Dương Tâm nhét chiếc hộp vào trong người anh, nói một câu: “Anh thanh toán dùm em đi”, sau đó đi tới chỗ người phụ nữ trẻ tuổi tự xưng là “Trì Mộ”kia.
“Cô thực sự là chuyên gia kiểm định bảo vật Trì Mộ?”
Một chút hoảng loạn thoáng qua trong mắt người phụ nữ trẻ.
Cô ta mà là Trì Mộ cái gì chứ?
Tên cô ta là Dương Mỹ, chẳng qua chỉ là một chuyên viên kiểm định bảo vật bình thường trong một công ty cầm đồ nước ngoài.
Cho dù có luyện thêm hai mươi năm nữa, đoán chừng cũng không đạt tới trình độ cao như Trì Mộ.
Nhưng bây giờ có nhiều người đang chăm chú nhìn như vậy, cô ta dám nói ra việc mình không phải là Trì Mộ sao?
Không dám!
“Tôi đương nhiên chính là Trì Mộ rồi, chứ không lẽ lại là cô? Sợi dây chuyền này là đồ thật, còn không đủ chứng minh tôi là Trì Mộ sao? Bằng không, bọn họ mời một người giả mạo đến làm gì?”
Dương Tâm cong môi cười, gật đầu nói: “Cô nói cũng có lý, vừa hay hôm trước viện bảo tàng của thành phố Hải Thành đăng một thông báo nói rằng một lô di vật văn hóa cấp quốc gia sẽ được chuyển về từ nước ngoài, nên muốn mời một chuyên gia kiểm định bảo vật nổi tiếng trong giới để xử lý những di vật văn hóa này, phân loại từng thứ một. Chuyên gia Trì Mộ đây là bậc thầy trong giới kiểm định bảo vật, chắc là sẽ không thoái thác chứ?”
Dương Mỹ cả người phát run.
Cô ta có thể nhận lời không?
Lỡ như cô ta đồng ý, gây ra tiếng vang rồi Trì Mộ thật xuất đầu lộ diện thì phải làm sao?
Đến lúc đó, không phải mọi người trên toàn thế giới sẽ lấy cô ta ra làm trò cười à?
“Tôi…”
Không đợi cô ta lên tiếng, lãnh đạo cấp cao của công ty cầm đồ đứng bên cạnh đã vội vàng xen vào nói: “Nếu chuyên gia Trì Mộ đã về nước, tất nhiên sẽ nhận công việc này.”
Nói xong, ông ta lạnh lùng nháy mắt với Dương Mỹ.
Ra hiệu cô ta đừng không biết điều, nếu như cô ta để lộ chuyện ông ta tìm người giả mạo, nhất định sẽ để cô ta gánh hết.
Dương Mỹ bị dọa đến mức như vậy, làm sao dám mù quáng nói bừa, bèn căng da đầu nói: “Cô Dương nói đùa rồi. Tôi chỉ là một trong hàng nghìn chuyên gia kiểm định bảo vật mà thôi, người tài giỏi có năng lực hơn tôi rất nhiều, nhưng nếu cục di tích văn hóa cần tôi giúp sức, tôi tất nhiên sẽ không từ chối.”
“Rất tốt.”
Dương Tâm sâu sắc nhìn cô ta, sau đó quay đầu nói với Lục Gia Bách đang ở phía sau: “Chúng ta thanh toán tiền xong rồi lấy đồ đi. Đừng trì hoãn cuộc đấu giá của người khác.”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên tai to mặt lớn từ trong cánh gà xông ra.
Ông ta chính là ông chủ đứng đằng sau công ty cầm đồ Kim Thụy, vừa nãy ông ta đang lăn lộn với ba người nổi tiếng nào đó ở dãy phòng bên cạnh.
Trợ lý gọi điện cho ông ta nói Lục Gia Bách đích thân đến buổi đấu giá, có vẻ tức giận, còn cao giọng dọa sẽ mua lại Kim Thụy, khiến lão già như ông ta đây sợ đến mức xém chút nữa là hỏng mất.
Ông ta cũng không có hứng thú tiếp tục tranh đấu trên da bụng của phụ nữ nữa, mặc xong quần áo đã vội vàng chạy tới buổi đấu giá.
“Lục, anh Lục, tôi nghe nói rằng vợ anh đã để mắt đến sợi dây chuyền nước mắt mĩ nhân, lại còn đấu giá được nó. Đây thực sự là niềm vinh dự của công ty cầm đồ Kim Thụy của chúng tôi, sợi dây chuyền này anh cứ cầm lấy đi, hóa đơn thì cứ để tôi, để tôi thanh toán.”
Lục Gia Bách cũng chẳng buồn nghĩ ngợi, trực tiếp nói: “Được, vậy ông thanh toán đi.”
Số tiền là…… Lục Gia Bách rất không khách khí đút chiếc hộp vào trong túi quần tây của mình, rồi ôm Dương Tâm đi về phía lối ra của hội trường.
“…”
Ông chủ công ty cầm đồ trừng mắt nhìn người trợ lý đứng bên cạnh, cố gắng thấp giọng hỏi: “Cô ta bỏ ra bao nhiêu tiền để mua sợi dây chuyền này?”
Trợ lý nuốt nước bọt, thận trọng nói: “Sáu, sáu trăm triệu đô.”
Sáu trăm triệu đô?
Ông chủ mở to hai mắt, vẻ mặt đầy vẻ không tin.
Sáu trăm triệu đô có thể mua được một công ty cầm đồ.