Có lẽ là thần kinh của phụ nữ vốn nhạy cảm hơn nam giới, cho nên khi cô biết chỗ ẩn náu của Trần Cát Phượng bị bại lộ, điều đầu tiên cô nghĩ không phải là có bao nhiêu người xung quanh nông trường, mà là người phụ nữ kia chạy thoát đi đâu.
Trực giác nói cho cô biết chuyến đi này của Thẩm Thành và Lục Gia Bách rất có thể sẽ vồ hụt.
Sau khi ngồi ngây ngẩn trước điện thoại di động một lúc, có vẻ Dương Tâm đã nghĩ tới điều gì, cô vội vã lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho Phó Đức Chính.
Không có ai bắt máy!
Dự cảm không lành trong lòng cô ngày càng rõ ràng, cô lại gọi liên tục nhiều cuộc, nhưng vẫn trong tình trạng không có ai bắt máy.
Lúc này, cửa phòng bị mở ra, Trần Uyên đi vào từ bên ngoài.
Dương Tâm nhìn vẻ mặt tái nhợt và thân thể lung lay sắp đổ của cô ấy thì lại càng hoảng sợ, cô vội vã bước xuống giường và đỡ lấy cô ấy.
“Uyên Uyên, cậu sao thế?”
Cô vừa mở miệng, vừa đỡ cô ấy ngồi lên giường.
Trần Uyên nói với giọng khàn khàn: “Tâm Tâm, tớ đẩy anh trai tớ vào tù, hơn nữa tớ còn xé đơn xin giảm nhẹ hình phạt của Lâm Thanh, khiến anh trai bị kết án hai mươi năm tù có thời hạn.”
Dương Tâm kinh ngạc, trong con ngươi cô xuất hiện vẻ kinh ngạc, tuy nhiên sau đó nó lại biến mất không thấy đâu.
Cô không thể chỉ trích cô ấy, càng không thể bình luận điều gì, nếu không sẽ kích thích cô ấy.
Chỉ chốc lát sau, cô thử mở miệng nói: “Cậu làm đúng rồi. Nếu là bất kỳ ai khác, họ cũng sẽ làm như vậy, bởi vì cách làm của anh cả cậu thực sự quá ghê tởm. Cậu hãy để tay lên ngực tự hỏi xem, anh ta có bao giờ đối xử với cậu như em gái chưa, pháp cửa viện anh muốn ám sát chính là ngươi, nhờ có Lâm Thanh cản một đao, nếu không cuối cùng bị thương là ngươi. Uyên Uyên, làm cho anh hồn hồn ngạc ngạc ở trong xã hội du đãng, ngược lại hại anh, bởi vì chúng ta đều biết thế đạo này tàn khốc, nói không chừng anh cái nào một ngày liền phơi thây đầu đường rồi, ngục giam, có thể đảm bảo anh một mạng.”
Trần Uyên không khỏi cười như mếu: “Vẫn là cậu hiểu tớ, mà cũng chỉ có cậu hiểu tớ. Nếu người ngoài biết được chuyện này, chắc bọn họ sẽ nói tớ lục thân không nhận.”
“Cậu đừng…”
Dương Tâm vừa định mở miệng, chuông điện thoại di động để ở bên kia đột nhiên vang lên.
Cô liếc nhìn qua, là Phó Đức Chính gọi tới.
Cô vội vàng giơ tay ra cầm điện thoại bắt máy, gấp gáp nói: “Phó Đức Chính, đêm nay Anh nhất định phải trông coi ở các cửa ra vào của Hải Thành kỹ vào.”
Cô có dự cảm người phụ nữ Trần Cát Phượng kia sẽ nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn.
Cô đoán tung tích của bà ta bị lộ là bà ta cố ý tiết lộ, với mục đích là để sự chú ý của bọn họ đều tập trung ở nông trường nhỏ, sau đó bà ta sẽ dùng chiêu ve sầu lột xác.
“Phó Đức Chính, đêm nay anh cần phải canh giữ mọi lối ra vào của thành phố này. Em đoán đêm nay Trần Cát Phượng định lẻn ra ngoài.”
Tiếng thở dốc nặng nề của Phó Đức Chính truyền ra từ trong loa. Sau đó, giọng nói không lưu loát của Phó Đức Chính vang lên bên tai Dương Tâm.
“Xin lỗi em, Dương Tâm, buổi trưa tôi đã trở về Đế Đô. Bởi vì bệnh tình của bố tôi nặng thêm nên tôi phải về để xử lý. Chuyện này rất quan trọng, cho nên trước khi tôi rời đi tôi đã không nói cho mọi người biết.
Tuy nhiên em yên tâm, tôi đã sắp xếp người ở các cửa ra vào rồi, bọn họ sẽ cố thủ ở đó.”
Dương Tâm chợt siết chặt nắm tay.