Khoảng thời gian này hẳn là anh ta sống không tốt lắm nhỉ, cũng không biết thời gian trôi đi liệu có xoa dịu được chút nào bi thương trong lòng anh ta không.
“Một người con gái của bác anh lặn lội từ nước ngoài xa xôi vạn dặm để đến Hải Thành xem đua xe, cứ đòi phải xin được chữ ký của thần xe Lai Chiến. Ai ngờ là trong danh sách dự thi lại không có thần xe Lai Chiến, nó ở nhà nổi đóa một trận, mẹ anh khó khăn lắm mới khuyên được nó, hôm nay lại bắt ép túm anh đến đây xem cùng nó.”
Dương Tâm nhướng mày.
Con gái của bác, thích dính lấy Trần Tuấn, có phải cô thấy được hy vọng rồi không?
Trần Tuấn như là nhìn ra được suy nghĩ của cô, không nhịn được vươn tay vỗ trán cô: “Đừng suy nghĩ linh tinh nữa, anh đối xử với nó như em gái ruột vậy.”
Dương Tâm bĩu môi, cô còn hy vọng anh có thể đối xử với cô ấy như người yêu đó. Nếu như Trần Tuấn khổ sở cả đời thì cô nghĩ cả đời này cô đều phải thấy áy náy trong lòng mất.
“Anh Tuấn, em mua hai hộp kem.”
Lúc này, một cô gái ăn mặc kiểu Tây từ nơi xa chạy đến, nhìn thấy Trần Tuấn đang nói chuyện với hai cô gái thì vội vàng giấu kem đang cầm trong tay ra phía sau.
Để người quen của anh Tuấn bắt gặp anh ấy ăn kem hình như không hay cho lắm.
Động tác của cô ấy được Dương Tâm thu hết vào mắt, hảo cảm với cô ấ lập tức tăng vọt.
Đúng là một cô gái thật dễ thương thật chân thật, trông lại ngoan ngoãn đáng yêu, quan trọng hơn nữa là trái tim cô ấy hướng về Trần Tuấn.
Một cô gái như vậy, chắc hẳn là có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng bất luận kẻ nào nhỉ.
“Xin chào, tôi là Dương Tâm.”
Cô bé chớp chớp mắt, gần như ngay lập tức phản ứng lại.
“Trời, chị là Dương Tâm, chị thật sự là Dương Tâm ư. Danh sư Huyền Sương là chị, danh y Vô Danh là chị, hacker Quỷ Sát cũng là chị, em muốn hỏi một, thần xe Lai Chiến có phải cũng là chị luôn không?”
“……”
Dương Tâm vỗ vỗ trán, tư duy của con bé này đúng thật là bay bổng.
Trần Tuấn ho nhẹ một cái, nói với cô bé: “Cuộc đua sắp bắt đầu ngay rồi, chúng ta đến phòng quan sát xem thôi.”
Cô nhóc thấy anh ta thong thả chậm rãi bước đi nên vội vàng đuổi theo.
Vừa mới đi được hai bước lại dường như nghĩ ra điều gì, cô lập tức xoay người lại nói với Dương Tâm: “Chị Dương Tâm, tên em là Hạ Mộc Nhiên, Hạ trong mùa hạ ấy ạ.”
Dương Tâm nhìn cô nhóc với nụ cười thân mật.
Hạ Mộc Nhiên.
Hạ Mộc Nhiên.
Lạc Hà cười cười, cô ấy đang đứng một bên cũng phải chen vào nói: “Chỗ này là địa bàn của bác sĩ Lục, ai dám động đến con của anh ấy cơ chứ?”
Nói xong, cô vỗ vỗ vai hai đứa nhóc em rồi hỏi: “Muốn ăn gì nào?”
Lúc này vài người đàn ông mặc âu phục đi giày da bước tới, sau khi đứng trước mặt Dương Tâm bèn gật nhẹ đầu nói: “Cô Dương, anh Ninh Từ gọi điện thoại thông báo cho chúng tôi muốn nhờ cô thay anh ấy tham gia thi đấu trận hôm nay. Chúng tôi cần cô đi với chúng tôi một chuyến để chúng tôi cung cấp cho cô tài liệu thực.”
Dương Tâm gật đầu, sau đó buông con gái ra, nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Hà.
Lạc Hà cười cười xua tay: “Đi đi, tớ trông chừng bọn nhỏ cho.”
“Làm phiền cậu rồi.”