Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 1047: Chương 1047




“Trần…”

“Dương Tâm, nếu em nói thêm một câu nữa thì anh sẽ từ bỏ điều trị.”

Dương Tâm trừng mắt liếc anh ta một cái, bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên.

“Em thì có gì tốt chứ, em chỉ là một con nhóc bướng bỉnh không lễ phép, không có giáo dục mà thôi, trước kia em còn có tiếng xấu đồn xa, bây giờ thân thể còn bị thương, anh nhìn em đi chẳng khác nào một con ma bệnh, em làm gì xứng đáng với phần tình cảm này của anh chứ, chẳng lẽ anh bỏ ra không cần em báo đáp ư?”

Trần Tuấn cười trầm thấp một tiếng, giãy dụa muốn đứng lên.

Dương Tâm vội vàng giơ tay ra giữ vai anh ta lại, nhấn anh ta quay trở về.

“Đừng nhúc nhích, nghiêm túc nằm xuống cho em.”

Trần Tuấn trở tay nắm chặt ngón tay của cô, cười nói: “Dương Tâm, anh biết chỉ khi em ở trong vòng tay của Lục Gia Bách em mới có thể vui vẻ tươi cười như hoa, cho nên mấy ngày này anh đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, thật ra yêu một người cũng không nhất định phải có được người đó, có đôi khi yên lặng bảo vệ cũng là một loại hạnh phúc, hai chúng ta mỗi người đều lùi lại một bước đi, anh sẽ không chen chân vào cuộc sống của em nữa, em cũng không được can thiệp vào tương lai của anh, có được không?”

Dương Tâm ngồi xuống ghế hơi cúi đầu, trầm mặc trong chốc lát cô thở dài: “Cả đời này, chung quy là em nợ anh, anh nói cái gì thì cứ như vậy đi, em không phản đối.”

“Vậy thì đúng rồi, nếu có một ngày anh có thể đứng lên được, anh nhất định sẽ sống thật tốt, một thân một mình sống đến già, sau khi chết già anh hi vọng khiếp sau anh đến sớm hơn một chút.”

“……”



Biệt thự nhà họ Dương.

Trong phòng ngủ.

Dương Nhã đang ngồi dựa trên ghế sô pha gọi điện thoại.

“Đã bỏ độc rồi, nhưng người trúng độc không phải Dương Tâm mà là Lục Gia Bách.”

Im lặng một cách chết chóc.

Sau khi trôi qua mười giây, trong loa mới truyền đến một tiếng cười to có chút điên cuồng.

“Ha ha ha, thật sự là trời cũng giúp tôi mà, không nghĩ tới người trúng độc lại là Lục Gia Bách, nói cách khác cậu ta chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ gì? Tốt lắm tốt lắm tốt lắm, tôi còn đang buồn rầu suy nghĩ làm sao đối phó cậu ta để khiến Ám Long như rắn mất đầu, thật không ngờ không biết trời xui đất khiến thế nào cô lại hạ độc cậu ta, có thể nói là đã giúp tôi một chuyện lớn.”

Dương Nhã nhẹ nhàng nói: “Lục Gia Bách mà chết, cũng đồng nghĩa với việc đánh gãy cánh chim của Dương Tâm, đến lúc đó nếu như cô ta rơi vào trong tay của bà, tôi hi vọng bà có thể giao cô ta cho tôi.”

Trần Cát Phượng cười to nói: “Được thôi, nếu như không có cô hai nhà họ Dương đây trợ giúp, tôi thực sự không có cách nào hạ độc Lục Gia Bách một cách đơn giản như vậy, cô giúp tôi chuyện lớn như thế, tôi đương nhiên phải bảo đáp cô thật đàng hoàng rồi, đối với tôi mà nói Dương Tâm chẳng có tác dụng gì, nếu như bắt được cô ta tôi nhất định hai tay dâng lên cho cô, để cô báo thù rửa hận.”

“Được, vậy tôi sẽ đợi tin tức tốt của bà.”

Sau khi chấm dứt cuộc trò chuyện, Dương Nhã nhìn màn hình điện thoại đã tắt lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Cô ta vốn dĩ có thể điên loạn cả một đời, ngơ ngác sống hết một đời, không bị luân lý cương thường khiển trách.

Nhưng Dương Tâm cái con khốn kia, cố chấp chữa khỏi bệnh điên của cô ta, khiến cô ta sống không bằng chết, mỗi ngày đều đau khổ giãy dụa trong vực sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.