Dịch: Hé
Triệu Hương Nông không ngờ chuyện cô “cả đêm không về” lại biến thành cuộc chiến tranh lạnh giữa cô và Tống Ngọc Trạch. Cuộc cãi vã vào sáng thứ bảy đã kết thúc chỉ bằng một câu nói đầy tức giận của Triệu Hương Nông: “Tống Ngọc Trạch, anh có thể ấu trĩ hơn nữa không. Nếu không phải anh ta, bây giờ em chắc chắn đang nằm trong bệnh viện rồi.”
Sau một hồi im lặng, Tống Ngọc Trạch mới bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe, rồi rời khỏi nhà. Chủ nhật, Triệu Hương Nông không thấy Tống Ngọc Trạch, anh cũng không gọi điện giải thích lí do không về nhà với cô.
Thứ hai, Triệu Hương Nông nhận được điện thoại của Si Jun Hwa, anh ta nói tối chủ nhật Tống Ngọc Trạch đã đến nhà cảm ơn anh ta. Mấy ngày tiếp theo Tống Ngọc Trạch vẫn không gọi điện thoại cho Triệu Hương Nông. Trong những ngày này Triệu Hương Nông đã biết được một số chuyện, chẳng hạn như cái đêm cô ở lại nhà của Si Jun Hwa, Tống Ngọc Trạch đã điên cuồng tìm cô khắp Chicago.
Do tình huống lúc đó rất cấp bách nên cô không kịp nói lời nào với đồng nghiệp mà vội vàng rời khỏi đó, cộng thêm vết máu nơi cánh quạt rơi xuống đã khiến Tống Ngọc Trạch gần như phát điên lên. Vì cái mác thành phố có tỉ lệ tội phạm đứng đầu nước Mỹ của Chicago đã khiến Tống Ngọc Trạch phải dùng mọi cách để tìm cô, bao gồm việc anh dùng tầm ảnh hưởng của mình để ép lực lượng cảnh sát vào cuộc, dù thời gian cô mất tích chưa đầy 24 tiếng. Do lúc đó trùng hợp có tai nạn sập cầu, lực lượng cảnh sát thiếu hụt đã làm chậm trễ công tác cứu hộ. Ngày hôm đó, đồn cảnh sát thành phố khác liên tục nhận được những cuộc gọi khiếu nại, mấy vị cảnh sát trưởng có quan hệ tốt với Tống Ngọc Trạch đều bị cách chức. Tối hôm đó Tống Ngọc Trạch cũng bỏ lỡ cuộc xã giao vô cùng quan trọng. Thông qua nhiều mối quan hệ trung gian, Tống Ngọc Trạch mới giành được cơ hội gặp gỡ bí mật với mấy vị quan chức chính phủ, sự thất hẹn của Tống Ngọc Trạch đã khiến mấy người kia tức giận mà tuyên bố rằng từ nay về sau sẽ không có bất cứ cơ hội hợp tác nào nữa. Chính vì như vậy, sự nỗ lực suốt một tháng của đội ngũ nhân viên Tống Ngọc Trạch đã đổ sông đổ bể vì lời của mấy vị quan chức kia. Mà những bức ảnh cô và Si Jun Hwa xuất hiện tại nhà anh ta cũng đồng nghĩa với việc để cho những người trong cuộc nhìn thấy trò cười của Tống Ngọc Trạch.
Hơn nữa, Rice kể cho cô tối hôm đó, vì tìm cô mà Tống Ngọc Trạch đã chạy thục mạng đến trạm tàu hỏa ở Chicago, chạy hết đường ray này sang đường ray kia. Rice còn nói cô ấy thật sự sợ hãi với bộ dạng cuống cuồng của Tống Ngọc Trạch.
Đường ray? Xem ra lần trước cô thật sự làm Tống Ngọc Trạch sợ hãi rồi, có phải vì sợ nên anh mới giận cô như vậy hay không?
Từ chỗ Tống Liên Tố, Triệu Hương Nông mới biết chuyện mấy vị cảnh sát trưởng có quan hệ tốt với Tống Ngọc Trạch bị cách chức, rồi sức ép đến từ phía Tống Học Nhữ khiến Tống Ngọc Trạch bận bù đầu suốt mấy ngày gần đây.
Thứ sáu, Triệu Hương Nông cố ý ở lại đến tối muộn mới tan làm. Cô gọi cho Tống Ngọc Trạch ba cuộc điện thoại liên tiếp nhưng điện thoại của anh vẫn trong tình trạng không người nhận.
Thứ bảy, Triệu Hương Nông tiếp tục gọi điện cho Tống Ngọc Trạch. Chiều thứ bảy, Triệu Hương Nông lại gọi điện đến văn phòng của Tống Ngọc Trạch, người nhận điện thoại có giọng nói quyến rũ máy móc trả lời: “Hiện giờ boss không có thời gian nghe điện thoại, nếu có chuyện gì quan trọng xin hãy để lại lời nhắn.”
Dưới sự giục giã của người kia, Triệu Hương Nông vội vàng thốt ra một câu “Bảo anh ấy về nhà” rồi lập tức cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, lòng Triệu Hương Nông bỗng bắt đầu khó chịu. Cô gái nhận điện thoại có khẩu âm vùng Mỹ La - tinh, ai cũng biết khu vực Mỹ La - tinh nổi tiếng nhiều mỹ nhân.
Trong khi Triệu Hương Nông đinh ninh rằng sau khi cô để lại lời nhắn kia thì tối đến cô có thể gặp được Tống Ngọc Trạch, nhưng sự thực thì Tống Ngọc Trạch không những không về mà còn không gọi cho cô lấy một cuộc điện thoại.
Chủ nhật, Triệu Hương Nông dậy rất muộn. Đứng trước gương cô mới phát hiện sắc mặt mình rất kém. Chạm tay lên mặt, Triệu Hương Nông cũng không biết vì sao lại cảm thấy tủi thân.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong Triệu Hương Nông xuống dưới nhà ăn sáng. Quản gia nói với cô Tống Ngọc Trạch đã về nhà lúc sáng sớm.
“Ừm.” Triệu Hương Nông khẽ đáp một tiếng.
Gần 9 giờ, thấy cửa phòng Tống Ngọc Trạch hé mở, Triệu Hương Nông nghĩ ngợi rồi đẩy cửa đi vào. Vừa đẩy cửa ra Triệu Hương Nông liền nhìn thấy Tống Ngọc Trạch đứng ngoài ban công nói chuyện điện thoại. Từ nội dung cuộc đối thoại có thể biết anh đang nói chuyện với ông nội anh. Lúc đầu ngữ khí rất bình thường đến cuối cùng lại trở nên gay gắt. Cuối cùng sau khi Tống Ngọc Trạch giận dữ ném ra một câu “Cháu không muốn nghe mấy lời nhảm nhí kia nữa. Ngài Tống à, cháu không chỉ một lần chứng minh cho ông thấy cháu không còn là thằng bé lớn lên ở hậu hoa viên rồi.”, anh lập tức kết thúc cuộc điện thoại.
Cúp máy xong, Tống Ngọc Trạch vẫn không quay đầu lại, anh vẫn đứng ở chỗ cũ. Từ tần xuất hô hấp của anh, Triệu Hương Nông đoán anh đang tức giận.
Có phải... vì chuyện của cô khiến anh phải chịu áp lực lớn. Năng lượng hạt nhân là chủ đề nhạy cảm mà rất nhiều người không dám dây vào, hơn nữa, Tống Ngọc Trạch cũng vừa mới đến thành phố Chicago này.
“Tống Ngọc Trạch.” Triệu Hương Nông gọi anh.
Tiếng gọi khẽ khàng đó khiến Tống Ngọc Trạch vội vàng quay đầu lại. Triệu Hương Nông nhìn thấy rõ sự u ám, và cả sát khí còn sót lại trong đôi mắt anh.
Dạo gần đây Triệu Hương Nông đã quen với ánh nhìn dịu dàng mỗi buổi sáng của Tống Ngọc Trạch, nên cô bỗng cảm thấy sợ hãi vì ánh mắt kia của Tống Ngọc Trạch. Những lời cô định anh ủi Tống Ngọc Trạch ban nãy đã bị cô giấu lại một góc trong tim. Cảm giác tủi thân xa lạ kia đã khiến cô không thể không đề cao sự cảnh giác, những thủ đoạn Tống Ngọc Trạch ép cô gả cho anh vẫn còn rành rành ngay trước mắt.
“Xin lỗi đã làm phiền.” Triệu Hương Nông vừa nói vừa quay người đi ra, nhưng lại bị Tống Ngọc Trạch kéo tay lại.
Triệu Hương Nông bị Tống Ngọc Trạch kéo ra ngoài ban công. Anh cúi đầu nhìn cô, cô lại cụp mắt xuống.
Một lúc sau.
“Sắc mặt em không tốt lắm.” Anh nói.
“Không sao.”
“Anh gọi điện bảo bác sĩ đến.”
“Không cần, em thật sự không sao.”
Nửa tiếng sau, Triệu Hương Nông mặc chiếc váy màu hoa tử la lan mà Tống Ngọc Trạch chọn cho cô. Triệu Hương Nông cũng không biết Tống Ngọc Trạch bảo cô mặc bộ váy đó là có dụng ý gì, anh chỉ dùng giọng điệu không thể cự lại để bảo cô mặc bộ váy đó. Trước lúc đi, Rice đã đổi chiếc túi xách màu trắng của cô thành chiếc màu đỏ. Rice bảo màu trắng khiến cô trông thiếu sức sống, màu đỏ sẽ làm cô tươi tắn hơn.
Gần 10 giờ, Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch ngồi trên bãi cỏ tham dự đại nhạc hội ngoài trời ở quảng trưởng Thiên Nhiên Kỷ. Cứ mỗi chủ nhật, đại nhạc hội nơi đây sẽ cống hiến cho khán giả đến từ khắp thế giới những tiết mục đặc sắc.
Cũng giống như bao khán giả đến nơi đây, Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch trải thảm trên cỏ, rồi bày biện đồ ăn và nước uống.
“Vì sao lại đến nơi này?” Triệu Hương Nông phá vỡ sự tĩnh lặng. Cô nghĩ một khi những người khác nhận ra cô thì họ nhất định sẽ hướng ống kính máy ảnh về phía cô, sau đó bắt đầu bàn tán sôi nổi. Hình tượng dạo gần đây của cô rất tệ, nhất định những người kia sẽ nói cô làm bộ làm tịch.
“Hôm nay không có nắng, anh cảm thấy rất hợp để ngồi ở đây.” Tống Ngọc Trạch nói với cô.
Nhiều ánh mắt dõi về phía hai người khiến Triệu Hương Nông cảm thấy mất tự nhiên, vậy mà Tống Ngọc Trạch lại tỏ ra khá thản nhiên.
“Đến khi buổi diễn bắt đầu thì họ sẽ không để ý đến chúng ta nữa đâu. Người ta đến đây là để nghe nhạc mà.” Tống Ngọc Trạch chỉ về bục sân khấu được sơn đỏ chót kia.
Đúng là mọi người đến đây là vì âm nhạc giống như Tống Ngọc Trạch đã nói. Một đám sinh viên trường nghệ thuật cuồng nhiệt ca múa nhảy nhót đã mang đến cho người xem sân khấu đậm chất Broadway, không ai nỡ dời mắt khỏi khán đài để quan sát xem hai người kia có phải cặp đôi đang trục trặc dạo gần đây là Tống Ngọc Trạch và Triệu Hương Nông hay không.
Màn biểu diễn gần kết thúc, Triệu Hương Nông phát hiện Tống Ngọc Trạch đã nằm ngủ trên bãi cỏ. Nhìn Tống Ngọc Trạch ngủ say, Triệu Hương Nông lại nhìn về phía sân khấu. Nhưng chưa đầy ba phút sau, Triệu Hương Nông lại phát hiện mình đang ngắm Tống Ngọc Trạch, hơn nữa cô còn ngắm kỹ đến nỗi cô còn nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới đôi mắt của Tống Ngọc Trạch. Chẳng trách anh lại có thể ngủ say ở một nơi như thế này.
Buổi biểu diễn kết thúc, trên bãi cỏ rộng lớn chỉ còn lại Triệu Hương Nông và Tống Ngọc Trạch.
Đã đến trưa, ánh mắt trời ló rạng sau tầng mây nặng nề, đôi nam nữ trên bãi cỏ không biết vì sao mà lại bắt đầu cãi nhau.
Giọng người đàn ông đầy tức tối: “Triệu Hương Nông, vì sao em không gọi anh dậy, có phải vì cảm thấy anh ấu trĩ đến nỗi ngay cả tên anh cũng không thèm gọi không?”
Người đàn ông đúng là ngốc, vì sao không nghĩ chuyện theo hướng tốt đẹp khác, người phụ nữ không gọi anh ta dậy vì suy nghĩ của cô rất đơn giản, đó là muốn để anh ngủ thêm một lúc.
Thấy người phụ nữ không đáp lại lời của anh ta, người đàn ông càng cảm thấy suy nghĩ của mình đúng: “Em không những không thèm gọi tên anh mà còn không buồn nói chuyện với anh luôn ư? Nếu anh nhớ không nhầm hôm nay em mới chỉ nói với anh bốn câu!”
Nghe thấy người đàn ông nói như vậy, người phụ nữ lập tức quay người bỏ đi, người đàn ông giận đùng đùng đuổi theo phía sau: “Triệu Hương Nông, có phải em đang thầm vui mừng vì tình trạng bây giờ của hai ta không. Em chỉ mong giữa chúng ta sẽ duy trì sự bế tác như này đúng không?”
Lời của Tống Ngọc Trạch khiến Triệu Hương Nông dừng bước lại.
Tống Ngọc Trạch cũng đứng khựng lại, tiếp tục nói những lời vô lí: “Có phải em luôn âm thầm so sánh anh và Bách Nguyên Tú, không những vậy, em còn thấy gã người Hàn kia rất được. Triệu Hương Nông, em có biết gã người Hàn kia đã nói gì với anh không? Hắn khiến anh phải đề cao cảnh giác. Hắn ảm chỉ với anh rằng thời gian là một sự ràng buộc đáng sợ. Anh cảm thấy tò mò vì sao gã người Hàn kia lại nói với anh như vậy. Có phải gã đó đã nắm được nhược điểm gì từ em và Bách Nguyên Tú không?”
Lời của Tống Ngọc Trạch khiến Triệu Hương Nông tức đến bật cười, cô nói với anh: “Tống Ngọc Trạch, đồ điên nhà anh, tôi không biết tôi và Nguyên Tú có nhược điểm gì để rơi vào tay anh ta, nhưng tôi có thể khẳng định Nguyên Tú sẽ không bao giờ nói những lời ngu ngốc như anh vừa nói đâu.”
Sau khi nói ra những lời này không lâu, Triệu Hương Nông liền cảm thấy hối hận. Sự hối hận của cô đến từ bản tin cô xem được ở nhà hàng.
Người dẫn chương trình bóng gió nhắc đến một nhân vật nổi tiếng dạo gần đây bị bí mật điều tra vì can dự quá sâu vào tư pháp. Dù bản tin không chỉ đích danh người đó nhưng căn cứ vào những đặc điểm mà bản tin nói đến, người ta vẫn nhận ra nhân vật trong bản tin là Tống Ngọc Trạch.
Những lời Triệu Hương Nông nói trong cơn tức giận đã khiến Tống Ngọc Trạch trầm mặc. Sau một hồi im lặng, anh bảo cô đợi anh trong nhà hàng, còn anh đi lấy xe rồi đưa cô đi viện.
Sau khi xem xong bản tin kia, Triệu Hương Nông không thể ngồi yên được nữa. Ở Chicago này vẫn luôn tồn tại hiện tượng bài xích người ngoại lai, huống chi là người thu hút sự chú ý của tất cả mọi người chỉ trong một thời gian ngắn như Tống Ngọc Trạch. Chàng trai châu Á tài năng này khiến một số người không thể ngồi yên được nữa. Triệu Hương Nông biết mấy kẻ đó phiền phức như thế nào. Triệu Hương Nông vội vàng cầm túi xách đi ra cửa nhà hàng đợi Tống Ngọc Trạch.
Triệu Hương Nông đứng trước cửa nhà hàng, một quả bóng bỗng lăn đến chân cô. Một đứa bé đi chưa sõi vừa chỉ vào quả bóng vừa kêu ê a. Triệu Hương Nông cúi xuống đuổi theo quả bóng, vài bước chân cô đã bắt được quả bóng đó. Đang định đứng dậy thì người cô bất ngờ bị đụng một cái khiến cô suýt ngã ngào xuống đất.
“Xin lỗi, xin lỗi...” Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cô, đầy vẻ luống cuống.
Đúng là một người hấp tấp. Triệu Hương Nông cầm quả bóng rồi quay đầu lại.
Ngay khoảnh khắc quay đầu lại ấy, Triệu Hương Nông cứ ngỡ như mình đang soi gương. Khoảnh khắc ấy, Triệu Hương Nông có cảm giác thời gian đã ngừng trôi, cô quên cả đứng thẳng người, quả bóng rơi xuống khỏi tay cô. Cô gái có khuôn mặt giống hệt cô cũng đứng đó nhìn cô. Triệu Hương Nông còn chưa đứng dậy thì cô gái đã vội vàng chạy mất.
Ngày hôm đó đã có một chuyện xảy ra ở quảng trường Thiên Niên Kỷ. Có hai cô gái, một người cầm quả bóng, một người cầm bóng bay. Khi quả bóng và bóng bay cùng lúc rời khỏi tay hai cô gái có khuôn mặt giống hệt nhau, một người chạy đi nhặt bóng, một người đuổi theo bóng bay. Người chạy theo quả bóng là Triệu Hương Nông, người đuổi theo bóng bay là Mục Hựu Ân.
Sau khi trả quả bóng cho đứa bé, Triệu Hương Nông mới đi tìm cô gái vừa va phải cô lúc trước. Cô gái đó đã tìm lại được quả bóng bay của mình. Cô gái cầm bóng bay đi về phía Triệu Hương Nông. Khi hai người sắp lướt qua nhau, Triệu Hương Nông vô thức quay mặt sang hướng khác.
- ---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương cuối cùng của năm 2019 rùiiiiiiiiiiiiiiiiii
Chúc mọi người sang năm mới thật nhiều sức khỏe, thành công, gặp nhiều may mắn trong cuộc sống:D *tung hoa*
Chúc bộ truyện này hoàn trước Tết âm, chúc bạn dịch chăm chỉ hơn, yêu đời hơn, có nhiều động lực hơn!!!!!!
Goodbye 2019!
Welcome 2020!