Lâm Vũ Loan đưa tay ra và xoa xoa cô ta, sau một lúc im lặng, bà ấy nghiền răng nói: “Được rồi, vậy thì dùng dư luận để ép Gia Bách phải giữ khoảng cách với Dương Tâm.” “Hả? Ý mẹ là gì?”
“Tiết lộ ra bên ngoài việc Dương Tâm gài bẫy chú của hai đứa con mình, cô ta vốn dĩ là người phụ nữ của Lục Gia Tân, nếu thế giới bên ngoài nghi ngờ cô ta có quan hệ tình cảm với Lục Gia Bách, cô ta chắc chắn sẽ bị mọi người chỉ trích và lăng mạ.”
Hai mắt của Thẩm Thanh Vi sáng lên, đúng vậy, cách hay như vậy, làm sao cô ta không nghĩ ra chứ?
Dùng dư luận bên ngoài để gây áp lực cho Dương Tâm, chắc chắn sẽ có kết quả tốt.
Còn nữa…!Nếu cô ta thả Dương Tâm ra ngoài, không biết màn kịch hai chị em chó mèo cắn nhau sẽ như thế nào.
“Mẹ quả là mẹ của con, thủ đoạn này của mẹ thật tuyệt vời, con sẽ ra lệnh cho người thu thập những bức ảnh thân mật của Gia Bách và Dương Tâm, sau…”
“Không cần đâu.” Lâm Vũ Loan mở ngăn kéo và lấy ra một phong bì từ trong đó: “Hãy mở ra xem xem, có thứ mà con muốn bên trong này.”
Thẩm Thanh Vi mở phong bì với một chút nghi ngờ, đổ bên trong ra và thầy rằng đó là một vài bức ảnh thân mật.
“Mẹ, cái này…”
“Cái này được chụp bởi một thám tử cắp cao mà mẹ đã thuê ở một nhà hàng Tây vào tối hôm qua, Lục Gia Bách bế Dương Tâm ra khỏi phòng riêng, rồi sau đó vào trong thang máy, những bức ảnh ôm hôn thân mật này đủ để chứng minh rằng Dương Tâm đang quấy rầy chính người “chú” trên danh nghĩa, cô ta sẽ sớm bị thế giới bên ngoài chỉ trích mắng nhiếc thôi, chúng ta ngồi đợi xem kịch hay đi con.”
Tại biệt thự riêng.
Dương Tâm đang dựa vào cửa sổ kiểu Pháp trong bộ đồ ngủ.
Lục Gia Bách bước vào từ bên ngoài với một chiếc túi trên tay, trong đó có toàn bộ quần áo phụ nữ.
Anh thản nhiên ném chiếc túi xuống giường, đi đến bên giường, ôm cô từ phía sau.
“Cảm giác đau nhức trên người đã đỡ chưa?”
Dương Tâm nhướng mày.
Cô cảm thấy không thích hợp để nói về những chủ đề nhạy cảm như vậy ở vị trí này.
Dã thú vừa mới bắt đầu ăn mặn, chỉ ném thử mùi vị của thịt, nếu không nói lời cẩn thận, có lẽ sẽ lại kích động anh ấy phạm tội.
Ánh sáng mặt trời chiều vào qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, và cô vô thức đưa tay che mí mắt của mình.
Đây…chính là thế giới yên tĩnh mà mọi người thường nói?
Thực sự khiến người ta gây nghiện.
“Tâm Tâm, anh có cần công khai thân phận của ba đứa trẻ không?”
“Hả?” Dương Tâm nhìn anh, nhướng mày hỏi: “Tại sao anh lại muốn công bố?”
Gia Bách cười trầm xuống, hôn lên môi cô rồi nhẹ nhàng nói: “Anh sợ ai đó có dã tâm sẽ động tay động chân vào chuyện này. Theo báo cáo của A Khôn, tối qua chúng ta đã bị chụp ảnh lén trong một nhà hàng Tây, nếu những bức ảnh thân mật bị phát tán ra ngoài, như thân phận không tự nhiên của chúng ta bây giờ, nhất định sẽ gây náo động.”