Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 18: Chương 18: Khởi nguồn của Vườn Địa Đàng (03)




Triệu Hương Nông cũng không biết sao cô và Bách Nguyên Tú lại ra nông nỗi này. Một năm trước, có một cô gái đến trước mặt cô, đó là cô gái đầu tiên tìm đến cô khi cô và Bách Nguyên Tú xác định quan hệ yêu đương.

Trước đây, Bách Nguyên Tú là một công tử biết chơi bời có chừng mực, anh ta chỉ chơi đùa với cô gái thông minh, bởi mọi người đều hiểu rõ một số quy tắc trong giới của họ.

Đối mặt với cô gái tìm đến mình, Triệu Hương Nông biết lần này Bách Nguyên Tú đã đùa quá trớn rồi!

Triệu Hương Nông gọi cô gái đầu tiên tìm đến mình là A. A là một cô gái Nam Kinh, được ba mẹ cho sang Chicago du học. Cô ta cũng có cuộc sống vừa học vừa làm giống như bao du học sinh khác. Lúc đi làm thêm cô ta đã quen biết Bách Nguyên Tú. A nói hai người bọn họ yêu nhau, cô ta biết rõ hơn ai hết rằng cô ta và Bách Nguyên Tú không thể đến được với nhau, cô ta đến tìm cô chỉ vì muốn xem cô như thế nào.

“Vì sao muốn đến gặp tôi?” Lúc đó Triệu Hương Nông hỏi cô ta như vậy.

“Không biết.” A trả lời.

Sau khi A đi khỏi đó, Triệu Hương Nông đã suy nghĩ rất lâu, rồi cô quyết định coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bách Nguyên Tú là một người đàn ông thông minh, anh ta biết rõ hơn ai hết cô gái nào có thể lên giường, cô gái nào thì không.

Sau ngày hôm đó, Triệu Hương Nông nhận được quà của Bách Nguyên Tú. Đó là viên đá quý mang tên cô, trên giấy chứng nhận màu xanh nhạt là những lời tình tứ mà anh ta viết cho cô.

Vài ngày sau, A rời khỏi Chicago.

Bọn họ chưa từng nhắc đến A trước mặt nhau, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ. Anh ta vẫn hôn cô trong lúc bầu không khí trở nên lãng mạn nhất, lúc cả hai đều mê loạn thì anh ta thò tay vào trong quần áo của cô, nhưng đến bước quan trọng thì dừng lại.

Sở dĩ bọn họ luôn phải dừng lại ở bước cuối cùng là vì mẹ của Triệu Hương Nông là một tín đồ Cơ Đốc ngoan đạo. Cô đã đồng ý với mẹ mình sẽ không lên giường với Bách Nguyên Tú trước khi kết hôn.

Thế nhưng, người luôn dừng lại ở bước cuối cùng lại là Bách Nguyên Tú.

Mấy tháng sau, có một cô B khác tìm đến cô, cô B yêu Bách Nguyên Tú tha thiết.

Cô ta cũng là một người thanh thuần động lòng người, cũng đến từ gia đình khá giả, và cũng nhân danh tình yêu đến tìm cô.

“Triệu tiểu thư, đời người rất dài, cô cảm thấy chỉ dựa vào điều kiện ngang nhau mà hai người có thể sống bên nhau trọn đời ư?” Cô ta hỏi cô, lời lẽ vô cùng chắc chắn.

B còn ngốc hơn A một chút, cô ta ảo tưởng về sau cô ta có thể ở bên Bách Nguyên Tú. Lần đó, Triệu Hương Nông lười phải trả lời cô ta, cô trực tiếp bảo người đuổi B đi.

Ngày hôm sau, Triệu Hương Nông nhận được siêu xe Ferrari màu trắng mà Bách Nguyên Tú tặng cho cô. Khi cô nhận được chiếc chìa khóa xe thì cô B cũng rời khỏi Chicago. Nghe nói cô ta bị nhà trường buộc thôi học, mà khắp nước Mỹ này không có ngôi trường nào muốn nhận cô ta.

Bây giờ, chiếc xe Ferrari mà Bách Nguyên Tú tặng cô vẫn đang đậu ở bãi đỗ xe. Còn cô gái Hạ Tiểu Thuần này là cô gái thứ ba tìm đến cô vì Bách Nguyên Tú, theo thứ tự thì phải gọi cô gái này là cô C.

Hôm nay, Triệu Hương Nông hỏi cô C một vấn đề.

“Các người đã lên giường chưa?”

Lần này, cuối cùng Triệu Hương Nông cũng bắt đầu tò mò.

Từ vẻ mặt của cô gái ngây thơ này, Triệu Hương Nông biết đáp án là: Chưa!

Chỉ vẻn vẹn vài câu hỏi, Hạ Tiểu Thuần từ vẻ mặt áy náy ban đầu biến thành vẻ mặt đầy tức giận, rõ ràng là sự tức tối bất bình của cô ta đến từ Bách Nguyên Tú.

“Hay là, cô muốn ở bên cạnh Bách Nguyên Tú?” Triệu Hương Nông hỏi cô ta.

Hạ Tiểu Thuần không nói gì.

Đúng là một người khó hiểu, Triệu Hương Nông lại hỏi tiếp: “Chỉ bằng việc anh ta đã hôn cô?”

“So với cô, tôi tin tôi có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy, một cuộc sống hạnh phúc bình dị.” Giọng điệu của Hạ Tiểu Thuần rất đỗi ngọt ngào: “Anh ấy có thể ở trong phòng trọ của tôi cả ngày, anh ấy ăn đồ tôi nấu một cách ngon lành, anh ấy còn ngủ trên sofa nhà tôi, còn có rất nhiều chuyện khiến tôi tin rằng tôi và anh ấy sẽ rất hạnh phúc.”

Triệu Hương Nông nhếch miệng cười, thiếu nữ trái đất này dũng cảm biết bao!

“Còn tôi, không phải vì điều kiện của anh ấy mà vì chính con người của anh ấy.” Thiếu nữ trái đất đưa ra tuyên ngôn tình yêu.

Thật là, cô B đã ngốc hơn cô A, cô C còn ngốc hơn cả cô B, không biết sau này có còn xuất hiện cô D ngốc hơn cô C không nữa? Triệu Hương Nông bịt miệng cười, rồi bắt đầu lấy ví dụ theo gợi ý của tên trộm rượu vang.

“Người phụ nữ ban nãy cô cũng nhìn thấy rồi, Hạ Tiểu Thuần, cô có tự tin rằng bản thân cô có thể xử lý tốt hơn tôi không?”

Rõ ràng, cô C không hiểu lời cô lắm.

“Ngốc!” Triệu Hương Nông khẽ mắng một tiếng, điều chỉnh lại dáng vẻ của mình: “Trước cô cũng có mấy cô gái nói yêu Bách Nguyên Tú thật lòng mà đến tìm tôi. Dung mạo của bọn họ cũng gần giống cô, đều là những người thiếu kinh nghiệm sống, ăn mặc giản dị và có đôi mắt trong trẻo, đương nhiên cũng có thể nấu những món ăn ngon miệng.”

“Cô có ý gì?” Cô ta hỏi.

Triệu Hương Nông cười khổ: “Vẫn chưa hiểu sao? Hạ Tiểu Thuần, trước số 1 số 2 số 3 giống hệt nhau thì nhất định có một con số 0. Số 0 đó mới là thứ trước nhất, thứ tồn tại lâu dài nhất, cô hiểu không?”

Buổi chiều này, lời của cô đã khiến Hạ Tiểu Thuần hốt hoảng mà chạy trốn khỏi đó. Cô gái rơi vào vòng xoáy tình yêu cảm thấy nói điều gì cũng đuối lý.

“Cô đừng có mà nói linh tinh, đừng nói mấy lời giả dối khiến tôi càng khinh thường cô hơn.”

Sau khi Hạ Tiểu Thuần rời đi, Triệu Hương Nông vẫn ngồi lại đó, bạn của cô gọi điện đến nói cho cô biết bữa tiệc đã bắt đầu.

“Bây giờ tớ vẫn còn làm việc ở công ty.” Cô cầm điện thoại trả lời.

Triệu Hương Nông vừa cầm điện thoại vừa nhìn dòng người dưới chân qua cửa kính sát đất. Dòng người là những con kiến bé xíu, xe cộ là hộp diêm, cô gái Hạ Tiểu Thuần mặc chiếc váy màu tím đang ra sức chạy khỏi đó.

Triệu Hương Nông thầm thở dài, không biết sao cô lại không kiểm soát được mà thốt ra những lời như vậy. Thế nhưng, chẳng sao cả, ở đây không có ai khác, ở đây chỉ còn mỗi mình cô.

Những lời của thiếu nữ trái đất như tiếng nói của ma quỷ: “Anh ấy có thể ở trong phòng trọ của tôi cả ngày, anh ấy ăn đồ tôi nấu một cách ngon lành, anh ấy còn ngủ trên sofa nhà tôi, còn có rất nhiều chuyện khiến tôi tin tôi và anh ấy sẽ rất hạnh phúc.”

Cúp điện thoại, cởi giày cao gót ra, Triệu Hương Nông đi đến chiếc ghế quý phi gần cửa sổ sát đất. Cô co chân lại, gác cằm lên trên đầu gối rồi nghiêng đầu về phía cửa kính, cụp mắt nhìn dòng người đi lại bên dưới tòa nhà.

Hoàng hôn buông xuống, giám đốc đích thân giao chìa khóa cho Triệu Hương Nông.

Triệu Hương Nông lái chiếc xe Ferrari màu trắng mà Bách Nguyên Tú tặng cho cô xuyên qua những con phố vừa lên đèn. Trên đường đâu đâu cũng là xe, đâu đâu cũng là ánh đèn rực rỡ. Chiếc điện thoại trong túi xách của cô vẫn không ngừng đổ chuông. Không cần nhìn Triệu Hương Nông cũng biết những ai gọi điện cho cô vào lúc này. Chắc chắn Triệu Diên Đình là người gọi nhiều nhất, vì Triệu tiên sinh khó khăn lắm mới ăn cơm ở nhà nhưng lại không thấy bóng dáng con gái bảo bối của mình ở trên bàn ăn.

Thế là, ông bố phong độ ngời ngời của cô liên tục gọi điện cho cô. Ai cũng biết Triệu Hương Nông là con gái cưng của Triệu Diên Đình. Năm 18 tuổi, cô phải dùng cách tuyệt thực mới khiến Triệu Diên Đình giải tán đội ngũ vệ sĩ có chút khoa trương kia. Từ nhỏ đến lớn, Triệu Hương Nông chưa từng gặp chuyện phiền phức nào, có lẽ, là vì vẻ ngoài dễ mến của cô mà bọn bắt cóc không nỡ xuống tay chăng?

“Làm sao có thể?” Bách Nguyên Tú lại có ý kiến khác: “Đó là bởi vì Triệu Hương Nông trông quá bánh bèo, nhìn là biết đó là cô gái nhìn thấy chuột cũng khóc toáng lên. Bọn tội phạm đâu muốn để cho cô gái mít ướt mang đen đủi đến cho bọn chúng chứ?”

Thật kỳ lạ, vì sao cái người gọi là vị hôn thê của cô lại có suy nghĩ như vậy, rõ ràng cô rất ít khi khóc.

Xe dừng lại trước đèn đỏ, phía trước vẫn còn một hàng xe dài. Trong chiếc xe bên tay trái cô vọng ra tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc, điện thoại của cô vẫn không ngừng đổ chuông. Triệu Hương Nông vẫn không muốn nhận điện thoại.

Phiền chết mất, Triệu Hương Nông mở mui xe ra.

Chiếc xe Ferrari màu trắng ngà bản giới hạn và một nghìn đóa hồng ở ghế sau lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, dưới những ánh mắt đó Triệu Hương Nông đeo chiếc kinh râm lớn lên mặt.

Bó hồng ở ghế sau là Bách Nguyên Tú tặng cô, để chúc mừng cô tìm được công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp. Còn chiếc xe Ferrari màu trắng này, Triệu Hương Nông nhất định phải lái mỗi tháng một lần. Một khi quá hai tháng mà cô không lái chiếc xe này, một số người sẽ bắt đầu bịa đặt tình cảm của hai người đã thay đổi.

Phía sau Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú gắn liền với quan hệ lợi ích của hai gia tộc.

Phần lớn những người đàn ông đang chờ đèn đỏ trên con phố này đều nhìn Triệu Hương Nông. Còn ánh mắt của những cô gái trên con phố này đều đổ dồn lên tầng hai của chiếc xe bus hai tầng bên trái cô.

Dưới ánh đèn rực rỡ, trên chiếc xe bus hai tầng, ánh hoàng hôn của tháng mười một bao trùm khắp không gian, biến khung cảnh đó thành một màn ảnh rộng lớn. Một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú đang nhấm nháp hamburger và rượu vang trên chiếc xe bus không người, sự tùy ý tự nhiên như chốn không người đó khiến người khác dễ dành bị cuốn vào đó.

Chỉ cần nhìn một cái, Triệu Hương Nông liền nhận ra người đàn ông trẻ tuổi khiến các cô gái mê mệt kia chính là tên trộm rượu mà cô tóm được vài tiếng trước.

Anh ta cũng đã nhìn thấy cô, cách hai hàng xe, anh ta cứ như vậy mà tự động giải thích với cô vì sao anh ta có thể uống rượu vang. Anh ta nói anh ta dùng nút chai rượu vang là có thể giải quyết xong bộ vest của anh ta, thậm chí còn thừa lại chút tiền.

Đúng là một buổi chiều kỳ lạ! Triệu Hương Nông quay mặt về phía chiếc xe bus hai tầng, nói bằng khẩu hình “Câm miệng”, thế là người kia không giải thích gì nữa.

Thực ra, giây phút đó, trong lòng Triệu Hương Nông đang thầm ghen tỵ với người đàn ông gặm hamburger uống rượu vang nghe nhạc trên chiếc xe bus hai tầng kia. Hai người cũng suýt soát tuổi nhau, cô cũng có thể không cần để ý người khác mà gặm hamburger rồi uống rượu vang năm 1960 trên chiếc xe bus hai tầng. Nhưng cô biết, trên người cô mãi mãi không thể có được dáng vẻ tùy ý như người đó được.

Cuối cùng, hàng xe dài cũng đi hết, bánh xe nghiến qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ. Vài giây trước đã xảy ra một sự cố nho nhỏ, tên trộm rượu vang ném một quả bóng chày vào đầu gã đàn ông vạm vỡ đang đè tay lên cửa xe và bắt chuyện với Triệu Hương Nông, khiến gã đó kêu lên oai oái.

Đèn xanh sáng lên, chiếc siêu xe Ferrari màu trắng và chiếc xe bus hai tầng đi song song với nhau. Đến lối rẽ tiếp theo, chiếc xe Ferrari màu trắng rẽ trái, chiếc xe bus hai tầng rẽ phải.

Từ đầu đến cuối, Triệu Hương Nông không hề ngẩng đầu lấy một lần. Lúc này, trong lòng cô vẫn khăng khăng cho rằng, cô và người đàn ông như bước ra từ Vườn Địa Đàng kia sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Những người không cùng tầng lớp với nhau đều sống yên ổn trong quỹ đạo cuộc sống của mỗi người, giống như hai đường thẳng song song không có giao điểm.

Vừa về đến nhà, dì Thanh nhìn cô lớn lên từ nhỏ liền rỉ tai cô: “Tiên sinh và phu nhân vẫn đang đợi đó.” Cô Rice thường giúp cô soạn thảo nội dung email đưa giấy ăn cho cô. Triệu Hương Nông nhận lấy giấy ăn rồi chùi lớp son đậm trên môi. Đợi cô đã sửa soạn ổn thỏa thì cô mới đi về phía phòng ăn.

Trong phòng ăn màu trắng ngà dưới ánh đèn và ánh nến lung linh, ngồi ở giữa chiếc bàn ăn giành cho mười hai người là ba cô Triệu Diên Đình, ngồi bên tay trái Triệu Diên Đình là mẹ cô Lý Nhu. Thức ăn trong bộ đồ ăn được khắc hoa văn bằng bạc vẫn chưa hề được động đũa.

Triệu Hương Nông biết lúc nào có thể làm nũng với Triệu Diên Đình, lúc nào thì không thể.

Cô bước vào phòng, đứng thẳng người lên, buông lỏng hai tay ở bên người, gọi một tiếng: “Ba, mẹ.”

Từ khi bước vào phòng, Triệu Hương Nông liền nhìn thấy ba mình vẫn luôn cau chặt mày, sau tiếng chào của cô, lông mày của ông càng nhíu chặt hơn.

“Đi thay bộ đồ đó đi!” Giọng nói của Triệu Diên Đình rất lãnh đạm.

“Vâng, thưa bố!” Triệu Hương Nông đáp.

Trước khi rời khỏi phòng ăn, Triệu Hương Nông liếc Lý Nhu một cái. Mẹ của cô ấy à, vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt rất bình thản, trên khuôn mặt gầy guộc là vẻ tĩnh lặng không đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.