Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 8: Chương 8: Như bắt đầu cũng như kết thúc (08)




Mục Hựu Ân chạy chầm chậm về nhà, cô vừa chạy vừa ảo não, chết rồi, sau khi tiễn Bách Nguyên Tú thì Mục Hựu Ân đi đón bà, chủ vườn táo nói với cô không lâu trước bà cụ đã được An Thác Hải đón đi.

“Lúc nghe thấy cô lên xe người đàn ông khác sắc mặt của An giống y như này.” Chủ vườn táo chỉ bầu trời xám xịt, ông ta còn nói với cô lúc cô rời khỏi đó bà cô đã ngã từ trên xe lăn xuống trầy xước trán.

Mục Hựu Ân vỗ đầu mình, lúc Thác Hải đi rõ ràng đã bảo cô chăm sóc bà cho tốt, lúc này... đứng ở trước cửa, Mục Hựu Ân hít sâu một hơi, nhắm mắt đẩy cửa ra.

Đèn trong nhà đã được bật lên, trong phòng bếp có mùi thức ăn, vừa ngửi mùi cô đã biết An Thác Hải đang nấu món lạp xưởng hấp cơm Thổ Nhĩ Kỳ cô thích nhất, Mục Hựu Ân đặt bó hoa sơn trà và vài quyển tạp chí Bách Nguyên Tú đưa cho cô ở trong phòng.

An Thác Hải đang rửa mặt cho bà, dưới chân anh đặt chiếc hộp y tế, Mục Hựu Ân đi đến gọi một tiếng: “A Thác.” An Thác Hải không nhìn cô lấy một lần.

“Để em.” An Thác Hải lấy khăn mặt từ trong tay An Thác Hải.

An Thác Hải đưa khăn mặt cho cô, không nói lời nào đi lướt qua vai cô.

Mục Hựu Ân lau mặt sạch sẽ cho bà, sau đó bôi thuốc lên vết thương trên trán của bà, sau khi làm xong mọi việc cô đẩy bà vào phòng khách xem ti vi.

Vừa mở cửa phòng ra Mục Hựu Ân liền nhìn thấy An Thác Hải vừa châm thuốc, cũng giống như lúc trước Mục Hựu Ân lập tức lao đến, cướp điếu thuốc trong tay An Thác Hải ném xuống đất, vội vã di chân dập tắt.

An Thác Hải không hay hút thuốc, thỉnh thoảng hút thì cũng không hút trước mặt cô, lần duy nhất hút trước mặt cô xảy ra vào hai năm trước, hơn hai năm trước cô vẫn còn đang nằm viện, lúc đó cô vô tình nghe được lời của bác sĩ, biết tế bào bạch cầu trong cơ thể cô không những không khống chế được mà còn đang tăng thêm, cô còn biết đám y tá trong bệnh viện còn ngầm bàn tán cô nhìn giống như con cá mắc cạn sắp chết, vài nữ y tá còn thấy bất công tức giận thay cho An Thác Hải, bởi vì cô luôn nổi giận với anh, cô luôn oán trách anh nhốt cô trong bệnh viện.

Lúc đó, sau khi nghe những lời kia Mục Hựu Ân lén lút chốn khỏi bệnh viện, cô muốn gặp An Thác Hải, cô cảm thấy mình gặp anh sẽ cảm thấy tốt hơn, tìm đến nơi làm việc của An Thác Hải, khi đó xưởng cà phê của An Thác Hải mới thành lập không lâu, trong xưởng chỉ có hơn hai trăm công nhân, cô đứng ở khúc cua nhìn An Thác Hải nói chuyện với một cô gái, đó là một cô gái vừa khỏe mạnh vừa xinh đẹp, cô ta nói cô ta muốn ở bên cạnh anh, cô ta còn nói cô ta có thể cùng anh chăm sóc vợ anh.

Lúc đó, tất cả mọi người đều phỏng đoán cô không thể sống đến mùa đông.

Ngày hôm đó, ở cửa sổ trong công xưởng cô nhìn thấy bộ dạng của mình, mỏng manh như tờ giấy, giống như chỉ một giây sau sẽ chết đi, bị gió thổi bay mất.

Mục Hựu Ân không còn dũng khí đến trước mặt An Thác Hải làm nũng anh nữa, rời khỏi công xưởng cô bước đi không có mục đích, chiếc xe mui trần lóa mắt đến nỗi khiến người ta không dám nhìn đi lướt qua người cô, chủ nhân của chiếc xe Mục Hựu Ân vừa mới nhìn thấy, không lâu trước cô ta còn tỏ tình với An Thác Hải, cô ta khoác một chiếc khăn lụa đẹp mắt, chiếc khăn lụa trong gió đêm cùng với chiếc xe phát ra tiếng nhạc mang dáng vẻ rất phô trương, Mục Hựu Ân nghĩ đó chắc là cô gái con nhà giàu.

Sáng sớm ngày hôm sau Mục Hựu Ân thu dọn hành lý đơn giản rời khỏi bệnh viện, 43 tiếng đồng hồ sau An Thác Hải tìm thấy cô đã bị mất ví tiền ở một bến xe cũ, lúc đó cô đang ăn bánh mì do một bác gái tốt bụng cho cô, An Thác Hải xuất hiện trong đêm khuya, cứ nhìn cô chằm chằm mà không nói câu gì.

Đó là lần đầu tiên Mục Hựu Ân nhìn thấy dáng vẻ tức giận của An Thác Hải, trong trí nhớ của cô dù An Thác Hải ít nói nhưng hình như anh chưa từng nổi giận bao giờ, anh trầm mặt hỏi cô có phải một mực không định về nhà hay không.

“Cảnh sát nói sẽ giúp em tìm ví tiền.” Bị vẻ mặt của An Thác Hải dọa sợ nên cô trả lời một cách ngu ngốc, ý tứ trong lời của cô rất rõ, đợi cô tìm thấy ví tiền là có thể sống một cuộc sống vô tư lự.

Nghe thấy lời này của cô vẻ mặt An Thác Hải càng sa sầm.

“A Thác, em... đã gặp cô gái kia rồi, cô ấy rất khỏe mạnh, xe của cô ấy cũng rất đẹp.” Mục Hựu Ân lại bổ sung thêm một câu.

Lời cô muốn truyền đạt là: A Thác đó mới là cô gái phù hợp với anh, anh xem cô ta vừa khỏe mạnh vừa biết lái xe, nhà cô ta nhất định rất nhiều tiền, cô ta chắc hẳn có thể giúp đỡ anh rất nhiều.

An Thác Hải châm liền hai điếu thuốc ở trước mặt cô, không quan tâm đến cô đang ho không ngừng, ngón tay anh kẹp hai điếu thuốc ánh mắt rất hung dữ, mùi thuốc lá tràn ngập trong phòng chờ của bến xe, đến lúc hai điếu thuốc kia chỉ còn lại một mẩu nhỏ chưa đến nửa ngón tay, An Thác Hải nhả ra một vòng khói, sau đó ánh mắt dán chặt vào cô.

Dưới ánh đèn vàng ngà trong làn khói lượn lờ, Mục Hựu Ân nhìn thấy An Thác Hải cứng rắn dí tàn thuốc đỏ rực vào cánh tay anh, đầu tiên là đốt cháy tay áo anh sau đó...

“Thác Hải!” Hoàn hồn lại cô bắt lấy tay anh muốn cướp lấy điếu thuốc của anh, anh không nhúc nhích chỉ nhìn cô chằm chằm giống như cô đã phạm vào tội ác tày trời.

Cô gần như sắp ngửi thấy mùi thịt cháy.

Mục Hựu Ân òa khóc trong miệng vẫn ngậm bánh mì gào lên: “Thác Hải, em sai rồi, về sau em không bỏ đi nữa, không bao giờ bỏ đi nữa.

Vết sẹo bỏng thuốc lá vẫn còn trên cánh tay trái của anh, bọn chúng nằm sát nhau, nhắc nhở Mục Hựu Ân không được tùy hứng.

Cúi đầu xuống ôm anh từ phía sau, áp mặt lên tấm lưng của anh, khẽ nói: “A Thác, em sai rồi.”

Hồi lâu sau, anh hỏi cô: “Bó hoa kia là tên đàn ông kia tặng?”

Mục Hựu Ân gật đầu.

“Em thích hoa à?”

Mục Hựu Ân lại gật đầu.

Chầm chậm, tay anh đặt lên tay cô, nói một câu: “Nếu thích thì về sau anh sẽ mua cho em.”

“Dạ.”

“Về sau nếu trong lòng em thích cái gì phải nói cho anh, biết chưa? Bất kể em thích cái gì anh cũng cho em.”

Mục Hựu Ân ra sức gật đầu, trong lòng vì những lời này của An Thác Hải mà cảm thấy kỳ lạ, cụ thể là gì cô không thể nói được, lời này của An Thác Hải nếu đổi lại lúc bình thường nhất định sẽ khiến cô không vui, người đàn ông mang tiếng là thanh mai trúc mã với cô mà còn không biết cụ thể cô thích cái gì, không phải nên tự tìm tòi sao?

Nhưng An Thác Hải vẫn luôn là tên đầu gỗ điều này là sự thật.

Ngay lập tức, Mục Hựu Ân trở nên vui vẻ, hình như mỗi lần An Thác Hải tức giận đều rất ngắn, lần cô bỏ đi kia nửa tháng anh không nói chuyện với cô.

“A Thác.” Mục Hựu Ân thận trọng hỏi dò: “Anh giận rồi à?”

“Anh không giận, em cũng không làm sai cái gì cả.”

“Chẳng phải em khiến bà bị thương sao?” Mục Hựu Ân nói lấy lòng, cô tự động loại bỏ câu sau “Em không chỉ khiến bà bị thương mà còn lên xe của người đàn ông khác.”

Anh khẽ cười: “Mục Hựu Ân, vừa rồi anh phiền lòng nên mới hút thuốc.”

Xem kìa, cô lại tự mình đa tình rồi, Mục Hựu Ân xị mặt.

Sau bữa tối, Mục Hựu Ân phát hiện bó hoa sơn trà đã bị vứt vào thùng rác, may mà mấy quyển tạp chí Bách Nguyên Tú đưa cho cô bị đồ vật khác che khuất nên không bị An Thác Hải phát hiện, Mục Hựu Ân lén lút mang mấy quyển tạp chí đó lên gác, đó là mấy quyển tạp chí song ngữ Trung – Anh, ở đây mà muốn đọc loại tạp chí này không hề dễ dàng.

Tắm rửa xong Mục Hựu Ân vội vàng lên gác lật tạp chí ra, quyển tạp chí đầu tiên là một số ghi chép được sưu tầm khá ngẫu hứng, giới thiệu một số kiến trúc nổi bật của một số quốc gia, rất nhanh, cô đã bị những căn nhà trắng xanh bên bờ biển xanh thẳm thu hút, đến khi câu “Em đang xem cái gì đấy?” vang lên cô mới phát hiện An Thác Hải không biết đã ngồi trên gác giống cô từ lúc nào.

“Tạp chí lấy từ nhà Saina.” Trong lúc hoảng hốt cô mở miệng là nói ra lời này, một nửa số sách trên gác là An Thác Hải mua cho cô, một nửa là lấy từ nhà Saina, bạn trai của Saina là nhiếp ảnh gia nên nhà cô ấy có rất nhiều tạp chí, thế là, trong lúc hoảng hốt những lời này cứ thế tuôn ra.

Mục Hựu Ân không biết vì sao trước mặt An Thác Hải cô lại che giấu bất cứ tin tức liên quan đến Bách Nguyên Tú, giác quan thứ sáu của cô dường như xui khiến cô không được nói chuyện này ra ngoài.

“Bà ngủ rồi à?” Mục Hựu Ân vội vàng chuyển chủ đề.

“Ừm.” Anh khẽ đáp, hỏi: “Em vừa đọc gì đấy?”

Mục Hựu Ân hơi đỏ mặt, ý cảnh của những ngôi nhà trắng xanh ẩn hiện trong những con chữ tiếng Trung đẹp làm sao, khiến cô không kiềm chế được mà đọc thành tiếng, cô vừa đọc vừa tưởng tượng mình mặc chiếc váy trắng đi dưới cây táo, mái tóc đen tuyền khuôn mặt trong sáng, làn váy cô khẽ bay trong gió, có lẽ do những ý nghĩ mà cô hay tưởng tượng ra nên Saina luôn nói cô giống như đứa trẻ chưa trưởng thành.

“Thơ Cố Thành.” Mục Hựu Ân khẽ đáp.

An Thác Hải lấy hai chiếc đệm dựa chồng vào nhau, gối đầu lên rồi quay mặt sang phía cô, anh lặng yên nhìn cô và nói: “Đọc lại một lần nữa, anh muốn nghe.”

Lúc này, cô ngồi tựa vào bức tường trên gác, anh nằm trên sàn gỗ của căn gác, cửa sổ trên gác chỉ hé mở một phần tư, cơn gió lùa vào trong căn gác mang theo hương hoa táo, tấm rèm cửa màu vàng đất thỉnh thoảng đung đưa trong gió.

Mặt của cô và anh chỉ cách nhau chừng một mét, anh ngắm nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng, cô cụp mắt bắt đầu đọc khẽ:

“Tôi hy vọng biết bao, có một cánh cửa, sáng sớm, ánh nắng chiếu trên mặt đất, nâng đỡ cánh cửa của mình, cửa rất thấp, nhưng ánh nắng rất rực rỡ, cỏ đang bén rễ, gió đang lay động ngọn cỏ, chúng tôi đứng đó, không nói gì, vô cùng tốt đẹp,...”

Đọc đến đây, Mục Hựu Ân nghe thấy tiếng động, là tiếng An Thác Hải đang kéo cửa sổ, cánh cửa hé mở một phần tư liền bị đóng lại, tấm rèm màu vàng đất che kín màn đêm bên ngoài cửa sổ, anh đóng cửa sổ xong thuận tay tắt chiếc đèn đặt trước cửa sổ, ánh sáng trong căn gác trở nên mờ ảo, ánh đèn từ màu vàng sáng biến thành màu vàng ngà.

“A Thác...” Mục Hựu Ân vân vê trang giấy, giọng nói có chút ấp úng.

Anh hơi dịch người về phía cô, anh vươn tay là có thể chạm vào cô, ban đầu ngón tay chỉ lần mò ở cổ váy ngủ của cô.

Mục Hựu Ân có chút bối rối, Thác Hải chưa từng làm như vậy đúng không nhỉ? Thác Hải không hở ra là táy máy tay chân như những người đàn ông khác!

Cúi đầu xuống, Mục Hựu Ân tiếp tục đọc, chỉ thoáng chốc, bàn tay lần tìm ở cổ váy ngủ đã thò vào trong váy cô, chầm chậm đi xuống...

Thác Hải anh ấy muốn ra tay với cô sao?

Đợi đến khi ngón tay của anh len vào trong áo lót của cô, quyển tạp chí cô cầm trong tay từ trên đầu gối rơi xuống đất, cô nhắm mắt lại, cùng lúc đó bàn tay kia đã ôm trọn nơi đầy đặn của cô, trong căn gác là tiếng thở dốc của họ đan cài vào nhau.

“Có muốn không?” Cô thấp giọng khẽ hỏi.

Anh không đáp lời nhưng động tác của bàn tay càng thêm tùy ý, từ vuốt ve biến thành vần vò, không tiến thêm một bước nào, cô cũng không hỏi nữa, cánh tay gác trên đầu gối buông xuống nắm chặt lấy chiếc đệm dựa.

Trước ngực thoáng mát lạnh, một bóng đen đè lên cô, giọng anh khàn khàn: “Em có thể không? Hửm?”

Cảm nhận được ý tứ sau câu nói này mặt Mục Hựu Ân lập tức đỏ bừng, tối qua là thứ bảy, mới cách một ngày...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.