Lục Gia Bách ngang ngược bế ngang người Dương Tâm lên.
“Anh đưa em về phòng bệnh nhé, em ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt, khi nào khỏe hẳn thì chúng ta nói tiếp.”
Dương Tâm bĩu môi nói: “Nếu như em không khỏi thì sao, có phải cả đời này anh định không thèm quan tâm đến em nữa phải không?”
Cơ thể của Lục Gia Bách cứng đờ ra.
Lúc này Dương Tâm mới phát hiện ra mình lỡ lời, cô mắng mình một tiếng ngu xuẩn ở trong lòng rồi sau đó nói tiếp: “Em không sao đâu, nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa là ổn thôi.
Mà Gia Bách này, anh định cứ như thế này thật sao, anh chỉ nhìn thấy những tổn thương anh gián tiếp tạo ra cho em chứ không nhìn thấy em đã vui vẻ biết bao khi ở bên anh à.
Người ta ngưỡng mộ em có được thân phận như thế này, tiền tài đếm mãi cũng không xuể, em còn có được sự yêu thương từ anh nữa. Em cảm thấy thân phận này với tiền bạc không có gì đáng để ngưỡng mộ cả, nhưng em lại có được sự yêu thương của anh đúng là có thể khiến cho bọn họ hâm mộ thật.
Lục Gia Bách, khó khăn lắm chúng ta mới thoát khỏi nguy hiểm, không cần phải sống những ngày nơm nớp lo sợ nữa. Anh không thể vui vẻ hơn một chút, quên đi hết những chuyện phiền lòng ngày xưa đi được sao?”
Lục Gia Bách bước chậm lại, anh quay sang nhìn gương mặt của Dương Tâm.
Nhưng giữa ấn đường của cô trông vẫn rất yếu ớt, trông cô không còn khí khái và sắc bén như hồi đầu anh gặp cô nữa.
Sở dĩ cô mài mòn góc cạnh của mình đi suy cho cùng cũng bởi vì… anh cả.
“Anh phải làm sao mới có thể bảo vệ chu toàn cho em được đây? Anh phải làm sao thì em mới có được một cuộc sống bình an vô lo suốt đời đây? Anh… dường như anh vẫn luôn làm em tổn thương, cho dù là chuyện anh sai người đuổi giết em hay là việc bị ép lên giường với Tô Yến, hay là việc làm ngơ em trong ngày tuyết rơi hôm ấy khiến em bị nhiễm lạnh, cuối cùng là nguồn cơn khiến em mắc phải căn bệnh đau đầu tim đập nhanh. Những việc này đều có thật, sao anh có thể làm như không có gì được chứ.”
Dương Tâm thấy hơi buồn cười, cô ngẩng đầu lên hôn chụt lên môi Lục Gia Bách một cái rồi khẽ nói: “Anh cố tình làm ra những chuyện này à?”
Lục Gia Bách lắc đầu nói: “Tổn thương em anh còn đau đớn hơn gấp trăm lần việc anh tự làm tổn thương mình nữa.”
“Nếu như không phải là anh cố ý làm thế thì tại sao em phải trách anh cơ chứ? Lục Gia Bách, nếu như anh còn dám làm ngơ em như thế thêm lần nào nữa thì em sẽ nghe theo lời đề nghị của con trai anh sống một đời bên cạnh Phó Đức Chính đấy.”
Lục Gia Bách hơi nheo mắt lạnh, anh nói: “Dương Tùy Ý cho em lời khuyên tồi như thế này à.”
Dương Tâm híp mắt cười cười, vì dỗ đàn ông vui vẻ mà cô không ngần ngại bán đứng con trai của mình luôn.
“Đúng vậy, là thằng nhóc kia, thằng bé muốn em và Phó Đức Chính qua lại với nhau nhiều hơn một chút để cho anh ghen, anh ghen rồi thì sẽ để ý tới em.”
Lục Gia Bách khẽ mỉm cười.
Dỗi luôn.
Lục Gia Bách nhấc chân đi tới cửa, anh nói: “Được rồi, anh nhớ rõ tên nhóc kia rồi, lúc về anh sẽ cho nó no đòn.”
Dương Tâm nép vào trong lòng Lục Gia Bách, cô nghe thấy tiếng trái tim đập mạnh mẽ, trầm ổn của anh rồi ủ rũ nói: “Em cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với những người đàn ông khác đâu, em càng không muốn lấy cái này ra để kích thích anh. Lục Gia Bách anh đừng nghĩ mọi cách để rời xa em được không, em thật sự không thể rời xa anh được đâu.”