Lục Gia Bách rơi vào trầm mặc, qua một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “Dương Tâm, phải chăm sóc bản thân thật tốt, có thể anh không trở về nhanh được.”
Nụ cười trên mặt Dương Tâm cứng đờ, nhíu mày hỏi: “Không phải anh nói sau khi xử lý xong chuyện của tổng bộ sẽ trở lại sao? Còn về phần đại trưởng lão bên kia thì từ từ xử lý mà.”
“Nảy sinh một ít trường hợp khẩn cấp, cần giải quyết đại trưởng lão trước, nếu không chờ ông ta cấu kết với Trần Cát Phượng và cậu hai nhà họ Hải thì hơi khó xử lý. Nếu như em thật sự lo lắng cho anh, anh sẽ sai người đón em tới trụ sở chính của Ám Long.”
Tốt nhấ là nên lùi lại để tiến lên.
Dương Tâm mím môi nói: “Nhưng em không thể rời khỏi bên này được, Trần Tuấn, Lê Vãn Trinh, cộng với bố của Phó Đức Chính, em tạm thời không có cách nào rời đi.”
Anh đang chờ những câu này đây.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Đại trưởng lão sắp sửa hành động, anh phải ngăn cản ông ta bắt tay với Trần Cát Phượng và ông hai Hải, tạm thời thật sự không thể thoát thân.”
Dương Tâm khoan thai dựa vào vách tường. Sau một hồi im lặng, cô thở dài: “Chỉ cần anh không sao là tốt rồi, em có thể yên tâm để anh giải quyết sự việc bên ngoài.”
“Lục Gia Bách, nếu xảy ra tình huống khẩn cấp nào, anh phải nói với em trước đấy, không được gạt em.
Bây giờ chúng ta là một thể, gặp chuyện thì nên cùng nhau đối mặt.”
“Ừ, nhưng em yên tâm đi, anh vẫn ổn. Chẳng lẽ em không muốn nói gì với anh sao?”
Dương Tâm chớp mắt, ánh mắt cô thoáng do dự.
Anh đã biết cô đồng ý với Ân Doãn Duy, cho phép sau này đi theo cô ư?
“Ặc… đúng là em có chuyện muốn nói với anh. Trước đây Ân Doãn Duy đề nghị em đá anh, sau đó ra tay với Lê Vãn Trinh, dù chết em cũng không đồng ý.”
“Sau này anh ta mới buông tha, nói em có thể không đá anh nhưng phải đồng ý cho anh ta đi theo, bệnh của Trinh Trinh không thể kéo dài nên…”
Lục Gia Bách hầm hừ: “Vì vậy em đồng ý à Dương Tâm, em đúng là trêu chọc hoa đào.”
Dương Tâm chép miệng, nói năng như kiểu lấy lòng: “Em đã cắt sạch mấy đóa đào rác ấy rồi, anh đừng quan tâm, đừng giận nha. Anh vừa nổi giận là em đau lòng đó.”
Lục Gia Bách lại hầm hừ dặn dò: “Gã Ân Doãn Duy kia hành động quái quỷ, thâm sâu khó dò. Em nhớ cẩn thận để ý, đừng để gã bán đứng.”
“Dạ, em nghe anh mà. Em ngoan như vậy, anh có muốn thưởng gì cho em không?”
Lục Gia Bách cười khẽ: “Em muốn gì cơ? Trừ sao trên trời ra, anh cho em tất cả.”
Dương Tâm không kìm nổi trợn mắt: “Đàn ông dỗ phụ nữ thường nói em muốn sao trên trời, anh sẽ hái cho em, tại sao đến lượt anh thì đổi phong cách thế?”
“Tuy nhiên nói tới nói lui, em không phải kiểu nhàm chán vậy đâu, không yêu cầu những thứ khó chơi như vậy. Em chỉ hy vọng anh trở về sớm, em nhớ anh rồi.”
Một thoáng im lặng trôi qua, giọng nói khàn khàn của Lục Gia Bách truyền qua micro: “Được, anh sẽ đánh nhanh thắng nhanh, tranh thủ về sớm đôi chút. Dương Tâm, em nhớ để ý sức khỏe mình. Bất kể là bây giờ hay tương lai, em đều phải chăm sóc cơ thể kỹ càng.”
Dương Tâm suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Em chỉ đồng ý với anh rằng từ giờ sẽ để ý sức khỏe, đợi anh về chữa trị cho em. Nếu anh không về được, em sống cũng không còn ý nghĩa.”
“Dương Tâm…”
“Được rồi, không nói nữa, em còn phải bôi thuốc cho Trần Tuấn. Lục Gia Bách, anh nhớ tự bảo vệ mình, bởi vì trên người anh đang gánh tính mạng của hai người đấy. Nếu anh sơ suất thì em cũng toang theo.”
Dứt lời, cô kết thúc cuộc gọi.