Khi Lâm Thanh nghe thấy có tin tức của Trần Uyên, anh ta trở nên kích động hẳn: “Bệnh viện? Em ấy tới bệnh viện làm gì? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ông Lâm đừng gấp, cô Trần không xảy ra chuyện gì hết.”
“Không có chuyện thì tới bệnh viện làm chi? Đợi đã, anh vừa nói bệnh viện nào cơ?”
“Bệnh viện phụ sản.”
Hai mắt Lâm Thanh lập tức trợn tròn, trong mắt ánh lên sự vui sướng. Nhưng anh không nói thẳng ra, mà là cẩn thận hỏi lại: “Em ấy kiểm tra xong chưa? Kết quả thế nào?”
Nếu anh ta không hiểu sai thì đến bệnh viện phụ sản chắc hẳn là nơi khám thai rồi?
Chẳng lẽ…
Một ý nghĩ nào đó chợt hiện ra trong đầu khiến anh ta trở nên thận trọng hơn.
Họ… có con?
Hải Vy sửng sốt, đợi sau khi phản ứng lại, cô ta vội vàng nói: “Vậy thì anh còn chần chờ gì nữa? Mau đến Bali tìm cô ấy đi, hiện tại là lúc cô ấy đang bất lực nhất. Lúc này anh đi tìm cô ấy thì nhất định có thể khiến cho cô ấy chậm rãi ỷ lại vào anh.”
Lâm Thanh cũng muốn lập tức bay qua, nhưng nghĩ đến Bé Dương vẫn còn đang gặp nguy hiểm, anh ta bắt đầu do dự.
“Không vội, đợi đến khi bé Dương được cứu rồi hẵng nói.”
Hải Vy cười cười, đứng dậy đẩy anh ta về phía lối ra vườn hoa: “Anh ở lại cũng không giúp được gì nhiều. Mối ân oán này chỉ có Lạc Hồ mới có thể giải quyết. Nếu ngay cả anh ấy cũng không cứu được bé Dương thì trên đời này sẽ không còn ai có thể cứu anh ta.”
“Nhưng…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, anh mau đi Trần Uyên càng sớm càng tốt đi. Mà này, nếu cô ấy không tin anh thì cứ bảo cô ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giải thích với cô ấy.”
Lâm Thanh vẫn không yên lòng, do dự một lúc mới nói: “Đuổi tôi đến Bali cũng được, nhưng cô nhất định phải đến chỗ ở của Lạc Hồ. Tôi thực sự rất lo lắng khi để cô một mình ở nhà cũ nhà họ Lâm này.”
Hải Vy vô thức muốn từ chối, nhưng Lâm Thanh không cho cô ta cơ hội này: “Nếu cô không đồng ý với đề nghị của tôi, vậy tôi sẽ chờ bé Dương được cứu rồi mới rời đi.”
“…”
Hải Vy trừng mắt nhìn anh ta.
Đừng tưởng cô ta không biết anh ta muốn làm cái gì.
Anh ta vẫn còn ôm hy vọng với Lạc Hồ cho nên muốn tạo cơ hội để tác hợp bọn họ.
Nhưng sau khi đã bị bỏ rơi và bị phản bội, liệu cô ta có thể thật lòng thật dạ đối xử với người đàn ông đó như ngày xưa nữa?
Cô ta có thể dễ dàng tha thứ cho việc anh ta bỏ rơi mình, nhưng cô ta không thể chấp nhận rằng anh ta đang tiếp cận mình một cách có chủ đích.
Có trời mới biết cô ta đã sốc và tuyệt vọng như thế nào khi biết rằng vệ sĩ mà cô ta yêu chính là cánh tay phải của Ám Long, Lạc Hồ.
Người đàn ông đó tiếp cận cô ta chỉ vì mục đích tình báo và nhằm kiểm soát Trung Đông.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, trái tim cô ta lại cảm thấy đau đến nghẹt thở.
“Hải Vy, cậu ta mất trí nhớ, có thể là nghĩ một đằng nói một nẻo. Hồi đó sự thật của việc cậu ta tiếp cận cô là như thế nào, chính cô phải tự mình tìm hiểu.”
Hải Vy nhếch môi, nghiến răng nói: “Chính anh ta đã ăn trộm tình báo của tôi, khiến cho gia tộc Hải Nhân mất quyền kiểm soát Trung Đông là sự thật. Anh Thanh, anh không cần phải bào chữa cho anh ta. Những chuyện anh ta đã làm đối với tôi, tôi đã khắc sâu vào máu thịt rồi.”