những điều này với Triệu Hương Nông mà nói đã đủ tươi đẹp rồi, đẹp đến nỗi khiến cô muốn chìm vào cơn mơ.
“Tống Ngọc Trạch.”
“Ừ.”
“Anh có thể đi vào rồi.”
Nói xong câu này, Triệu Hương Nông dồn hết ý chí để chờ đợi, nhưng đợi mãi mà vẫn không thấy động tĩnh nào. Khi cô buồn ngủ đến mức sắp mất hết ý thức thì cô được bế lên khỏi mặt đất.
Đầu lưỡi cô đã tê dại không thốt nổi một lời, chỉ có đôi tay níu lấy cổ áo của anh.
Hình như Triệu Hương Nông nghe thấy một câu nói như này: “Chúng ta lên giường nằm, dưới đất lạnh.”
Giường? Triệu Hương Nông mơ hồ nghĩ đến chiếc giường đầy kỳ lạ của Tống Ngọc Trạch. Đó đâu phải là giường, chỉ là một tấm đệm đặt trên mấy cái bánh xe coi như là một nơi để ngủ mà thôi.
Cô được đặt lên “nơi để ngủ” đó, khi anh áp lên người cô thì tay cô luồn vào mái tóc của anh một cách tự nhiên, cô rất thích làm việc này.
Anh hôn cô, từ khóe môi rồi ngậm lấy dái tai rồi lướt xuống. Khi anh hôn lên xương quai xanh thì cô ngẩng đầu lên.
Chiếc áo len to kia rộng đến nỗi có thể cởi xuống từ bả vai của cô một cách dễ dàng, nhẹ nhàng lướt qua nơi đầy đặn của cô rồi tụt xuống eo cô.
Nụ hoa trước ngực được anh ngậm lấy quấn quít với môi lưỡi anh. Khi anh hơi dùng sức thì cô chỉ có thể uốn éo để làm dịu đi cơn tê dại truyền đến từ đỉnh ngực.
Cái cần xoa dịu nữa còn có thứ mà men say thôi thúc.
Dần dần, ý thức của cô dần chìm vào nơi tăm tối, chút ý thức ít ỏi còn lại nói cho cô biết tay của anh đã chạm đến eo cô. Anh kéo chiếc quần jean vốn là của anh trên người cô xuống, chiếc quần jean rộng thùng thình thoáng chốc bị kéo xuống, và rồi...
Món đồ cuối cùng đã được cởi ra.
Có phải bây giờ cô trần trụi giống như một con gà trắng bóc?
Tay anh vuốt ve đùi cô, chầm chập lần lên trên, trong nháy mắt khi ngón tay của anh chạm vào nơi đó, với chút ý thức cuối cùng cô vươn tay ngăn anh lại.
“Không được làm tôi đau.” Câu nói này khiến mọi suy nghĩ của cô biến mất, sau đó khi nghe thấy tiếng đáp lại trầm khàn của anh thì cơ thể và tâm trí của cô bắt đầu chìm vào đám mây đen kia.
Tống Ngọc Trạch nói không làm cô đau thì sẽ không làm cô đau, sợi dây ý thức cuối cùng nói với cô như vậy.
Đoàn tàu hỏa gần đó đi qua khiến căn phòng đơn sơ này hơi rung lắc, ánh đèn yếu ớt cũng đang chao đảo. Dưới ánh đèn yếu ớt là cơ thể cặp nam nữ đang quấn quít dây dưa với nhau. Dần dần, cơ thể đang chuyển động kia cũng dừng lại theo tiếng hít thở đều đặn.
Một lúc sau, người đàn ông rời khỏi người cô gái. Anh cầm chiếc áo T-shirt màu nhạt vừa rồi ném ở trên sàn lên, chậm rãi mặc vào, anh quay đầu nhìn người phụ nữ vẫn nằm trên giường. Trên ga trải giường đậm màu, cơ thể người phụ nữ không một mảnh vải, làn da trắng muốt mịn màng, thân hình xinh đẹp.
Người đàn ông cầm điện thoại lên ấn một dãy số. Bên kia có giọng đàn ông đầy hèn mọn đáp lại “Vâng, vâng, được ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông lại liếc người phụ nữ trên giường một cái. Thoáng ngập ngừng, anh cúi xuống vươn tay qua người cô gái để kéo góc chăn, thoáng chốc chiếc chăn cùng màu với ga giường đã che lại cơ thể của người phụ nữ.
Sau đó, người đàn ông ngồi trên thảm bật lon bia cuối cùng. Một lúc sau, căn phòng ngập trong làn khói lượn lờ, trong làn khói còn trộn lẫn mùi bia.
Khoảng nửa phút sau, có người ấn chuông cửa phòng người đàn ông. Người đàn ông mở cửa phòng ra, một người đàn ông có vóc dáng tương tự anh bước vào phòng.
Sau khi dặn dò đôi câu, người đàn ông rời khỏi căn phòng, người đàn ông có vóc dáng tương tự anh ở lại trong phòng.
Một bức tường chia đôi hai khung cảnh, người đàn ông bên ngoài bức tường đang đi xuống cầu thang sắt, người đàn ông bên trong bức tường đang cởi áo khoác. Động tác người đàn ông đang cởi áo khoác có chút gấp gáp, vì hắn ngửi thấy mùi hương toát ra từ trên cơ thể người phụ nữ kia. Mùi hương đó không giống với bất cứ người đàn bà nào mà hắn biết, đó là sự ngọt ngào và trong lành, giống như quả dâu tây đọng sương trong ngày hè ở Mississippi.
Khó khăn lắm mới cởi xong áo khoác và áo len, lúc định cởi dây thắt lưng thì chuông cửa vang lên. Người đàn ông thầm chửi rủa trong lòng, nhưng hắn không dám không mở cửa, hắn biết người đàn ông giao căn phòng cho hắn là người không dễ chọc vào.
Cài lại dây thắt lưng, gã đàn ông mở cửa phòng ra.
Bên tai vang lên âm thanh ồn ào của bánh xe lửa ma sát với đường sắt, nhíu mày lại, cảm giác đầu tiên tràn ngập trong đầu Triệu Hương Nông là đầu đau như búa bổ và cổ họng đắng ngắt, sau đó...
Sau đó Triệu Hương Nông nghe thấy trong căn phòng tĩnh lặng còn có một tiếng hít thở khác, hơi thở ấy lặng lẽ đến nỗi có thể chạm vào, ấm ấp phả vào thái dương của cô.
Dồn hết sức lực, Triệu Hương Nông mở mắt ra. Đập vào mắt cô chính là trần nhà cũ kỹ ố vàng. Nghiêng đầu, cô nhìn thấy một khuôn mặt khác, khuôn mặt kia gần sát cô, vô cùng thân mật.
Cô nhắm mắt lại để đầu óc trấn tĩnh lại.
Cuối cùng, cô vẫn thực hiện kế hoạch vĩ đại kia rồi.
Kế hoạch ngoại tình. Ngoại tình!
Như vậy cũng tốt, về sau con tim của cô cũng không còn kêu gào nữa.
Triệu Hương Nông nghĩ, may mà Tống Ngọc Trạch có một gương mặt mê người, cho nên cô cũng không có sự hoảng loạn khi tỉnh dậy sau cơn say ở một nơi xa lạ.
Thoáng liếc qua cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là ánh sáng mờ ảo của buổi sớm mai. Triệu Hương Nông nghĩ, cô cần nhanh chóng rời khỏi đây thì mới không khiến Tống Ngọc Trạch gặp phiền phức.
Vừa mới nhích người cô lập tức nhếch miệng xuýt xoa, Tống Ngọc Trạch quả nhiên là một chiếc xe tăng hạng nặng. Đồ khốn, đã cảnh cáo anh ta nhẹ nhàng một chút rồi mà.
Càng khiến Triệu Hương Nông cảm thấy lúng túng hơn chính là bàn tay đang nắm ngực cô của Tống Ngọc Trạch. May mà vẫn cách một lớp áo, cuối cùng Tống Ngọc Trạch vẫn không quên mặc lại áo len cho cô.
Nhẹ nhàng nhấc bàn tay đang đặt trước ngực cô của Tống Ngọc Trạch xuống, Triệu Hương Nông nghiêng người, còn chưa đợi cô đứng dậy thì cô đã bị một luồng sức mạnh đè xuống giường một lần nữa.
- ----------------------------------------------------------------
Phù... quá dài cho một chương truyện:(((
Dài quá nên sẽ mị không soát hết được, mọi người thấy sai chính tả ở đâu thì bảo mị nhé!!!