Bản thân cô không sợ bị vả mặt mà trong mấy ngày này cô đều đang vả mặt lại người khác.
Nhận lấy micro trong tay người phụ trách cô cười nói: “Bốn năm trước tôi may mắn quen được Ninh Từ, các vị đều biết tên đó là một kẻ cuồng đua xe, kỹ năng lái xe tuyệt đỉnh, sau này tôi học mấy chiêu từ anh ta, sau đó tạo ra được chút tiếng tăm. Chào mọi người! Tôi là Lai Chiến, là Lai Chiến trong miệng mỗi người mỗi lần thi đấu đều đeo mũ bảo hiểm, không muốn lộ mặt, có lẽ diện mạo vô cùng đáng sợ.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người sửng sốt kinh ngạc.
Người phụ trách của nghị hội đua xe nói cô là Lai Chiến, hơn nữa chính cô cũng trước mặt bao nhiêu người thừa nhận bản thân là Lai Chiến.
Vậy cô nhất định là Lai Chiến.
“Aaaaaa, thần tượng Lai Chiến của tôi, cô cuối cùng cũng lộ mặt rồi, thật là kích động quá đi.” . Truyện Đông Phương
“Nói thật, Dương Tâm xưng bản thân là Lai Chiến, tôi không hề kinh ngạc một chút nào.”
“Đúng đó, đại lão có thân phận ngầu lòi như vậy, lại thêm một cái nữa cũng không có gì đáng ngạc hiên nha.”
“Không được, tôi nhất định phải chặn lối ra khu thi đấu, tìm cô ấy chụp một tấm ảnh xin chữ ký.”
Tất cả mọi người đều sục sôi ý chí.
Ở đây có biết bao nhiêu người là người hâm mộ của Lai Chiến?
Vị tuyển thú thần bí đó, mỗi lần tham gia thi đấu đều sẽ đội mũ bảo hiểm, và dựa vào kỹ năng lái xe tuyệt đỉnh lưu lại từng hình ảnh đặc sắc.
Hầu như những người thích đua xe đều thích xem đua xe.
Đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn cô.
Vì vậy mỗi người ở đây có thể nói đều là người ủng hộ cho Lai Chiến.
Trước đây thần xe không lộ mặt, bọn họ chỉ có thể ôm chờ đợi vô hạn.
Đến nay cô đã để lộ diện mạo thật của mình, không có điểm gì khác biệt so với sự chờ đợi của bọn họ, làm sao không khiến bọn họ hưng phấn được?
Dương Tâm nghe âm thanh vui mừng và hò hét của mọi người xung quanh, đôi môi đỏ hồng bất giác nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.
Lục Gia Bách đi qua ôm eo cô, dường như đang tuyên bố chủ quyền của bản thân vậy.
“Em yêu, em lại trêu ghẹo đào hoa rồi, nói đi, anh nên trừng phạt em thế nào đây?”
Dương Tâm liếc anh một cái, cạn lời nói: “Cả thế giới đều biết trên người em dán kí hiệu của anh, ai còn dám không sợ chết đến trêu chọc?”
Lục Cẩu lạnh lùng hừ mấy tiếng: “Thật sự không có sao? Em cho rằng Trần Tuấn sẽ sợ anh sao? Em cảm thấy sẽ anh ta sẽ kiêng dè anh? Chỉ cần em biểu lộ ra một chút ý nghĩ không chính đáng, bọn họ sẽ vì em mà đối địch với anh, không chết không ngừng đó.”
Dương Tâm bất lực thở dài: “Em sẽ không để chuyện này phát sinh ra, vì vậy em đã từ chối bọn họ, em không phải là thánh nữ, cũng không phải bạch liên hoa, cầm vô số đàn ông quay xung quanh mình để biểu hiện bản thân có giá trị, cả đời này em có anh là đủ rồi.”
Cả câu này thành công làm hài lòng bá tổng đang ghen tức kia.
Anh không quan tâm đến ánh mắt mọi người xung quanh, liền quay người hôn lên má cô hai cái.
Trời ạ.
Phát cẩu lương, con mẹ nó chứ.
Chỗ ghế khách quý, Thẩm Thanh Vi suýt chút nữa cắn gãy răng.
Cô ta không chỉ không giải quyết được con tiện nhân Dương Tâm đó, ngược lại còn khiến cô trở thành thần tượng trong mắt hàng vạn người.
Thần xe Lai Chiến.
Cô vậy mà lại là Lai Chiến.
Tại sao?
Tại sao người phụ nữ này lại như vậy?
Tại sao phía sau cô có một thân phận đại lão khiến từng người điên cuồng gào thét?
Người phụ nữ này, rốt cuộc có phải là nhân loại bình thường không?
Cô ta, sao lại ưu tú như vậy?
“Bây giờ nhìn chủ tịch Lục cùng với chị Dương càng ngày càng xứng đôi đó.”
“Đúng vậy không quản là Dương Nhã hay là Thẩm Thanh Vi, đều không còn cách nào sánh vai cùng chủ tịch Lục, mà thế giới này chỉ có chị Dương mới có thể xứng đáng với người đàn ông hoàng kim trong lòng tôi.”
“Bọn họ ở bên nhau, tôi không hề ghen chút nào, giống như bọn họ nên ở bên nhau, đổi thành người khác thì không xứng nha.”