Anh ta vừa chuẩn bị mở miệng, lúc này, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên.
Vừa móc ra nhìn, phát hiện ra là bé Dương gọi đến. Nhận được điện thoại, cũng không biết cậu bé nói với anh ta cái gì, gương mặt anh tuấn của anh ta bỗng chìm xuống.
“Được, chú biết rồi, chú lập tức trở về, ngoan, con đừng lo lắng, mẹ sẽ không sao.”
Sau khi cúp máy, anh ta quay người hướng lối ra của hoa viên đi ra.
Vừa mới đi được hai ba bước, anh ta bỗng nhiên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn về phía Trần Uyên, quay về bóng lưng của cô nói: “Hải Vy tự sát, anh phải quay về xem tình hình, em đợi anh, đợi anh quay lại giải thích với em.”
Bóng lưng của Trần Uyên cứng đờ.!Nghe tiếng bước chân của anh ta càng đi càng xa, khóe môi của cô lộ ra một ý cười thê lương.
Cô là người thứ ba không biết xấu hồ, lại ép chính thất phải tự sát.
Trước đây là chuyện cô căm hận nhát, bây giờ cứ như vậy diễn trên người cô rồi.
Đáng thương biết bao.
Sau khi lặng yên lúc lâu, cô chậm rãi cầm điện thoại di động lên, tìm tới số của Dương Tâm liền gửi tin nhắn cho cô: “Dương Tâm, khoản nợ của tao đã trả hết rồi, mày đến đón tao rời đi được không?”
Dương Tâm khi nhận được tin tức, trái tim đau đớn.
Cô dùng lòng bàn tay ma sát trên ký tự, cảm nhận được sự đau khổ và tuyệt vọng của Trần Uyên.
Có thể khiến cô ấy đưa ra quyết định như vậy chứng minh cô ấy thực sự đã trả xong hết nợ rồi.
Nhưng Trần Uyên đầy rẫy các vết thương, sau này nên làm gì để bắt đầu cuộc sống mới?
Cầm điện thoại trầm mặc một lúc rất lâu sau đó cô mới cứng đờ gõ ra một chữ: “Được!”
Lục Gia Bách bảo A Khôn đem Dương Nhã ném cho người chồng trên pháp luật của cô ta.
Người đàn ông kia tên là Trần Văn Bình.
Là tên đầu đường lưu manh, làm ra không ít chuyện trộm gà bắt chó.
Nhưng Lục Gia Bách cho anh ta một khoản tiền sau đó anh ta sống cũng ra dạng chó lắm rồi.
Nhưng thà là như thế, anh ta cũng không có ý định cải tà quy chính, lại ham mê đánh bạc.
Cửa phòng vang lên.
Trần Văn Bình còn đang buồn ngủ mặc một cái quần lót từ trong phòng ngủ đi ra, đi tới phòng khách mở cửa phòng ra.
“Ai vậy…”
“Ai vậy…”
A Khôn khẽ gật đầu, nhạt lạnh nói: “Đã nói là vợ anh rồi, anh cảm thấy sao?”
Dút lời, anh ta mang theo hai tên vệ sĩ quay người rời đỉ.
Trần Văn Bình ôm lầy Dương Nhã ở cửa sửng sốt máy giây.
Chờ khi người đẹp trong lòng bắt đầu điên cuồng giãy dụa, anh ta bỗng nhiên từ ngây người dần tỉnh lại.
“Haha, ông đây cũng có thể nếm thử vị của thiên kim tiểu thư được sao? Xem ra thực sự là mộ tổ bốc lên khói xanh rồi.”
Nói xong, anh ta bám người dính vào Dương Nhã hôn mãnh liệt lên khuôn mặt cô ta mấy cái.