Ánh mắt của Tiểu Ca hơi khựng lại, đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh ta lóe lên một tia lạnh lùng.
Nữ sát thủ ở bên giường vội vã ra hòa giải: “Cô ba Lục, cô thấy đấy, hiện tại sức khỏe của Tiểu Ca rất yếu, không thể nói chuyện lâu được, hay là cô chờ hôm nào anh ta khá hơn một chút rồi lại tới nói chuyện sau vậy nhé.”
Lục Thanh Thanh nhìn vào lồng ngực của anh ta, nghe nói anh ta bị thương ở tim.
Trong khoảnh khắc Lục Thanh Thanh nhận được tin tức đó thì cô ta như ngừng thở vậy, khi nghe nói anh ta đã qua cơn nguy kịch thì nhịp tim của cô ta mới chậm rãi khôi phục như cũ.
Cô ta tin chắc thứ tình cảm của mình đối với anh ta chính là tình yêu mà mọi người nói tới, vậy nên cô ta chặn nhát dao đó cho Tiểu Ca, nhưng cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ tình cảm dành cho anh ta.
Trong biển người mênh mông, khó khăn lắm cô ta mới có thể gặp được người mà mình yêu, Lục Thanh Thanh không muốn cứ buông tay như vậy.
“Em chỉ muốn hỏi anh mấy câu thôi, anh bảo cô ta tránh mặt một chút đi, em hỏi xong sẽ đi, nếu anh không đáp ứng thì em cứ đứng ở chỗ này đấy.”
Nữ sát thủ còn định mở miệng thì Tiểu Ca đã xua tay cắt lời cô ta: “Cô đi ra ngoài trước đi.”
Nữ sát thủ như được tha bổng, nói thật là cô ta không muốn làm mích lòng công chúa nhỏ của nhà họ Lục một chút nào cả, quan trọng nhất là bà cô này còn là em chồng của Môn Chủ nữa.
Sau khi nữ sát thủ đi ra phòng bệnh rồi khép cửa phòng lại thì Tiểu Ca ngước mắt nhìn Lục Thanh Thanh ở cuối giường, anh ta nhẹ nhàng nói: “Cô muốn hỏi cái gì thì hỏi nhanh lên, không cần ấp a ấp úng nữa.”
Hai mắt Lục Thanh Thanh ngập nước nhìn anh ta, cô ta khàn khàn hỏi: “Có vui không? Chỉ vì muốn từ chối em mà anh kéo đại một cô gái nào đó đến để khiến em khó chịu, anh làm như thế thật sự vui lắm à?
Nếu anh không yêu em thì có thể nói cho em biết mà, có cần dùng một người phụ nữ khác đến sỉ nhục em, chọc giận em không? Chẳng lẽ tình yêu mà em dành cho anh lại không đổi được một sự thẳng thắn hay sao?”
Tiểu Ca lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta rồi hỏi ngược lại: “Nếu tôi nói là tôi không yêu cô thì cô sẽ biến đi cho khuất mắt tôi à? Chắc là không đâu đúng không?
Hơn nữa cô gái kia đúng là bạn giường của tôi, tôi không lừa cô. Những người như chúng tôi luôn phải trải qua những tháng ngày cực kì nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng nên khi nào có thể hưởng thụ được thì cứ hưởng thụ thôi.”
Thân thể Lục Thanh Thanh run lên, làn sương trong mắt cô ta chậm rãi tụ lại thành từng giọt, bất cứ lúc nào cũng có khả năng rơi xuống.
Anh ta nói không yêu cô ta, nói rất nghiêm túc.
Anh ta nói cô gái đó là bạn giường của mình, cũng nói rất nghiêm túc.
Vậy nên từ đầu tới cuối, tình cảm của cô ta đều là đơn phương thôi đúng không?
Cho dù người phụ nữ kia không phải người yêu của anh ta thì giữa hai người họ cũng có quan hệ thể xác, không liên quan gì đến tình yêu cả mà chỉ là nhu cầu giữa đàn ông và đàn bà mà thôi.
Anh ta có thể xem người phụ nữ kia là thứ để giải quyết nhu cầu của mình, nhưng có vẻ như cô còn không có tư cách này, không có tư cách để trở thành bạn tình của anh ta.
Vậy nên Tiểu Ca mới trốn tránh cô ta, chỉ muốn phủi sạch toàn bộ quan hệ với cô ta.
Tiểu Ca thật sự chán ghét việc cô ta cứ bám lấy mình một cách không biết xấu hổ như vậy.
“Em, em mất một cánh tay vì anh, chẳng lẽ anh không có một chút thương tiếc nào với em hay sao? Em bị thương vì anh là sự thực mà.”
Một người phụ nữ có thể vì tình yêu mà nhỏ bé như một hạt bụi trên mặt đất, sau đó lại ở trong bụi bặm nở hoa, Lục Thanh Thanh không nghĩ tới có một ngày cô ta cũng sẽ trở thành một người trong ngàn vạn nam nữ si tình này.
Tiểu Ca nheo mắt nhìn cô ta rồi dằn giọng nói: “Sao thế, đường đường là con gái của đệ nhất gia tộc mà cũng học được cách kể khổ để cầu xin sự thương hại của đàn ông à? Cô làm như thế mà không sợ làm toàn bộ nhà họ Lục mất mặt hay sao?