Ngày hôm sau. Dương Tâm bị tiếng chuông đánh thức.
Cô đỡ lưng bị mỏi ngồi dậy, dựa vào thành giường với dáng vẻ mệt mỏi, lần mò tìm điện thoại.
Sau khi cuộc gọi được kết nói thành công, người bên kia nói vài lời với cô, sau đó cô tỉnh ngủ luôn.
“Bé Dương xảy ra chuyện rồi?”
“Vâng, đã xảy ra chuyện rồi. Khi Nhị trưởng lão đưa cậu bé đi, còn muốn dùng cậu bé ép buộc em trở về tộc. Cô giáo, xin hãy giúp em, liên hệ với Nhị trưởng lão, cho em vài ngày thôi, đợi em xử lý xong chuyện ở bên đây thì sẽ ngoan ngoãn trở về cùng bọn họ, chị nói bọn họ đừng làm hại bé Dương.” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> Dương Tâm tay nắm chặt điện thoại, cau mày hỏi: “Chuyện ở đây cô định giải quyết như thế nào? Huyền Cần, đừng hấp tấp hay nóng vội, dù trời có sập xuống còn có tôi đỡ giúp cô.”
Đầu bên kia truyền đến một tiếng cười nhạt, có chút chua xót, có chút u sầu: “Cô giáo, em với anh ta có lẽ không có duyên phận gì rồi, anh ta cũng không có thể giấu em mãi được. Em nghĩ kĩ rồi, thế giới mà mình chén không vào được mà cứ cố chen vào, thì sau cùng vừa làm bản thân mắt thể diện, lại còn gây khó dễ cho người khác.”
“Rồi sao? Cô định từ bở?”
“Đúng vậy, em định từ bỏ. Hải Thành có chuyện phải giải quyết. Cô nói với Nhị trưởng lão, xin cho em thời gian là ba ngày. Ba ngày sau em sẽ trở về nhà.”
Dương Tâm nhăn mắt.
Cô bé này quá bình tĩnh, có chút bình tĩnh đáng sợ.
Dù sao hai người cũng là thầy trò nhiều năm, làm sao cô có thể không hiểu cô ta?
“Huyền Cần, nếu cô không muốn trở về tộc, tôi có thẻ…”
“Cô giáo, không cần. Em biết chị muốn nói gì, nhưng em thực sự đã hiểu ra. Cứ như vậy đi, anh ta không quan tâm em. Cho dù em có tiếp tục níu kéo hay lấy lòng mãi mà không được, thấy vì bị ảnh ta chán ghét, thì em thà lặng lẽ rời đi.”
Dương Tâm khẽ thở dài, nói: “Được rồi, vì đó là quyết định của chính cô, vậy tôi chỉ có thể giúp đỡ thôi.
Nếu sau khi trở về gia tộc có khó khăn gì, hãy liên hệ với tôi, tôi sẽ giúp cô.”
“Cám ơn cô giáo.”
Sau khi cúp điện thoại, cô thở dài một chút.
Lục Gia Bách ngồi dậy, vươn tay ôm cô vào lòng, giọng khàn khàn nói: “Cần anh giúp gì thì việc nói nhé.”
Dương Tâm lắc đầu, nói: “Vì cô ấy đã hạ quyết tâm, vậy thì em cũng chỉ có thể tôn trọng cô ấy. Thực sự là cô ấy và Thẩm Thành hoàn toàn không phải người cùng một thế giới. Xuất thân của cô áy đã định sẵn nên cô ấy không thể hành động theo ý mình được. Bên phương Tây có nhiều thiếu niên trẻ tuổi mà. Có lẽ sau vài năm nữa, cô ấy sẽ thích người khác thì sao.”
“Nhân tiện, anh Nam Kiên, sao anh lại ở Hải Thành lâu như vậy? Có chuyện gì cần giải quyết không?”
Nam Kiên nhướng mày, suy nghĩ vài giây, nhẹ giọng nói: “Vài ngày nữa sẽ có trận đua xe quốc tế. Tôi ở lại xem cuộc đua.”
Tô Yến chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ hưng phần, nói: “Nghe nói lần này những người đua xe quốc tế giỏi cũng sẽ tham gia cuộc đua. Anh Nam Kiên, em rất hâm mộ cô ấy, rất muốn đi xem. Anh đưa em đi xem có được không?”
Nam Kiên liếc cô ta một cái, nhẹ nói: “Được.”
Tô Yến khi thấy thái độ anh ta đối với mình vẫn như trước, tuy rằng lạnh lùng, nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của cô ta.
Có vẻ như ả tiện nhân Lạc Hà trước mặt anh ta không nói gì bậy bạ.