Một cái cánh tay, cuối cùng đã chặt đứt mối tình khó quên của họ.
Nhưng trong trường hợp đó, anh ta không có lựa chọn nào khác. Tất cả các bằng chứng đều chỉ ra cô ấy, tất cả đều buộc tội cô ấy đã làm rò rỉ những bí mật hàng đầu của Ám Long, theo mệnh lệnh của tổ chức, cô ấy chắc chắn sẽ chết.
Để cứu mạng cô, anh chỉ có thể để những người đó chặt đứt tay cô.
Một cánh tay.
“Cậu Kiên, cô Lạc đã đi xa.”
Lời nhắc nhở của vệ sĩ vang lên bên tai, kéo suy nghĩ của anh trở lại.!Anh bước từng bước, đi theo hướng cô đã rời đi.
Lạc Hà chạy một mạch về căn nhà minh thuê.
Sau khi đóng sầm cửa lại, cô từ từ ngồi phịch xuống đất.
Tay phải vuốt ve cánh tay trái bị chặt đứt, cảnh tượng kinh hoàng lại hiện ra trước mặt.
“Nam Kiên, đây là người phụ nữ của anh, nếu đích thân anh cầu xin cho cô ấy, chúng tôi có thể để cô ấy đi.”
“Sai chính là sai, vì mọi bằng chứng đều chỉ ra cô ấy, cô ấy nên bị trừng phạt, nhưng vì cô ấy là con gái của nhà họ Lạc, tôi chỉ có thể tha mạng cho cô ấy, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, hãy lầy của cô ấy một cánh, tay để cô ấy nhớ bài học này cả đời.”
Hình ảnh thay đổi.
Đó là một con đường lớn.
Cô dắt cậu bé Hữu Hữu hai tuổi rưỡi trên phố.
Khi bị một chiếc ô tô húc văng, bi kịch đã xảy ra.
Cô cố gắng bảo vệ đứa trẻ, nhưng cả hai đều bị hắt tung.
Hữu Hữu không may mắn như cô, đầu thằng bé bị đập vào cạnh xe, một mảng sọ lớn văng ra, thằng bé chết vì mắt máu quá nhiều.
Cô cho rằng người đàn ông kia không biết sự tồn tại của Hữu Hữu, cô đã mang thai Hữu Hữu khi chạy trốn khỏi Ám Long. Được copy tại || ТRUМTRUYE N.оr g ||
Cô và con sống bình yên trong hai năm.
Nhưng, cô vẫn nhớ cuộc nói chuyện giữa hai người trên chiếc xe gây tai nạn.
Một người trong đó hỏi: “Thằng nhóc đó đã chết chưa?”
Một người khác đáp: “Chắc chắn là chết rồi, tôi thấy rõ ràng đầu nó bị đập vào cạnh xe, máu văng ba mét, sao có thể sống được?”
“Không hẳn, phải chắc chắn, cậu Kiêu đã hạ lệnh phải giết, anh ấy tuyệt đối không cho phép mình có con riêng bên ngoài, nên mới kêu chúng ta tới xử lí hai mẹ con này, chúng ta phải nghiêm khắc tuân thủ mệnh lệnh, không thể để hai người họ sống, đặc biệt là đứa nhỏ kia, nhất định phải chết.”
Lạc Hà ôm chặt lấy ngực, cả người run lên, cô ngồi trong góc nhà bật khóc.
Cửa phòng có người gõ vào.
Cô chật vật đứng dậy, chạy nhanh vào phòng bếp, lấy ra một con dao làm bếp, trở lại phòng khách.
Khoảnh khắc mở cửa, cô giơ tay chém về phía khoảng không trước mặt.
Kết quả không có bắt kỳ ai, cô lảo đảo đi về phía trước hai bước, lao ra bên ngoài hành lang.
Chung quanh yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào.
Cô nhìn xung quanh, cũng không thấy người đàn ông kia.