“Được, giao cho anh xử lý đi.”
Nói xong, cô xoay người đi ra phía ngoài. Trước đây nễ tình cốt nhục tình thân vì thế bất kể là người đàn bà này khiêu khích ra sao, cô cũng đều có chừng có mực.
Bây giờ biết được chính mình có khả năng không phải là con gái nhà họ Dương, vậy cũng cô cũng không cần phải làm theo đạo lý mà buông tha cái loại đàn bà không có chút quan hệ máu mủ gì với cô.
“Dương Tâm, sớm muộn có một ngày cô sẽ chết không được tử tế.”
Phía sau truyền đền lời nguyền rủa ác độc của Dương Nhã.
Dương Tâm bước chân không dừng lại, khóe môi chậm rãi cong lên một vệt cười: “Thật sao, đáng tiếc cô nhìn không được bởi vì cô sẽ chết trước tôi, từ từ hưởng thụ sự yêu thương của người chồng ăn mày kia đi.!Người phụ nữ, lấy được người thì nên vì nhà chồng mà đâm cành ra hoa, tôi cũng sẽ lẳng lặng đợi tin tốt mang thai của cô em gái à.”
“Dương Tâm, tôi thành ma cũng sẽ không buông tha cho cô.”
Tập đoàn Trần Thị.
Văn phòng Tổng giám đốc.
Lâm Thanh tựa ở ghế xoay, cầm trong tay tờ báo.
Trang đầu tiên mặt báo rõ ràng là anh ta.
Tiêu đề cũng rất bắt mắt.
“Bao nuôi kim chủ thần bí con gái nhà họ Trần chính là người sáng lập tập đoàn LG- Lâm Thanh”
Nhìn bức ảnh chụp trên mặt báo, anh ta hơi nheo hai mắt lại.
Lúc này trợ lý đẩy cửa đi vào.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi đã điều tra ra được là ai tiết lộ những tin tức này và bức ảnh tới truyền thông rồi.”
“Aj2”
“Diễn viên Ruth của tập đoàn LG, từng ba năm liên tiếp giành giải thưởng Oscar nữ hoàng điện ảnh, cô ta còn là bạn tốt của cô Lâm, mấy ngày nay âm thầm gặp vợ anh máy lần.”
Lâm Thanh đập tờ báo trong tay xuống bàn.
“Anh vừa mới nói cái gì, nói lại lần nữa xem.”
Trợ lý kinh hãi.
Anh ta là người khôn khéo, nhìn thấy ông chủ nỗi giận, đoán được là mình giải thích không hợp lý, vội vã sửa lời: “Là nghệ sĩ Ruth ký hợp đồng dưới trướng tập đoàn LG, cô ta ghi hận với Dương Tâm, lại không thể làm gì được đối phương, chỉ có thể lầy những người bên cạnh cô Dương để ra tay.”
Lâm Thanh đi mấy bước tới trước luống hoa, nói với mẹ kế: “Mẹ xuống trước đi, con và Hải Vy có lời cần nói.”
“Được, mẹ đi xem xem bé Dương đã tỉnh chưa, các con tư từ nói chuyện.”
Sau khi mẹ kế rời đi, Lâm Thanh lúc này mới nhìn Hải Vy.
Ánh mắt của anh ta rất thâm thúy, rất có lực nhìn xuyên thấu, dường như có thể khiến cho người ta không có chỗ che thân.
Hải Vy bị ánh mắt của anh ta nhìn đến nỗi cả người không dễ chịu, giọng nói run rẫy hỏi: “Lâm, Lâm Thanh, anh nhìn em như vậy làm gì chứ? Là em làm sai chuyện gì sao?”
Lâm Thanh mắt nheo lại nhìn cô ta, gằn lên từng chữ nói: “Anh đã sai người đi tìm bố của bé Dương rồi, đợi sau khi anh ta đến thành phố Hải Thành, em và anh ta cùng nói chuyện thật kỹ, nếu như có thể anh hy vọng hai người và bé Dương có thể sống cùng nhau.”