Sau khi đưa tay phải ra và bắt tay ông Thẩm, anh nhướng mày và nói: “Trong buổi họp báo vài ngày trước đã khiến con gái ông không thể rời khỏi sân khấu, tôi còn cho rằng ông Thẩm sẽ rất ghét tôi.”
Ông Thẩm sững sờ, đôi lông mày kiếm hơi cau lại, sau khi nhìn chằm chằm vào Lục Gia Bách vài giây, ông ta cười nhẹ: “Anh Lục bây giờ đang ngọt ngào trong vòng tay của vợ mình, với những đứa trẻ xung quanh, và một gia đình 5 người hạnh phúc, là con gái tôi không có được phúc lành đó, nên gò ép cũng không được.” Nói xong, ông ta chuyển sự chú ý sang Dương Tâm.
Thoạt nhìn, đồng tử của ông ta hơi co lại, và một sự ngạc nhiên không thể che giấu được hiện lên trong mắt ông ta.
Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì cô gái này trông quá giống vợ của ông ta.
“Vị này chính là bác sĩ Người vô danh nỗi tiếng trong giới y học đúng không?” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Thân thể Dương Tâm khẽ run lên, cô ấy gật đầu: “Ông Thẩm cứ gọi tôi là Dương Tâm là được, những thân phận khác chỉ là làm nền mà thôi.”
Nói xong, cô ấy quay đầu nhìn bố Phó và nói tiếp: “Tôi nghĩ tôi có thể giúp một chút, để xác suất sống sót của cậu Phó tăng lên 20%.”
Bố Phó lắng nghe và nhanh chóng nói: “Vậy làm phiền hai vị rồi, mời.”
Dương Tâm gật đầu, bước chân chuẩn bị đi tới cửa phòng cấp cứu.
Mới đi được hai bước, Phó Linh Ngọc đột nhiên đứng trước mặt cô, chế nhạo: “Anh trai tôi xảy ra chuyện lâu như vậy rồi, cô sớm không đến muộn không đến, mà cố ý đến vào lúc này, Dương Tâm, cô diễn kịch cho ai xem vậy?”
*Ngu ngốc.” Dương Tâm không khỏi nhếch mép.
“Cô đang mắng ai vậy?”
Dương Tâm mặc kệ cô ta, quay đầu nhìn ông Phó, nhướng mày nói: “Ông Phó, con gái ông hình như không nhìn thấy con trai ông đang không tốt, ông phải để ý đến cô ta.”
Khuôn mặt Phó Linh Ngọc đột nhiên thay đổi, cô ta nhìn bố mình một cách lo lắng, và nói với giọng run rẫy: “Bố, con không có, không có.”
Ông Thẩm ở bên cạnh không đợi ông Phó lên tiếng liền cắt ngang: “Cô Phó, có thể cô có hiểu lầm về cô Dương, cô ấy đã phát triển ra loại thuốc chống ung thư cho giới y học, đã cứu sống vô số người, công đức lớn lao, sao có thể làm gì xấu với anh trai của cô được?”
“Tôi…”
“Đủ rồi, chỉ cần có thể cứu được anh trai của con, không quan tâm là ai cũng không thể ngăn cản.”
Dương Tâm liếc nhìn bố Thẩm.
Cô không ngờ rằng rốt cuộc ông ta sẽ nói giúp cho mình, Thẩm Thanh Vi bị mọi người trên thế giới cười nhạo, và một phần lớn là do chính cô ta.
Không cần cô ta suy nghĩ thêm, giọng của ông Phó lại vang lên: “Cô Dương, tôi xin lỗi.”
“Không dám.”
“Được rồi, đợi khi Phó Đức Chính tỉnh lại cậu hãy để nhà họ Phó thực hiện lời hứa của mình, để tránh đêm dài lắm mộng, Phó Linh Ngọc không phải là loại người dễ dàng từ bỏ, chỉ có thể hiến tủy thành công cứu Tiểu Tân, chúng ta mới có thể yên tâm.”
“Ừm”
Ngoại thành.
Khu dân cư.
Nam Kiên gõ cửa căn phòng cho thuê.
Phải mất một phút trước khi cánh cửa phòng từ từ mở ra, Lạc Hà mới hiện ra bên trong mí mắt của anh ta đang cầm một con dao gọt hoa quả.