Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 1081: Chương 1081




Lạc Hồ thở dài: “Cậu chủ Ân hiểu lầm rồi. Một thành viên cấp cao trong Ám Long của tôi mấy ngày nay đều nôn ra máu, nhưng báo cáo xét nghiệm máu không có dấu hiệu nhiễm độc. Một bác sĩ nổi tiếng đã đề cập đến độc Diêm Vương. Đó là lý do tại sao tôi làm phiền cậu chủ Ân. Nếu chất độc thực sự bị đánh cắp và hiện không rõ tung tích, xin hãy nói thật cho tôi. Chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị phương án đối phó tốt hơn.”

Ân Doãn Duy hơi nheo mắt lại.

Thành viên cấp cao của Ám Long?

Có thể để Lạc Hồ gọi điện trực tiếp gọi hỏi, chắc chắn đó không phải là thành viên cấp cao bình thường.

Hoặc bằng anh ta hoặc cấp trên của anh ta.

Trong Ám Long, chỉ có một người ngang hàng với anh ta, và cũng chỉ có một người duy nhất là cấp trên của anh ta.

Khả năng Nam Kiên bị đầu độc là rất nhỏ.

Bởi vì, anh ta chỉ là thủ lĩnh thứ hai của Ám Long.

Sử dụng chất độc hiếm có như vậy trên người anh ta thì không cần thiết lắm, người kia đã cố gắng đánh cắp chất độc từ khu vực cấm của nhà họ Ân, không chỉ để đầu độc Nam Kiên.

Ngoại trừ Nam Kiên, người còn lại là …Lục Gia Bách.

Lục Gia Bách, đó là người của Dương Tâm, nếu anh ta bị trúng độc, có lẽ phải đốt một ít pháo để ăn mừng.

“Tôi sẽ nói lại lần cuối. Độc Diêm Vương của nhà họ Ân được cất giữ cẩn thận trong khu vực cấm. Không có sự thay đổi nào trong nhiều thập kỷ. Làm sao bây giờ lại có thể xảy ra chuyện? Hơn nữa, cho dù một người cấp cao nào đó trong Ám Long của anh thực sự bị nhiễm chất độc này thì cũng đừng nghĩ đến biện pháp đối phó, anh nên sớm chuẩn bị tang lễ cho anh ta thì hơn, anh ta chắc chắn sẽ chết bởi vì không thể giải được chất độc.”

Nói xong trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.

“Đi kiểm tra xem Lục Gia Bách trong thời gian này đã tiếp xúc với những ai ở Hải Thành và những gì anh ta đã chạm vào.”

Vệ sĩ đứng ở cửa đáp một tiếng đồng ý, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài. Ân Doãn Duy nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, môi mỏng nhếch lên nụ cười quái dị.

Dương Tâm, kiêu ngạo như phù dung, Trần Tuấn hay những người khác, dù yêu cô đến tận xương tủy, vẫn sẽ lựa chọn thiệt thòi bản thân để thành toàn cho cô.

Nhưng anh ta thì khác, nếu những thứ mình ưa thích cuối cùng không lấy được, dù bị hủy hoại, thì anh ta cũng sẽ không làm cho những người đàn ông khác được lợi.

Bây giờ Lục Gia Bách nhiễm độc Diêm Vương, cứ đợi để nhặt xác của anh sau đó đưa vào tay của anh ta.

Nghĩ đến đây, anh ta chậm rãi đưa tay vuốt vết sẹo trên khóe mắt, nụ cười trên môi càng đậm.

Ở thành phố này, dường như đã cảm nhận được hơi thở của cô.

Mấy năm qua, anh ta rất mong được gặp lại cô.

… Ngày hôm sau.

Tại phòng chăm sóc đặc biệt.

Dương Tâm bôi thuốc lên chân của Trần Tuấn, quan sát, sau khi xác nhận không có tác dụng phụ, cười nói: “Cơ bắp phát triển sẽ là một quá trình lâu dài. Anh phải cố gắng chờ đợi. Sau khi tất cả cơ thịt lớn lên, em sẽ lập một kế hoạch hồi phục cho anh. Trần Tuấn, trong vòng hai ba năm tới chân của anh sẽ không thể đứng dậy được, chờ khi xương bên trong đã khôi phục hoàn toàn, hãy từ từ phục hồi chức năng. Em tin rằng một ngày nào đó anh sẽ có thể đứng dậy được…”

Trần Tuấn vươn tay cầm lấy khăn giấy bên cạnh đưa cho cô: “Lau đi, trên trán em có mồ hôi, anh nói, sao em lại căng thẳng như vậy chứ? Chỉ là một cái chân có thể đổi lại cho em một mạng, đáng giá.”

Khóe mắt Dương Tâm chua xót, trong mắt bốc lên hơi nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.