Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 349: Chương 349




Lục Gia Bách mím chặt đôi môi mỏng, quát lên với mấy bác sĩ trong phòng: “Một đám phề vật vô dụng, nghiên cứu lâu như vậy còn chưa nghiên cứu ra huyết thanh thích hợp, nhà họ Lục nuôi các người có tác dụng gì, con mẹ nó cút hết ra ngoài cho tôi.” Mấy người bác sĩ sợ tới mức té ngã chạy vội vàng ra khỏi phòng cấp cứu.

Lục Gia Bách ôm lấy Dương Tâm, ôm cô thật chặt ở trong ngực, liền nói: “Minh Minh là đang chịu khổ thay anh, vốn dĩ anh là muốn tự mình bắn thẳng vào mình, nhưng đứa nhỏ này sợ anh có sự uy hiếp về mạng sống, cho nên ngây ngốc mà đề cho rắn cắn một cái, rất xin lỗi, là anh không thể bảo vệ tốt con của chúng ta, để nó thay anh phải chịu đựng nhiều như vậy.”

Dương Tâm tuy rằng đang khóc, nhưng vẫn duy trì ba phần lý trí.

Nghe anh vừa nói như vậy, cô chậm rãi ngước mắt, ngơ ngác mà nhìn anh, giọng nói run rầy hỏi: “Anh, lời nói này của anh vừa rồi là có ý gì? Cái gì gọi là “con của chúng ta”?”!Lục Gia Bách xoay đầu cô sang, để cô đối diện với thằng bé ở trên giường:”Em xem, khuôn mặt của cậu nhóc này có phải có chút quen mắt hay không, có phải hình dáng rất giống em?”

Cơ thể của Dương Tâm bắt đầu run rấy:”Không, không phải, cậu nhóc không phải con của em, Lục Gia Bách, anh đừng như vậy, đừng như vậy được không? Em thật sự không muốn nhắm nháp cái loại cảm giác hy vọng trong lòng thật nhiều rồi sau đó lại thất vọng càng nhiều hơn này. Con của em, năm đó chết ở trong phòng sinh, nó đã chết, nó thật sự đã chết.”

Nói đến đây, sắc mặt của cô bắt đầu không chịu nồi, khuôn mặt đẹp dần dần trắng bệch, cả người như rơi vào trạng thái suy sụp.

Lục Gia Bách ôm chặt lấy cô, cúi xuống gần sườn mặt cô, dùng đôi môi mỏng hôn lên đôi môi tái nhợt của cô, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ sẽ không sai, cũng sẽ không lại khiến từ hy vọng biến thành tuyệt vọng, Tâm Tâm, Minh Minh thật sự là con trai đầu của chúng ta, cậu nhóc là bị Dương Nhã ôm đi.”

“Đùng” một tiếng.

Có thứ gì ở trong đầu nứt toác ra, khiến cho Dương Tâm bị kích thích run rầy kịch liệt.

“Không, không đúng, trước đó em cho bọn họ làm xét nghiệm ADN, Minh Minh không phải là con ruột của Dương Nhã, đồng thời, cậu nhóc cũng không phải là cháu của Dương Nhã. Cho nên đứa nhỏ này không có khả năng là con trai đầu của em, cậu nhóc không phải con trai của em. Không phải, Lục Gia Bách, anh vì muốn em ở lại bên cạnh anh, thật đúng là có thể dùng được bắt cứ thủ đoạn nào.”

Lục Gia Bách than khế:”Cậu nhóc đang nằm ở trước mặt em, em có thể cùng cậu nhóc làm xét nghiệm ADN. Tâm Tâm, anh thề, anh thật sự không lừa em, Minh Minh là con của em, mà Tùy Ý và Tùy Tâm cũng không phải là con của Lục Gia Tân, bọn nhóc đều là con ruột của chúng ta.”

Dương Tâm trợn tròn hai mắt.

Cô giờ mới phản ứng lại được.

Nếu Minh Minh thật là con trai của cô, vậy Tùy Ý và Tùy Tâm không phải cũng là con của Lục Gia Bách sao?

Tất cả những chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Ai có thể nói cho cô biết, tắt cả mọi thứ, cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra không?

Sau một lát trầm mặc, cô từ từ dùng sức tránh thoát ra khỏi sự kiềm chế của anh, đi về phía mép giường:”Trước tiên không nói những thứ này, đem đơn kiểm tra tổng quát cho em xem, em phải biết là loại rắn hổ mang nào, như vậy mới có thể điều chế ra huyết thanh chuẩn xác được.”

Chung cư Thịnh Cảnh.

Trong phòng khách.

Trần Tuần đang cùng con gái xếp gỗ, điện thoại để trên bàn đột nhiên vang lên.

Duỗi tay cầm lấy lên nhìn, là trợ lý của mình gọi sang.

Anh ta chậm rãi từ trên sô pha đứng lên, duỗi tay xoa xoa đầu của cô bé, dịu dàng nói: “Con cứ xếp trước đi, bố đi nghe điện thoại.”

“Vâng ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.