Nhưng lời dì ấy có ý gì?
Sau một lát im lặng, cô ta vội mở miệng: “Hải Cẩn? Không phải Hải Cẩn em ấy trở về gia tộc Hải Nhân sao, hơn nữa còn đính hôn với Vân Hành, nghe nói bố cháu còn truyền vị trí gia chủ cho…”
“Ui da… Hải Vy, cháu đây cũng hiểu cái gì mà! Chẳng lẽ Hải Cẩn sinh non, Vân Hành bị tàn phế, chuyện gia tộc chuẩn bị xử lý bọn họ cháu cũng chưa nghe nói?”
Hải Vy bỗng nhiên ngồi ngay ngắn: “Dì… Dì nhỏ, dì nói gì? Hải Cẩn em ấy, em ấy sinh non? Vân Hành bị tàn phế? Gia tộc còn muốn xử lý bọn họ?”
“Đúng, chuyện là như vậy…”
Dì nhỏ tóm tắt một lần chuyện xảy ra khoảng thời gian này với Hải Vy.
“Hải Vy, cháu tranh thủ thời gian về một chuyến đi, Hải Cẩn thật sự không nhịn nổi nữa, cháu không về cứu nó nữa thì nó sẽ chết.”
Hải Vy mạnh mẽ nắm chặt điện thoại.
Hải Cẩn đang chịu tội thay cô ta, cho nên cô ta phải trở về một chuyến.
“Được, dì nhỏ, qua mấy ngày nữa cháu sẽ về, đến lúc đó chúng ta liên lạc lại, dì nhất định phải nghĩ cách bảo vệ Hải Cẩn, lát nữa cháu sẽ mời Lâm Thanh giúp, còn có Thẩm Thành, cháu…”
Không đợi cô ta nói xong, dì nhỏ vội mở miệng ngắt lời cô ta: “Đừng, cháu đừng nói cho người ngoài, một mình lặng lẽ trở về, dì sợ cháu đưa theo Thẩm Thành, Lâm Thanh bọn họ đến Manchester, sẽ hoàn toàn chọc giận đám người già bọn họ, chó gấp còn nhảy tường, huống chi là người?”
Hải Vy có hơi khó khăn: “Nhưng một mình cháu về làm được gì, cháu làm sao đối đầu với cả gia tộc?”
“Chuyện này cháu yên tâm, năm đó lúc mẹ cháu qua đời đã để lại cho dì một tấm bùa hộ mệnh, chính là muốn trong thời khắc quan trọng bảo đảm một mạng của các cháu, cháu trở về, dì sẽ giúp cháu một tay.”
“Được, tốt lắm, dì nhỏ, dì nhất định phải tranh thủ thời gian cho Hải Cẩn, qua mấy ngày nữa cháu sẽ về.”
“Nhớ lặng lẽ về nhé, đừng nói cho bất cứ ai.”
“Vâng.”
… Biệt thự vùng ngoại thành.
Ông hai họ tựa trên ghế sô pha, mỉm cười nhìn người phụ nữ ở đối diện.
Người phụ nữ cầm điện thoại trong tay, yếu ớt không có sức lực ngồi co quắp trên ghế sô pha.
“Ông… Ông hai, tôi đã dựa theo lời ông nói mà làm, ông có thể thả chồng và con trai tôi ra không?”
Ông hai nhíu mày cười một tiếng, chậm rãi hỏi: “Không vội, chờ cháu gái lớn kia của bà vụng trộm từ cơ sở y tế ra, hơn nữa thuận lợi lên máy bay bay về Manchester rồi nói.”
Người phụ nữ chậm rãi nhắm hai mắt lại, khoé mắt chảy xuống hai hàng nước mắt.
Chị, em xin lỗi, em cũng có gia đình của mình, có chồng và con trai mình, bây giờ tính mạng họ bởi vì con gái chị mà bị uy hiếp, em chỉ có thể hy sinh con gái chị để bảo vệ bọn họ.
Đừng trách em.
“Được, tôi đã hứa giúp ông xúi Hải Vy về Manchester, ông cũng phải cam đoan với tôi, sau khi xong chuyện thì thả chồng và con trai tôi ra.”
Gia tộc Hải Nhân.
Bên trong phòng làm việc nhà chính. . Google ngay trang # TR Uмtгцуen.M E #
Ông chủ Hải ngồi bên trên ghế so pha, ngẩng đầu lên nhìn con gái đứng trước mặt mình, điềm đạm nói: “Đường trưởng lão đưa ra một yêu cầu, muốn con đồng ý chuyện đính hôn như đã hẹn với Vân Hành, sau đó trục xuất hai con, để cho hai con cả đời sống cuộc sống bình thường trong gia tộc, con thấy sao?”