So với ả tiện nhân kia, bà vẫn vui vẻ tiếp nhận Dương Tâm. “Hiện tại Gia Bách đang ở cùng với Dương Tâm rồi, sự thật đã được truyền ra chúng ta cũng không thể thay đổi được, vậy nên chúng ta nên suy nghĩ xem làm thế nào để ngăn chặn chuyện này lại đi.”
“Không thể nào.” Ông Lục trừng mắt nhìn vợ mình, nghiến răng nói: “Tôi thật mất mặt với cái nhà họ Lục này, anh trai lại đi cướp đoạt người phụ nữ của em trai, nếu để cho bọn chúng mắc sai lầm một lần nữa, thì nhà họ Lục chúng ta chẳng phải là muốn trở thành trò cười cho tất cả mọi người sao?”
Bà Lục chậm rãi đứng dậy, thong thả đi về phía cầu thang: “Ông muốn tự làm khổ chính mình thì cứ làm đi, tôi không có đủ sức lực để ứng phó với những chuyện này, anh em bọn nó muốn cưới ai thì cưới ai, căn nhà này có thêm con cháu chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, xem như là tôi đã suy nghĩ cẩn thận.”
Bên ngoài đã bùng nỗ rồi, nhưng người trong cuộc vẫn ngâm mình trong căn biệt thự để hưởng thụ thời gian thư giãn.!Trên bãi cỏ.
Dương Tâm nằm trong lòng Lục Gia Bách, ngửa đầu nhìn lên biển trời xa xa, cười nói: “Trên đời này đều có một loại bệnh thường hay mắc phải, đó là thích bị coi thường, biết rõ là không làm được điều đó còn muốn giống như một con ruồi cứ thích tiếp cận những thứ ghê tởm đó.”
Lục Gia Bách đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô, nhướng mày hỏi: “Đúng thật là hèn hạ, biết rõ chị Tâm có bản lĩnh như vậy, còn muốn dính lấy làm cho em mắt mặt, vậy thì càng đê tiện hơn rồi.”
“Phụt Dương Tâm nhịn không được bật cười.
Cái lưỡi độc địa này.
“Anh đoán xem lần này là ai lại trêu chọc em?”
Lục Gia Bách chớp mắt, im lặng một lát sau đó ngập ngừng hỏi: “Nhà họ Dương sao?”
Dương Tâm lắc đầu.
Lục Gia Bách lại hỏi: “Cô nữ diễn viên Ruth lần trước sao?”
Dương Tâm vẫn lắc đầu, sau đó trừng mắt nhìn anh một cái, bĩu môi nói: “Anh đang cố ý, rõ ràng đã đoán được mà hết lần này tới lần khác phải giả vờ như không biết.”
Lục Gia Bách bật cười, đưa tay xoa xoa chân mày, thở dài nói: “Người phụ nữ đó là hoa đào mà anh đã trêu chọc, đây còn không phải là sợ em sẽ nổi giận sao, cho nên không dám nhắc tới cô ta trước mặt em.
Dương Tâm liếc nhìn anh một cái: “Em đâu có dễ tức giận như vậy? Hơn nữa, tình cảm giữa anh và cô ta đã sớm bị cô ta gạt bỏ sạch sẽ, em sẽ không niệm ân tình cô ta đã cứu anh một mạng.”
“Vậy thì tốt.”
Dương Tâm một lần nữa đưa mắt nhìn lên những đám mây trên bầu trời, ngoài mặt nhìn rất thoải mái, nhưng trong đầu cô lại hiện lên rất nhiều suy nghĩ hỗn độn.
“Được…”
Phòng làm việc.
Lúc Lục Gia bách đi vào, bỗng nhiên có một tách trà đập vào đầu anh.
Bóng dáng lướt qua, anh rất dễ dàng tránh được, chẳng qua là không giơ tay đỡ lại, mặc cho tách trà có giá trị không nhỏ đập xuống đất vỡ vụn.
“Đồ khốn khiếp, anh không biết đó là người phụ nữ của em trai anh không? Lại dám chà đạp ranh giới cuối cùng của đạo đức mà dây dưa không rõ ràng với cô ta, anh muốn cả thế giới lấy nhà họ Lục ra làm trò cười có phải không?”
Lục Gia Bách giẫm lên những mảnh thủy tinh đã vỡ rồi bước vào, khóe môi trước sau đều giữ nguyên một nụ cười như không cười.