Lâm Vũ Loan khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu cô nhóc có thể nghĩ thông suốt mọi chuyện thì còn gì bằng. Nhà họ Thẩm dồn nhiều tâm huyết như vậy mới có thể nuôi một đứa con gái lớn khôn từng này, tất nhiên bà ấy sẽ không trơ mắt nhìn cô ta té ngã trên một người đàn ông không thèm liếc mắt nhìn mình lấy một cái rồi.
“Được được được, con có thể nghĩ thông là tốt rồi. Trở về Lâm An, con vẫn là con gái nhà họ Thẩm được người người ngưỡng mộ như trước, chuyến đi tới Hải Thành lần này sẽ không ảnh hưởng tới địa vị trong vòng người nổi tiếng ở Lâm An của con đâu.”
Thẩm Thanh Vi siết chặt nắm tay, thời gian của cô ta không còn nhiều, nhất định phải nắm bắt thật tốt, tìm cơ hội đánh cho Dương Tâm một đòn trí mạng.
...
Tổng bộ Lục Thị.
Văn phòng chủ tịch.
Dương Tâm đẩy cửa bước vào, trong tay ôm một đống tư liệu.
Lục Gia Bách thấy vậy bèn vội vàng đứng dậy khỏi ghế xoay, bước tới trước mặt cô, lấy đi đống văn kiện trong tay cô.
“Bà nội của anh ơi, việc này cứ để người của phòng thư ký làm là được rồi, em có thể ngồi yên một chỗ giùm anh không?”
Cả sáng hôm nay anh luôn trong tình trạng hoảng hốt, căng như dây đàn. Lý do là vì người phụ nữ thật sự quá biết cách gây rắc rối cho anh, cô hoàn toàn không xem mình là một người phụ nữ đang mang thai.
“Em không sao, chỉ là cầm vài xấp tài liệu mà thôi, sao mệt được?”
Một tay Lục Gia Bách cầm văn kiện, một tay ôm eo cô, đỡ cô tới chỗ ghế sô pha.
“Chị Tâm à, không thì hai chúng ta thương lượng một chút đi? Mai mốt em đừng tới công ty nữa, an tâm ở nhà đợi anh là được rồi?”
Dương Tâm nhướng mày, nở nụ cười như có như không, nói: “Ít ra nếu em tới công ty thì còn ở dưới mi mắt anh, em không tới, vậy anh cũng không có cách nào nhìn thấy em đâu nha. Nói không chừng ngày nào đó vì quá rảnh rỗi sinh nông nổi, em chạy ra ngoài đua xe, vậy không phải sẽ dọa phá lá gan của anh sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của chủ tịch Lục tối sầm xuống: “Thôi, tốt nhất em vẫn nên ngồi yên bên cạnh anh đợi đi. Đi lấy chút tài liệu vẫn an toàn hơn là dung túng cho em đi đua xe.”
Bây giờ cứ vừa nghĩ tới chuyện ấy thôi là anh đã thấy vô cùng sợ hãi. Buổi đua xe ngày đó, dù biết trong bụng có đứa nhỏ, người phụ nữ này vẫn còn điên cuồng như vậy, trong tình huống kích thích đến thế mà cái thai này không bị sinh non, đúng là quá may mắn rồi.
“Đúng rồi, bên Châu Úc gửi tới một phần văn kiện khẩn, Lê Trường bảo cần anh tự tay ký tên.”
Lục Gia Bách đảo mắt nhìn, tầm mắt lập tức bị nội dung trong bản văn kiện đầu tiên hấp dẫn.
“Công ty mỹ phẩm lớn nhất châu Úc? Lê Trường đúng là có chút năng lực, thế mà ký được một đơn đặt hàng lớn như vậy. Hơn nữa vị chủ nhân thần bí đứng sau “Thái Trang” cũng đã tới Hải Thành, người đó hẹn anh cùng dùng bữa tối vào đêm nay.”
Lục Gia Bách nhìn nhãn hiệu được dán trên văn kiện, hai mắt lóe lên tia sáng. Anh quay sang nhìn Dương Tâm bằng ánh mắt ám muội, nhướng mày hỏi: “Vị đại lão thần bí khó lường của lĩnh vực mỹ phẩm này không phải là em đó chứ?”
Dương Tâm trợn trắng mắt nhìn trời. Người này sẽ không cho rằng tất cả những nhân vật trâu bò, vĩ đại trên thế giới đều là cô đó chứ?
Chuyện này thực tế sao?
Thật sự thực tế hả?
“Không phải em, lần này thật sự không phải là em. Một năm trước bởi vì tò mò, em đã từng điều tra về bà chủ đứng sau hãng mỹ phẩm đó. Em chỉ biết bà ấy là một người phụ nữ Châu Á, nói đúng hơn là một người phụ nữ Châu Á đã hơn năm mươi tuổi.
Bà ấy họ Trần, được gọi là Trần Cát Phượng.”
Lục Gia Bách nhếch miệng cười: “Nếu em đã tò mò về vị đại lão trong lĩnh vực mỹ phẩm này như vậy, thế thì đêm nay anh dẫn em đi nhìn diện mạo chân chính của vị Lư Sơn đó, để em mở mang tầm mắt, ha?”
Dương Tâm không nhịn được bật cười: “Anh không sợ em sẽ uống rượu sao?”
Lục Gia Bách vươn tay vỗ vỗ mặt cô: “Em tưởng anh là người chết hả?”
“…”