Dịch: Hé
Buổi trưa, ánh mặt trời chếch hướng Tây, tại một khách sạn lưng chừng núi, được thiết kế theo dạng hang động ở khu thành cổ Istanbul, quang cảnh vô cùng yên tĩnh, là một nơi trò chuyện vô cùng lí tưởng. Trong căn phòng hướng Nam trên tầng hai của khách sạn, Bách Nguyên Tú ngồi gần cửa sổ, anh ta đã ngồi đó gần ba tiếng đồng hồ. An Thác Hải ở ngay căn phòng bên cạnh. Người đàn ông đã lừa anh ta vào hôm trước, còn định giải thích điều gì đó, nhưng khi Bách Nguyên Tú lạnh mặt, người đàn ông đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Bách Nguyên Tú muốn nghe Tống Ngọc Trạch tự mình giải thích. Trong thời gian đợi Tống Ngọc Trạch đến đây, anh ta đã uống hết bốn tách cà phê.
Cuối cùng, chiếc xe màu tím than dừng lại trước cửa khách sạn. Chiếc xe hơi cũ này là loại xe bình thường đến không thể bình thường hơn, người phục vụ đứng gác cửa kiêm đón xe bước lên phía trước.
Chiếc xe được lái đi, Tống Ngọc Trạch đứng ở nơi đó, thoáng ngập ngừng rồi ngẩng đầu lên. Cách mặt kính dày, Bách Nguyên Tú cũng nhìn thấy Tống Ngọc Trạch.
Đã rất lâu rồi Bách Nguyên Tú không gặp Tống Ngọc Trạch. Trong mắt người khác, Tống Ngọc Trạch khiêm tốn bí ẩn, anh ta gần như không xuất hiện ở nơi công cộng. Mấy năm gần đây tin đồn Tống Ngọc Trạch bị chứng sợ ống kính máy quay được lan truyền chóng mặt. Vì tin đồn này, đám chó săn thần thông quảng đại cũng phải dè chừng, lỡ như không cẩn thận khiến bệnh của Tống Ngọc Trạch phát tác, thì bọn họ sẽ gánh không nổi tai họa này.
Bệnh sợ ống kính? Đúng là giỏi bốc phét! Để thực hiện cái bí mật không thể để người khác biết này, Tống Ngọc Trạch quả thực đã tốn rất nhiều công sức. Nở nụ cười mỉa mai, Bách Nguyên Tú vẫy tay chào người đang đứng ở cửa khách sạn.
Trong căn phòng này, có camera, máy ghi âm và những người điều khiển đằng sau. Chỉ cần Tống Ngọc Trạch bước vào căn phòng này, những thiết bị ẩn kia sẽ bắt đầu vận hành. Vẻ mặt và giọng nói của Tống Ngọc Trạch đều sẽ bị ghi lại, sau đó sẽ được chế tác thành bức thư điện tử.
Tống Ngọc Trạch bước vào phòng, đi thẳng đến vị trí mà Bách Nguyên Tú chuẩn bị trước, ngồi xuống.
Bách Nguyên Tú dành một phút để quan sát người đang ngồi trước mặt anh ta. Anh ta rất muốn bắt được nét mặt ân hận, bất an, thậm chí là van xin của Tống Ngọc Trạch.
Nhưng, không có, Tống Ngọc Trạch chỉ nhìn lại anh ta, vẻ mặt lãnh đạm.
Thời gian hút nửa điếu thuốc trôi qua, Tống Ngọc Trạch bắt đầu xem đồng hồ, giọng anh cũng lãnh đạm như vẻ mặt của anh: “Cô ấy vẫn đợi tôi ở khách sạn, tôi có khoảng bốn tiếng đồng hồ, trừ đi ba tiếng lái xe đến đây thì chỉ còn một tiếng. Anh Bách, trong một tiếng này, tôi sẽ cố hết sức trả lời mọi câu hỏi anh đưa ra.”
Nói xong, anh giơ tay làm động tác “Mời bắt đầu“.
Quả thực Bách Nguyên Tú có một câu hỏi hết sức quan trọng muốn hỏi Tống Ngọc Trạch, dù trong lòng anh ta đã có đáp án vô cùng rõ ràng.
“Tống Ngọc Trạch, Mục Hựu Ân có phải là Triệu Hương Nông không?”
Sau khi hỏi câu này, Bách Nguyên Tú nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Trạch, anh ta mong chờ đến quên cả hít thở.
Một giây, hai giây, ba giây!
Tống Ngọc Trạch gật đầu.
Bách Nguyên Tú mấp máy môi, vô vàn tiếng chửi rủa oán trách, vô vàn sự bất cam lẫn phẫn nộ cuối cùng thu gọn vào trong nắm đấm của anh ta, nắm đấm rơi vào khuôn mặt Tống Ngọc Trạch, giống như lúc hai người gặp nhau ở Triệu công quán năm nào.
Lần này, Tống Ngọc Trạch không né tránh, nắm đấm của Bách Nguyên Tú đáp xuống khuôn mặt đẹp trai của Tống Ngọc Trạch.
Hay lắm, khi nấm đấm tiếp xúc với khuôn mặt của Tống Ngọc Trạch, Bách Nguyên Tú có thể nghe thấy tiếng xương gò má va chạm với nắm đấm.
Bách Nguyên Tú lạnh lùng nhìn Tống Ngọc Trạch với khóe miệng rỉ máu, nhìn Tống Ngọc Trạch rút khăn giấy lau miệng.
Khăn giấy bị ném vào thùng rác, Tống Ngọc Trạch hỏi Bách Nguyên Tú còn câu nào muốn hỏi không?
Còn chứ, Bách Nguyên Tú còn muốn hỏi rất nhiều.
“Vì sao lại biến cô ấy thành Mục Hựu Ân? Vì sao lại giấu cô ấy ở nơi này? Vì sao không cho cô ấy về nhà? Vì sao phải bịa ra lời nói dối lớn đến như vậy? Vì sao lại xoay tôi như chong chóng? Vì sao...”
Dường như Tống Ngọc Trạch cảm thấy câu hỏi của Bách Nguyên Tú quá vụn vặt, anh giơ tay ra hiệu anh ta ngừng lại.
Anh lấy một điếu thuốc ra, châm lửa.
Trong làn khói lượn lờ, anh chậm rãi nói: “Khi An Thác Hải gọi điện bảo anh muốn gặp tôi, tôi còn nghĩ có nên cho anh gặp chút bất ngờ không, như khiến anh gặp tai nạn trên đường hoặc bị điện giật chết trong khách sạn chẳng hạn. Ở cái đất này, chỉ cần hai trăm ngàn Lira là có thể khiến một người lặng lẽ biến mất. Vì cô ấy, chuyện gì tôi cũng dám làm.”
“Nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó, vì tôi và cô ấy đã hứa sẽ sống đến năm bảy mươi tám tuổi. Chẳng ai biết trước chuyện tương lại, lỡ như một ngày nào đó cô ấy nhớ ra, nếu cô ấy biết được cái chết của anh có liên quan đến tôi thì cô ấy sẽ đau lòng. Những chuyện có khả năng khiến Triệu Hương Nông đau lòng, tôi sẽ không dại gì mà làm.”
“Trên đường đến đây, tôi nghĩ tôi nên nói hết mọi chuyện cho anh biết, vì tôi tin sau khi anh nghe những chuyện xảy ra với cô ấy, anh nhất định cũng đưa ra lựa chọn giống tôi, chỉ cầu mong Triệu Hương Nông là Mục Hựu Ân.”
Lời của Tống Ngọc Trạch khiến Bách Nguyên Tú bật cười ha hả, cái gã mưu mô này sao lại có sự tự tin lớn đến thế nhỉ. Nhưng những lời tiếp theo của Tống Ngọc Trạch khiến đầu óc Bách Nguyên Tú trở thành một vùng trắng xóa. Lời của Tống Ngọc Trạch không ngừng vang vọng trong đầu Bách Nguyên Tú “Khi Triệu Hương Nông lái máy bay lên độ cao ba ngàn mét, cô đã có suy nghĩ phải chết.”
Ấn tượng đầu tiên về Triệu Hương Nông của nhiều người là nụ cười và khuôn mặt ngọt ngào của cô. Cô ấy tích cực cầu tiến, cô ấy thích giúp đỡ người khác. Sự ra đi đột ngột của cô ấy được mọi người hình dung là đứa trẻ được thiên thần phái đến đã hoàn thành sứ mệnh của mình. Kết quả điều tra vụ tai nạn máy bay của Triệu Hương Nông viết rõ ràng: Tai nạn ngoài ý muốn.
“Tống Ngọc Trạch, tôi sẽ không tin những lời nhảm nhí của anh đâu.” Bách Nguyên Tú máy móc nói.
Tống Ngọc Trạch cụp mắt xuống, rít mạnh một hơi thuốc, khuôn mặt ẩn khuất sau làn khói, sau đó Bách Nguyên Tú nghe thấy anh nói: “Triệu Hương Nông đã giết Chu Nhan.”
Chu Nhan? Chu Nhan là ai? À, là nạn nhân trong vụ mưu sát cô gái Hoa kiều gây chấn động Chicago trước khi Triệu Hương Nông xảy ra chuyện. Người bị hại còn có một chị gái tên là Chu Nhuận, mà Chu Nhuận chính là... tình nhân của Bách Nguyên Tú rất lâu về trước! Cô ta có gương mặt hợp gu của anh ta, thanh thuần, giỏi đoán ý người, ở bên cô ta anh ta thấy rất thoải mái.
Bách Nguyên Tú vô thức tìm thuốc lá, châm lửa, vị thuốc tê cay khiến đầu óc anh ta tỉnh táo hơn một chút. Anh ta nhớ ra, anh ta từng nhờ một người bạn điều tra quan hệ của Tống Ngọc Trạch với Chu Nhan, Chu Nhuận. Kết quả là Tống Ngọc Trạch là bạn trai đầu của Chu Nhuận, mà Tống Ngọc Trạch tiếp cận Triệu Hương Nông là để báo thù.
“Năm 21 tuổi, Triệu Hương Nông được chuẩn đoán mắc bệnh trầm cảm. Bách Nguyên Tú, tôi với anh đều là thằng khốn, nhưng vẫn còn người đàn ông thứ ba mang cái danh khốn nạn này, người đó là Triệu Diên Đình.”
Điếu thuốc trong tay Bách Nguyên Tú rơi xuống đất, ngón tay anh ta bắt đầu run lẩy bẩy, khiến anh ta không thể nào nhặt được điếu thuốc đang cháy dở dưới chân anh ta.
Hút hết một điếu thuốc, sau vài câu ngắn gọn, Bách Nguyên Tú đã biết được những chuyện xảy đến với Tiểu Nông của anh ta, đầy đau đớn và tàn khốc, chỉ cần một dao chém xuống đã đầm đìa máu tươi!
Trong căn phòng khách sạn ở lưng chừng núi này, tên khốn Bách Nguyên Tú đã trải qua nửa tiếng nặng nề nhất cuộc đời anh ta, mỗi một khoảnh khắc trôi đi đều mang nặng nỗi bi thương.
Tiểu Nông của anh ta có khuôn mặt giống hệt quả táo chín mọng khiến người ta không kìm được mà muốn cắn một miếng. Người ta hình dung Triệu Hương Nông như nào nhỉ? Người ta nói cô là cơn gió tươi mát trên cánh đồng.
Hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, Bách Nguyên Tú đối mặt với tên khốn Tống Ngọc Trạch, anh ta cũng đang hút thuốc, vừa hút vừa kể chuyện. Chủ đề quá đỗi nặng nề khiến anh ta phải dừng lại đôi chỗ, rồi mới tiếp tục kể tiếp.
“Anh đã nghe nói mọi chuyện đều được số phận an bài chưa? Tất cả mọi người đều không tìm thấy Triệu Hương Nông, chỉ có tôi tìm được cô ấy. Trước khi tìm được cô ấy, tôi đã đến Istanbul gặp cô gái Mục Hựu Ân có vẻ ngoài giống hệt cô ấy. Người phụ nữ đó nói với tôi rằng, cô ta có trực giác mãnh liệt rằng Triệu Hương Nông vẫn còn sống. Một tuần sau, tôi tìm thấy cô ấy tại đảo Madeira. Một người Moor đang đánh cá đã vớt được Triệu Hương Nông đang trôi dạt trên biển, ghế ngồi có thiết kế chống va đập và đai an toàn đã bảo toàn tính mạng của cô ấy. Đảo Madeira có ba trăm nghìn người, sinh sống rải rác khắp đảo, đa số người dân không biết tiếng Anh, người sống ở một số khu vực lạc hậu vì không có điều kiện nên không lên mạng, đó là nguyên nhân Triệu Hương Nông có thể yên ổn ở lại nơi đó hai tháng trời. Khi tôi tìm thấy cô ấy, cô ấy đang nằm trong một trạm xá địa phương. Người đưa cô ấy về kể với tôi rằng, từ lúc được đưa về đây, cô ấy vẫn luôn chìm trong hôn mê.
“Sau đó, tôi đưa cô ấy đến Lisbon. Cùng ngày tôi tìm được Triệu Hương Nông, một con tàu chở đầy khách xuất phát từ Thổ Nhĩ Kỳ đến Athens đã bị đắm, địa điểm gặp nạn cũng là eo biển Gibraltar, Mục Hựu Ân cũng là một hành khách trên chiếc tàu đắm đó, cô ta cũng chìm vào hôn mê giống Triệu Hương Nông.”
Nghe thấy Tống Ngọc Trạch nói vậy, Bách Nguyên Tú nhìn ra ngoài cửa sổ, phóng tầm mắt ra xa là những nhà thờ Hồi giáo nằm rải rác, xa hơn nữa là đại dương mênh mông, xa hơn nữa là bầu trời xanh của Istanbul, cổ kính mà xa xăm. Có phải bầu trời xanh thẳm này cũng từng chứng kiến truyền thuyết: Trên thế giới này tồn tại một người giống hệt bạn, hai người không có bất kỳ quan hệ huyết thống. Nếu cả đời này hai người không gặp nhau thì sẽ bình yên vô sự, nhưng nếu gặp nhau thì tai họa sẽ ập xuống.
Có phải, giữa Triệu Hương Nông và Mục Hựu Ân, vận mệnh đã thiên vị Triệu Hương Nông?
“Khi đến Lisbon, Triệu Hương Nông vẫn hôn mê. Tôi mời đội ngũ bác sĩ giỏi nhất đến cũng chẳng thay đổi được gì. Họ nói với tôi rằng: Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, đây là vấn đề của chính người bệnh, ý chí của người bệnh đã tiêu tan. Sau đó, tôi mới biết Triệu Hương Nông mắc bệnh trầm cảm, tôi mời bác sĩ tâm lí của cô ấy đến Lisbon. Khi trái tim của Triệu Hương Nông dần suy kiệt, khi sự sống của cô ấy đang trôi đi theo từng ngày, tôi đã chấp nhận kiến nghị của bác sĩ tâm thần, cho dù kiến nghị đó tưởng chừng như đến từ bộ phim viễn tưởng. Đã nghe nói phương pháp thôi miên bao giờ chưa?” Tống Ngọc Trạch tự hỏi tự trả lời: “Mấy năm trở lại đây, một số bác sĩ tâm thần đã thử dùng phương pháp thôi miên với những bệnh nhân tâm thần phân liệt. Họ dùng phương pháp này để cố định bệnh nhân tâm thần vào trong một nhân cách, phương pháp này cũng từng có trường hợp thành công. Trên thế giới này, mỗi người chúng ta ít nhiều cũng có hai loại nhân cách, anh có, tôi có, Triệu Hương Nông cũng có.”
Có một khoảnh khắc Bách Nguyên Tú muốn xé tan lớp da của Tống Ngọc Trạch, nhìn xem dòng máu chảy trong huyết mạch của anh ta có chứa đầy sự điên cuồng hay không.
“Sau đó, tôi đã thuyết phục được Mục Hựu Ân khi cô ấy tỉnh lại từ cơn hôn mê nhưng mạng sống đã đứng bên bờ vực thẳm. Mục Hựu Ân bước vào phòng bệnh của Triệu Hương Nông. Dưới sự hỗ trợ của kỹ thuật thôi miên, hai con người giống nhau như đúc kia đến cùng một không gian, cùng một tần số. Trong lời tâm sự của Mục Hựu Ân, điện não đồ của Triệu Hương Nông đã chấp nhận thông tin ngôn ngữ của Mục Hựu Ân. Kiểu tưởng tượng này trong y học gọi là hiệu ứng quang đạo, nó có thể khơi dậy kí ức tiềm tàng trong não phải, từ đó biến những ký ức của Mục Hựu Ân thành ký ức của Triệu Hương Nông.”
“Thế là, Triệu Hương Nông trở thành Mục Hựu Ân, cô lớn lên ở thị trấn nhỏ có tên là Yeil, tuổi thơ của cô vô ưu vô tư. Sau khi trưởng thành, cô đã lấy trúc mã của cô, người cô yêu tên là An Thác Hải, cuộc sống hôn nhân của hai người đơn giản nhưng đầy hạnh phúc.”
“Một tháng sau, Triệu Hương Nông tỉnh lại, tôi đã thành công.”
Điếu thuốc đã cháy hết, khói thuốc cũng tan, khuôn mặt của Tống Ngọc Trạch trở nên rõ nét, một gương mặt anh tuấn như tượng tạc, cộng thêm những con chữ Thổ Nhĩ Kỳ cổ kính, khiến anh giống như một chiến sĩ kiên cường của đế quốc Osman thời viễn cổ. Bách Nguyên Tú ngây ngẩn nhìn Tống Ngọc Trạch, là tín ngưỡng đã cho người đàn ông này sự kiên cường như ma quỷ ư? Mọi thứ nghe thật giống như câu chuyện nghìn lẻ một đêm!
Tống Ngọc Trạch kể tiếp, giọng rất bình thản: “Kể từ hôm đó, Triệu Hương Nông trở thành Mục Hựu Ân, còn Tống Ngọc Trạch trở thành An Thác Hải.”
Cùng lúc đó, Mục Hựu Ân đang vươn vai trên giường trong khách sạn. Cô vừa mơ một giấc mơ, cô mơ thấy giây phút cô tỉnh lại sau vụ tai nạn đắm tàu.
Quang cảnh giống như thuở hồng hoang, có một bóng dáng cao lớn đứng quay lưng lại với cô, cô cố gắng nhìn nhận bóng dáng đó, cô muốn lên tiếng nhưng cô không thể thốt ra bất cứ âm thanh nào. Chụp oxy trên mặt khiến cô cảm thấy khó chịu, cô nhìn chăm chú vào bóng dáng đứng ở nơi đó, cô thầm hô trong lòng: Này, ai đó làm ơn lấy thứ trên mặt tôi xuống với.
Tựa như nghe thấy tiếng lòng của cô, người đó quay đầu lại, bước về phía cô. Anh giúp cô lấy chụp oxy trên mặt xuống, nhìn cô một lúc mới cúi xuống, hôn lên trán cô và nói: “Mục Hựu Ân, em tỉnh lại rồi.”
Cô ngơ ngác nhìn anh, sau đó, anh che mắt cô lại, thở dài.
“Mục Hựu Ân, anh là An Thác Hải.”