Nhưng vần đề là bây giờ, ông cụ còn có thể nói gì để thuyết phục đây chứ? <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> “Được thôi, đứng dậy đi, một số chuyện đã là số mệnh, không ai trong chúng ta có thể thay đổi được.
Nếu ông trời thật sự muốn nhà họ Trần đoạn hậu, chúng ta cũng không thể cự tuyệt, đúng không?”
Trần Tuấn cúi đầu, trầm mặc một lát mới chậm rãi đứng lên: “Nhà họ Trần còn rất các họ hàng ở chỉ thứ, đợi sau vài năm nữa, cháu sẽ nhận nuôi một người anh hoặc em từ chỗ các chú bác để tiếp tục phát triển và nối dõi cho nhà mình. Ông nội yên tâm đi, cháu sẽ không đề nhà họ Trần bị hủy trong tay cháu đâu ạ.”
Ông cụ xua xua tay. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Cháu trai vốn đã khổ nhiều rồi, là người lớn trong nhà sao có thể nhẫn tâm ép buộc cháu mình như vậy?
“Đường cháu tự đi thì do cháu tự dựa vào bản thân mình đi, không cần biết cháu có quyết định như thế nào, ông nội đều sẽ ủng hộ cháu.”
Nhà họ Thẩm.
Bên trong phòng ngủ.
Kể từ khi cuộc họp báo kết thúc, Thẩm Thanh Vi đã đóng cửa trong phòng, ai thuyết phục cô ta cũng vô ích.
Nhìn đứa con gái như tro tàn trên giường, Lâm Vũ Loan không khỏi thở dài: “Trước đây mẹ còn tưởng các con có duyên, không thì tại sao ông trời lại để cho con gặp và cứu được cậu ta đúng lúc gặp nguy hiểm nhất chứ? Nhưng từ sau đó mới phát hiện cậu ta lại là người cùng con bé nhà họ Dương kia cùng nhau sinh được ba đứa con, đúng là chỉ còn dư lại sự cảm thán, Thanh Vi à, có lẽ cậu ta không phải người chồng con cần, con…buông tay đi.”
Sau khi nghe được lời nói của mẹ, Thẩm Thanh Vi trở nên kích động, khàn giọng hét lên một tiếng: “Mẹ, đến mẹ còn không muốn đứng về phía con sao? Cũng muốn khuyên con từ bỏ rồi kéo theo cái đuôi ïu xìu lủi về Lâm An, sau đó bị tắt cả mọi người trong giới nỗi tiếng cười nhạo con à?”
Lâm Vũ Loan nheo mắt nhìn cô ta, sau một lúc im lặng, bà ấy trầm giọng hỏi: “Vậy thì con muốn gì? Lục Gia Bách công bố thân phận thật của ba đứa trẻ trước mặt mọi người trên toàn thế giới rồi, và cũng nói không phải Dương Tâm thì sẽ không bao giờ lấy. Giữa bọn họ không có chuyện cắm ky về thân phận, chẳng lẽ con còn nghĩ có cơ hội để chen chân vào hay sao?”
Thẩm Thanh Vi mím chặt môi mình.
Lời nói của mẹ vang đến tai cô ta, càng giống như là đang bênh vực con khốn Dương Tâm kia.
Bà ấy bây giờ vẫn chưa biết chuyện về thân thế thực sự của Dương Tâm, đã bắt đầu bênh vực rồi, đợi sau khi biết được chuyện, còn không…
Không, cô ta sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra.
Con khốn đó đã cướp đi người đàn ông của cô ta, và cô ta không thể nhìn nó cướp đi danh phận trưởng nữ của nhà họ Thẩm của cô ta nữa.
“Mẹ ơi, con…”
Dương Tâm nhướng mày nhìn người đàn ông trung niên hốc hác đối diện, trên mặt không có một chút nhiệt độ nào.
Ai cũng nói công ơn sinh thành lớn hơn trời, nhưng người đàn ông này, đã từng cho cô cảm nhận được ấm áp từ gia đình hay sao?
Trước đây trong lòng cô luôn cảm thấy không vui và uất ức, nhưng bây giờ khi biết mình không phải con gái nhà họ Dương, tâm tình cô bình tĩnh đến lạ thường.
Không có sự ràng buộc của những người ruột thịt, mọi thứ dường như vô cảm hơn.
“Tôi tự hỏi tại sao ông Dương lại tìm tôi?”
Bố Dương không nói, ngây người nhìn cô, trong đôi mắt đen của ông hiện lên một tia đau đớn.