Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 549: Chương 549




Ngược lại hoặc là ông ấy đã đoán được cô đấu giá sợi dây chuyền này là vì ông, cho dù ông ấy không mở miệng nói, cô cũng sẽ tìm một cơ hội giao sợi dây chuyền lại cho ông ấy.

Lục Gia Bách cau mày hỏi: “Em có đi một mình được không? Cần anh đi cùng em không?”

Dương Tâm đưa tay đẩy anh ra, đi về hướng cửa: “Em là mang thai, chứ không phải gãy chân, lo xử lí tốt đống văn kiện của anh đi.”

“…”

Tiệm cà phê.

Ông Cố nhìn sợi dây chuyền kim cương tím vừa xa xỉ vừa tinh xảo trước mắt, trên mặt đầy vẻ sầu muộn.

“Không ngờ ra qua nhiều năm như vậy còn có thể gặp lại nó, nhìn sợi dây này, giống hệt như nhìn thấy dáng vẻ sư mẫu cháu lúc còn trẻ vậy, một sinh mạng tươi tắn hoạt bát đến thế, vậy mà…”

Không đợi ông cảm khái xong, Dương Tâm trực tiếp lấy cái hộp lại.

“Ông à, cháu đưa ông sợi dây chuyền này là muốn ông hoàn thành tâm nguyện, không phải là để nhìn ông ở đây thương tiếc, nếu như ông cứ như vậy, sợi dây chuyền này cũng không cần đưa cho ông nữa.”

Ông Cố khoác khoác tay: “Không đưa thì không đưa, ông cũng không định nhận, để cháu bảo quản đi.”

Dương Tâm chớp chớp đôi mắt, nhìn cái hộp trong tay mình, lại nhìn qua ông cụ ngồi đối diện, bất lực nói: “Không phải là nói đùa với ông một chút thôi sao, đây vốn dĩ là đấu giá vì ông, cháu cần nó để làm gì?”

Nói xong, cô đặt chiếc hộp vào trong tay ông ấy.

Ông Cố cười cười, nhìn sợi dây chuyền trong hộp, ung dung nói: “Cháu là học trò ông thích nhất, Vân Dao trên trời có linh nhất định sẽ mừng cho ông, bởi vì kiến thức của ông đã có người truyền lại rồi, sợi dây chuyền này cứ xem như là quà sư mẫu cháu tặng cho cháu đi.”

Nói xong ông đưa tay ra đẩy chiếc hộp trở lại.

Dương Tâm nhìn ông ấy hồi lâu, thấy ông ấy không giống như là cảm hứng dâng trào, không cười nữa nói: “Mấy năm nay chúng cháu luôn tìm kiếm sợi dây này, chính là vì muốn hoàn thành tâm nguyện của ông, ông thì ngược lại, hoàn toàn không xem trọng việc này.”

“Người xưa đã đi rồi, giữ lại vật cũ chỉ càng cảm thấy sống một ngày như dài bằng một năm, khổ thế để làm gì? Lúc còn sống có thể nhìn nó thêm một lần, sau đó đưa nó cho học trò mà ông hài lòng nhất, như thế là đủ.”

Dương Tâm khẽ nhíu mày: “Sao con lại nghe thấy giống như ông đang để lại di ngôn vậy? Ông à, sau này đừng nói lung tung thế nữa.”

“…”

Phân bộ Ám Long.

Trong phòng sách.

Tô Yến nheo mắt nhìn đường chủ Dư phía đối diện, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nói vậy là có ý gì? Cái gì gọi là cấp trên hạ lệnh lập tức thả Lạc Hà ra? Cô ta định ám sát tôi, còn làm con gái anh bị thương nặng, tội lớn như thế, là ai quyết định tha cho cô ta?”

Đường chủ Dư nét mặt phức tạp nhìn cô ta.

Vua nào triều thần nấy.

Mặc dù anh ta là người nắm toàn quyền bộ phận cũ của Ám Long nhiệm kì trước, nhưng Ám Long hôm nay đã có thủ lĩnh mới.

Anh ta không thể một mực nghĩ về tình cảm cũ, không xem mệnh lệnh của người nắm quyền mới ra gì.

“Là thủ lĩnh liên hệ với tôi, anh ta lệnh cho tôi thả cô Lạc ra, anh ta còn nói các trưởng lão ở tổng bộ anh ta sẽ giải quyết, không cần tôi lo lắng.”

“Cái gì?”

Tô Yến từ trên sô pha nhảy dựng lên, vẻ mặt đầy sự khó tin nhìn anh ta, “Thủ lĩnh mới nhận chức của Ám Long tôi còn chưa gặp qua, anh ta sao có thể đích thân ra mặt bảo vệ Lạc Hà, có phải là anh bị người nào đó giả danh lừa rồi không?”

Sắc mặt đường chủ Dư liền trầm xuống: “Cô Tô, có vài lời không thể nói bừa, cẩn thận họa từ miệng mà ra, người phụ trách những chi nhánh như chúng tôi đều có phương thức liên lạc đặc biệt với thủ lĩnh, người ngoài không thể nào giả mạo được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.