Sau đêm nay, cô ta sẽ trở về dòng họ Hải Nhân, Thẩm Thành đối với cô ta mà nói, chẳng qua chỉ là một người qua đường trong cuộc đời. Cô ta đưa cho anh ta thứ quý giá nhất của bản thân, coi như là đem toàn bộ tình cảm sâu đậm trao trả cho anh ta.
15 phút sau, Lâm Vũ Loan thấy Thẩm Thành và Có Ngọc Hiểu còn chưa xuống, trước mắt thấy bữa tiệc sắp bắt đầu, bà ta chuẩn bị xuống phòng nghỉ tầng ba xem một chút.
Lúc này, ông Thẩm cùng ông Cố đi tới.
Ông Cố hỏi: “Hai đứa chúng nó còn chưa tới sao?”
Lâm Vũ Loan cười nhạt: “Có thể là đang nói chuyện thôi, tôi đi xem một chút, trước tiên để cho bọn nó đi lên để có mặt, sau đó ăn tiệc.” Ông Cố suy nghĩ một chút, mở miệng nói: “Tôi đi xuống với bà, vừa lúc tôi có một số câu hỏi muốn hỏi Thẩm Thành, tôi muốn nghe suy nghĩ của nó đối với cuộc hôn nhân này là gì.”
“Cũng được, vậy chúng ta cùng nhau đi xuống.”
Mấy người đi ra ngoài phòng tiệc.
Thẩm Thanh Vi tò mò, cũng chuẩn bị đi theo xem náo nhiệt.
Lúc này, điện thoại di động trong tay đột nhiên vang lên, đưa mắt nhìn, phát hiện là Cố Ngọc Hiểu gửi tin nhắn: *V¡ Vi, chị và anh trai em đã xảy ra quan hệ, hiện tại ở phòng nghỉ. Em có thể giúp chị một việc hay không, giúp chị dẫn một số bạn bè đến tầng ba, chứng kiến cảnh chị nằm cùng anh trai em, như vậy anh trai em sẽ thỏa hiệp, đồng ý hôn sự này. Em cũng không cần lo lắng anh trai em sẽ cưới tiện nhân Hải Cẩn mà em ghê tởm vào cửa”
Trong mắt Thẩm Thanh Vi lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Anh trai xảy ra quan hệ với Cố Ngọc Hiểu?
Anh trai đã động vào Cố Ngọc Hiểu?
Chúa ơi, làm thế nào điều này có thể xảy ra được Cô ta không suy nghĩ nhiều nữa, tình huống khẩn cấp, cô ta phải dẫn một số người đi xuống tầng ba.
mọi thứ trong phòng, và khuôn mặt của họ rất ngạc nhiên.
Cái này, cái này, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Ông Cố không thoải mái.
Bắt luận ông bố nào nhìn thấy con gái của mình bị xảy ra chuyện như vậy, đều sẽ rất tức giận.
“Anh Thẩm, chị dâu, cái này, hai người nhát định phải cho tôi một lời giải thích hợp lý, hai người chúng nó còn chưa đính hồn, sao lại xảy ra quan hệ như này?
Lâm Vũ Loan nhìn mọi người một cái, sau đó đẩy cửa đi vào.
Những người còn lại cũng muốn đi theo, bị ông Thẩm cùng ông Cố ngăn lại.
“Cái kia, tất cả mọi người đều là người lớn, bên trong xảy ra chuyện gì, nói vậy các vị đều đoán được, Thành con trai tôi cùng con gái nhà họ Cố hiện tại thật sự không tiện gặp khách, mọi người cứ như vậy xông vào, chỉ biết thêm xấu hỗ.”
Lâm Vũ Loan đưa tay hướng vách tường dò xét, bật mấy ngọn đèn tối trong phòng.
Nghiêng đầu, thấy Có Ngọc Hiểu đang nằm sắp trên mặt đất, ôm cánh tay mình khóc nức nở, vừa rồi chính là động tĩnh cô ta từ trên sô pha ngã xuống phát ra.
Bà ta vội vàng đi lên, cởi áo gió của mình khoác lên người cô ta.